Chung Cực Giáo Sư

Chương 27: Chương 27: Chú già ơi là chú già, chú đúng là một con quái vật!




Trận đầu tiên, Phương Viêm và Nông Bạc.

Nông Bạc lắc trước, một con xúc xắc lắc ra 5 điểm, coi như cũng không phải là một con số nhỏ.

Nông Bạc đắc ý liếc Phương Viêm một cái, nói:

- Đến lượt chú đấy.

Phương Viêm nhận lấy nắp xúc xắc, nói:

- Xem ra tôi sắp thua rồi.

Phập…

Hắn tùy tiện lắc mấy lần, rồi nhẹ nhàng úp nắp xúc xắc xuống mặt bàn.

- Sáu. Sáu. Sáu.

Tưởng Khâm ghé vào bên người Phương Viêm cổ vũ cho hắn. Cơ thể con gái mềm mại, tóc còn có mùi hương thoang thoảng… Thật sự là rất thách thức sự uy hiếp của đàn ông.

- Là em hô lên, vậy mở ra giúp anh xem.

Phương Viêm cười nói.

- Được.

Tưởng Khâm dứt khoát mở hộp xúc xắc lên, sau đó lập tức kêu lên một tiếng kinh ngạc:

- Thật sự là sáu, thật sự là sáu này. Sao lại thật sự là sáu rồi này?

- Chủ yếu là em hô giỏi thôi.

Phương Viêm cười nói.

- Lần nữa.

Nông Bạc không phục.

Ván thứ hai, Nông Bạc lắc ra bốn. Con số không cao nhưng cũng không phải là thấp.

- Anh lắc ra năm thì có thể thắng cậu ấy rồi.

Tưởng Khâm nói với Phương Viêm.

- Em học giỏi số học đấy chứ.

Phương Viêm tán dương.

- Đương nhiên rồi.

Bộ dạng Tưởng Khâm dương dương đắc ý, hoàn toàn không để ý trong lời nói của Phương Viêm còn có ngụ ý khác.

Ấn miệng nắp xúc xắc rồi lắc vài lần, nói:

- Nếu như em muốn năm thì em vẫn mở nó ra nhé.

- Được, được chứ.

Tưởng Khâm mở nắp xúc xắc ra. Sau đó, cô lại một lần nữa hét lên với vẻ kinh ngạc:

- Năm, thật sự là năm này. Ha ha ha, tôi thật sự phục mình quá đi. Mấy cậu gọi tớ một tiếng vương bài đi.

Nông Bạc lại uống bia.

- Ván thứ ba.

Trong ánh mắt của Nông Bạc đã có hỏa khí. Thua liền hai ván nên vẻ mặt cậu ta cực kỳ khó chịu. Cậu ta lấy nắp xúc xắc, lắc điên cuồng một hồi, úp nắp lên trên bàn đánh “cạch” một tiếng, hét lớn:

- Sáu.

Mở nắp lắc ra, quả nhiên thật sự là sáu.

- Nông Bạc giỏi quá.

- Anh Nông, lần này thắng chắc rồi.

- Đúng đấy, trừ phi chú kia cũng lắc ra sáu.

Các học sinh nam cuối cùng đã trông thấy hy vọng thắng rồi, lần lượt cổ động cho Nông Bạc.

Phương Viêm cười một cái, lắc lắc xúc xắc mấy lần, nói với Tưởng Khâm:

- Vẫn là em mở nó ra nhé.

- Ổn không nhỉ?

Tưởng Khâm nói với vẻ do dự.

- Thua rồi thì phải làm sao đây?

- Thua thì phải uống bia thôi.

Phương Viêm nói.

- Cũng chỉ là một cốc bia thôi mà. Chúng ta thắng liền hai ván, cũng nên thua một lần thì mới công bằng chứ.

- Vậy thì tôi thật sự mở ra đấy nhé?

- Mở đi.

- Sáu.

Tưởng Khâm giọng nũng nịu hét lên, dứt khoát mở nắp ra, sau đó đứng ngây ngốc cả người.

Sáu. Sáu chấm tròn đỏ chói mắt đến vậy.

- Để em thua một ván mà sao ngược lại em lại mở ra sáu thế này?

Phương Viêm nói với vẻ trách móc.

Ánh mắt Tưởng Khâm ngập tràn ý cười, nói:

- Tôi cũng không muốn mà. Nhưng vận khí của tôi thực tình lại tốt như thế, có lẽ bởi vì tôi là nữ thần may mắn đấy. Ha ha ha…

- Hòa.

Nông Bạc nói với vẻ thất vọng.

- Thêm ván nữa.

Cậu ta cầm nắp lắc trong lòng bàn tay, sau khi cầu khấn một chặp mới cho xúc xắc vào trong nắp.

Lạch cạch… Lạch cạch…

Sau khi lắc rất lâu mới mạnh tay mở ra: một.

Ánh mắt Nông Bạc dại đi, da thịt trên mặt không ngừng co giật.

Ông trời ơi, ông đừng chơi con như vậy có được không?

Phương Viêm nhìn Tưởng Khâm một cái, nói:

- Em gái, anh thấy em rất có thiên phú, theo anh học đánh bài được không?

Tưởng Khâm lườm hắn một cái, bàn tay nhỏ bé mềm mại ấn vào nắp hộp rồi nhẹ nhàng lắc vài cái, sau khi mở ra thì thấy hai, vừa hay hơn Nông Bạc một điểm.

Phương Viêm nhìn Tưởng Khâm nói với ngụ ý sâu xa:

- Thắng thì thắng thôi mà, lại chỉ hơn người ta có một điểm thôi, như thế này là sỉ nhục người khác lắm em có biết không? Làm người nhất định phải khiêm tốn. Thầy giáo ở trường các em không dạy như thế sao? Thật là quá đáng quá rồi. Anh đây thấy không thuận mắt rồi đấy.

- …

Nông Bạc có cảm giác muốn thổ huyết gấp bội.

Lại có hai em học sinh nam tiến lên phía trước khiêu chiến Phương Viêm, kết quả lại không có ai có thể thắng được, Phương Viêm không uống một cốc bia nào, ngược lại lại khiến cho đám học sinh nam uống đến thất điên bát đảo.

- Chú già, có phải chú đang gian lận không đấy?

Có một em học sinh nam trừng Phương Viêm với vẻ cực kỳ bất mãn, nói.

- Đúng đấy, làm gì có chuyện thắng mãi cơ chứ?

- Nhất định là gian lận rồi.

- -----

Phương Viêm cười cười, nói:

- Dám cược thì phải dám chịu thua. Nếu như các cậu cảm thấy tôi gian lận, mà tìm ra được chứng cứ tôi gian lận thì tôi sẽ uống hết toàn bộ số bia còn lại trong căn phòng này.

- …

- Không đổ xúc xắc nữa.

Nông Bạc nói.

- Chúng ta chơi cái này ít, kinh nghiệm không phong phú. Chơi vật tay đi, bọn này muốn chơi vật tay với chú.

- Ổn không đấy?

Phương Viêm hỏi.

- Sao? Chú sợ rồi à?

Nông Bạc nói với vẻ châm biếm.

- Chú lớn tuổi hơn bọn tôi, ăn cơm nhiều hơn bọn tôi tận mấy năm, chiếm ưu thế thế còn gì nữa.

- Tôi cũng chính là có ý này đấy. Ưu thế của tôi rõ ràng như thế… Ức hiếp các em không ổn đấy chứ?

Phương Viêm quay người nhìn về phía Tưởng Khâm, nói:

- Thế tôi thử với các em thôi nhé?

- Đánh thắng bọn họ đi.

Tưởng Khâm giơ nắm đấm lên, nói.

- Anh sẽ cố gắng hết sức.

Phương Viêm nói.

- Cái gì mà thắng với không thắng cơ chứ, tất cả đều là bạn học mà.

- …

Không biết chuyện gì, lúc nghe thấy Phương Viêm nói mấy từ “anh sẽ cố gắng hết sức”, không ít người ở đó đều cảm thấy trái tim đập mạnh dữ dội, cảm thấy người lạnh từng cơn.

Nông Bạc cẩn thận đánh giá một lượt chiều cao cân nặng số đo ba vòng của Phương Viêm, nghĩ thầm, mỗi học sinh nam phía bên mình không thể nào là đối thủ của Phương Viêm. Nếu như lần lượt từng người so đấu với hắn thì ngược lại mình lại chịu thiệt.

- Hai bên phái một người xuất chiến, bên nào thua thì uống bia.

Nông Bạc đưa ra một điều kiện có lợi cho bên mình.

Phương Viêm cười, nói:

- Thế này không ổn nhỉ? Bên phía các cậu có đến 6 7 tuyển thủ, bên tôi chỉ có mỗi mình tôi thôi… Tôi chỉ có thể phái bản thân mình ra đấu vậy.

- Chú muốn thế nào?

Phương Viêm nghĩ một hồi rồi nói:

- Thế này đi. Nếu như tôi thắng, mỗi một người bên các cậu phải uống ba cốc bia. Nếu như tôi thua, một mình tôi uống sáu cốc.

Nông Bạc hơi chút do dự, nhưng rồi lại gật đầu đồng ý, nói:

- Không thành vấn đề.

Cậu ta xoay người hét lớn:

- Tiểu Bàn.

- Ây.

Một cậu học sinh đáp với giọng oang oang.

Tiểu Bàn không hề nhỏ, ngược lại, khổ người cậu bé còn cực kỳ to.

Trông cậu nhóc như một ngọn núi nhỏ ngồi ở trước mặt Phương Viêm, Tưởng Khâm có cảm giác không ổn.

- Nông Bạc, các cậu chơi xấu lắm.

Tưởng Khâm nói với vẻ tức giận.

- Tiểu Bàn không phải học sinh trong lớp mình.

- Không phải học sinh trong lớp mình thì cũng có thể tham gia thi đấu mà nhỉ?

Nông Bạc cười hi hi nói.

- Tiểu Bàn là người ở trong đội chúng tớ.

- Không cần phải đấu với bọn họ.

Tưởng Khâm nói với Phương Viêm.

- Tiểu Bàn là đại dũng sĩ nổi tiếng ở trường chúng tôi, mỗi một kỳ đại hội thể dục thể thao ở trường, quán quân ném lao ném đĩa đều là cậu ta.

- Thế à.

Phương Viêm nhìn Nông Bạc với vẻ u ám, nói:

- Không phải là các cậu cố ý chuốc bia tôi đấy chứ? Làm thế này là không nói gì đến nghĩa khí rồi phải không? Tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn cơ.

- Dám chơi thì phải dám chịu thua. Câu này là ai nói ra đấy nhỉ?

Nông Bạc cười lớn. Các học sinh nam khác cũng đều trưng vẻ mặt bỉ ổi “ông chú không có cửa thương lượng đâu”.

- Là tôi nói. Đàn ông thà chết đứng cũng không quỳ nói chuyện.

Phương Viêm hét lớn.

- Tôi đấu với cậu.

- Tôi làm trọng tài.

Viên Lâm nói với vẻ hăng hái.

- Tôi nói bắt đầu thì hai người mới bắt đầu nhé.

- Tôi không có ý kiến gì.

Phương Viêm nói.

- Tôi cũng không có ý kiến gì.

Tiểu Bàn rất ngưỡng mộ Viên Lâm, trông thấy cô bé ấy tình nguyện gia nhập, kích động đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng lên.

Nếu như thắng lão đáng ghét này trước mặt nữ thần trong mộng của mình thì… trong lòng của nữ thần, cái cơ thể béo mập này của mình không còn là béo mỡ, mà gọi là sức mạnh phải không?

Kỳ thực, bạn Tiểu Bàn thật sự nghĩ nhiều rồi. Trong lòng của nữ thần, béo mập mãi mãi chỉ là béo mập mà thôi.

- Chuẩn bị.

Viên Lâm dịu dàng cất tiếng.

Phương Viêm nắm lấy tay Tiểu Bàn, khuỷu tay cả hai đều đặt ở trên bàn.

- Bắt đầu.

Viên Lâm hét lớn, cánh tay mềm như ngó sen dùng lực phất xuống.

Phương Viêm bất động, Tiểu Bàn cũng bất động.

- Tôi nói bắt đầu…

Viên Lâm nhắc nhở. Hai người này làm sao vậy? Chẳng chịu phối hợp chút nào. Đã nói bắt đầu rồi, mà cũng không có ai dùng sức.

- Đã bắt đầu rồi.

Phương Viêm nói.

- Hả?

Tất cả mọi người đều không rõ tình hình gì đang xảy ra.

Hai người không hề động đậy, đây mà gọi là bắt đầu ư?

Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ phát hiện ra manh mối.

Khuôn mặt thịt của Tiểu Bàn đỏ lên, khuôn mặt đỏ ửng của Tiểu Bàn chảy mồ hôi, mồ hôi tuôn đầy cả khuôn mặt. Cậu bé nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, cậu bé sử dụng hết sức bình sinh…

Dù có ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra được, Tiểu Bàn đã dốc hết sức lực, đến cả sức uống sữa cũng đã lôi ra hết rồi.

Nhưng, lão kia vẫn ngồi vững ở đó, vẻ mặt vẫn không đỏ, tim không đập nhanh, giống như người chẳng có chuyện gì vậy.

Tất cả mọi người đều nhìn Phương Viêm với vẻ kinh ngạc, lão đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Sao lại dũng mãnh đến thế cơ chứ?

Phụt…

Tiểu Bàn dùng lực quá mạnh, bụng mỡ nín thở quá lâu nên đã phun ra đống bia vừa mới uống, bắn tung tóe lên cơ thể cậu ta và lên cả mu bàn tay với cổ tay Phương Viêm.

- Tên nhóc này…

Phương Viêm bật cười.

- Còn dám sử dụng ám khí nữa cơ à.

Phụt…

Cả hội trường cười toáng lên.

Khuôn mặt thịt của Tiểu Bàn lại càng đỏ, lại xấu hổ tiếp tục kiên trì, nói liến thoắng:

- Tôi thua rồi tôi thua rồi, tôi không phải là đối thủ của chú.

Phương Viêm buông tay, nói:

- Nhường rồi nhường rồi, suýt chút nữa bị cậu ám toán rồi.

- …

Tiểu Bàn kìm nén đến đỏ tím mặt mày, đầu cũng không quay lại mà trực tiếp xông thẳng vào nhà vệ sinh.

Tưởng Khâm cười đến không thở nổi, lấy khăn tay từ trong túi ra lau khô mu bàn tay của Phương Viêm, nói:

- Anh hư quá đi… Sao anh hư vậy hả…

- Chú già, chú đáng yêu quá đi mất. Thật là thích chú chết đi được.

- Đúng đấy, dễ thương chết đi được ấy. Thật muốn nhéo má chú cái.

- Da mặt thật là dày, hiếm thấy trên đời đấy…

- -----

Đôi mắt to xinh đẹp của Viên Lâm lấp lánh nhìn Phương Viêm, nói:

- Tôi cũng muốn tìm một chú như thế này…

Tưởng Khâm vội vàng ôm lấy cánh tay của Phương Viêm, nói:

- Không cho phép tranh đoạt với tôi.

- …

Tình tiết cẩu huyết hai người con gái tranh nhau một người đàn ông đang diễn ra trước mắt, các cậu nam sinh đau lòng muốn chết.

Ở trong lòng họ, ông chú đã trở thành cái tên khiến người ta ghét nhất.

Phương Viêm đứng dậy, nói với mọi người:

- Tôi thật sự không phải là bạn trai của Tưởng Khâm, các cậu không cần phải ức hiếp tôi thêm nữa đâu…

Các học sinh nam cảm thấy ngực lại trúng một nhát dao.

Mẹ nó chứ, lúc nói chuyện vuốt mặt phải nể mũi chứ, làm người phải dựa vào lương tâm của mình, đây rốt cuộc là ai ăn hiếp ai hả?

Uống rượu không làm chú say, lắc xúc xắc không thắng chú, vật tay không vật thắng chú… Chú tuổi già như thế rồi còn khiến bọn tôi chết trong một lần sao?

Chú già ơi là chú già, chú đúng sự là một con quái vật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.