Thơ trọng ý cảnh.
Ngồi trong giảng đường lố nhố những người là người, đối diện với bảng đen tường trắng, mùi mồ hôi cùng mùi hôi chân bay khắp phòng, gật gù đọc diễn cảm… Có ý cảnh không?
Chắc chắn là không.
Đó chỉ là kể lại. Thầy qua loa, trò cũng qua loa.
Có lẽ bọn họ sẽ nhớ tên tác giả là ai, nhớ niên đại đó là gì, có bối cảnh lịch sử như thế nào. Bọn họ cũng biết cô gái tựa đóa đinh hương kia biểu trưng cho một thiếu nữ, cũng biểu trưng cho khát vọng về cuộc sống tươi đẹp.
Thế nhưng vẻ đẹp vốn có của bài thơ đã bị bỏ quên.
Tôi không giới thiệu với các bạn tác giả, cũng không yêu cầu bạn nhớ hắn ta chết năm nào, năm đó như thế nào, bài thơ biểu trưng cho điều gì, cảm tình của tác giả ra sao, một chữ tôi cũng không nhắc đến.
Tôi chỉ đọc thơ, cho các bạn biết thế nào là một bài thơ.
Vứt bỏ hết thảy những thứ rườm rà phức tạp, chỉ đơn thuần thưởng thức thơ.
Hiển nhiên, làm vậy mang đến hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Tất cả học sinh nhìn thấy một màn này đều có cảm nhận sâu sắc, bọn họ sẽ nhớ mãi con hẻm mưa ngay cả cái tên cũng không có này, bọn họ sẽ nhớ hình ảnh Phương Viêm cùng Tần Ỷ Thiên bước qua nhau, nhớ kỹ cái ngoảnh đầu cùng ánh mắt bi thương của người thanh niên trong ngõ hẻm tịch liêu.
Trên thế gian này có rất nhiều cuộc tình ưu thương như thế, vừa nhìn thấy nàng đã trót yêu, nhưng ngoảnh đầu, nàng đã biến mất trong biển người.
Trên xe bus, trong phi trường, hiệu sách, khu du lịch, trên con đường trong một thành phố xa lạ… Bạn đã bao giờ gặp một người như vậy? Bạn đã từng có những phút giây tiếc nuối?
Năm trăm năm thành kính tu hành mới đổi được một lần gặp thoáng qua nhau.
Chuyện như vậy… Phải chăng là vô cùng tàn nhẫn?
Có rất nhiều nữ sinh bật khóc, bọn họ hoàn toàn không kiềm chế được trước nỗi buồn khó tả của một lần bước qua nhau rồi chia xa vĩnh viễn trong những áng thơ.
Thanh xuân của họ sôi nổi, nhưng tình cảm lại vô cùng mỏng manh. Tâm hồn thiếu nữ khát vọng hoàn mỹ, đối với cái gọi “người hữu tình sẽ thành thân thuộc” vẫn luôn tin tưởng.
Có người hô:
- Thầy Phương, mau đuổi theo cô ấy… Hỏi tên, xin số điện thoại…
Tâm tình của nam sinh cũng vô cùng đè nén, muốn nói điều gì đó, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Một câu chuyện đơn giản, cũng chẳng phải sinh ly tử biệt, sao lại khiến cho lòng người chua xót không thôi?
Phương Viêm đứng yên tại chỗ, không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Các học sinh cần phải có thời gian ghi nhớ, sau đó từ từ tiêu hóa.
Hắn biết, một năm, hai năm, năm năm, thậm chí là mười năm, có khi đến khi tóc đã bạc trắng, không thể ăn cơm, chỉ có thể uống canh súp, trong đầu bọn họ vẫn không quên một màn vừa rồi.
Đời người ngắn ngủi, thử hỏi chúng ta có thể đi bao nhiêu chuyến xe, mở bao nhiêu cánh cửa, yêu bao nhiêu lần, hoặc giả có thể nhìn thấy bao nhiêu cảnh tượng tươi đẹp?
Có lý do gì mà bọn họ lại không ghi nhớ ngày hôm nay?
Rồi...!
Cộc!
Cộc!
- ----
Tiếng giày cao gót gõ trên nền đá lại lần nữa vang lên, Tần Ỷ Thiên cầm ô giấy dầu quay trở lại.
Có nữ sinh mừng rỡ kêu to:
- Cô gái đinh hương quay lại rồi!
- …
Trúng độc quá sâu, chỉ vì quá say mê.
Bởi vì phương pháp dạy học đặc biệt của Phương Viêm, cho nên đám học sinh vô cùng thích câu chuyện trong “Vũ Hạng”, tựa như bạn yêu thích một ngôi sao, bạn sẽ luôn muốn hiểu rõ người đó. Cô ấy ăn gì mà cao như vậy? Cô ấy mặc đồ nhỏ màu gì? Không cần Phương Viêm nhắc nhở, bọn họ sẽ đi tìm những thông tin có liên quan đến bài thơ cùng tác giả.
Chỉ có như vậy mới càng khắc sâu nhận thức của đám học trò về tác phẩm cùng những tinh hoa trong đó.
Đây chính là khác biệt giữa chủ động học và bị động học. Và cũng là khác biệt giữa giáo sư và chung cực giáo sư.
Một người vĩ đại nhất định sẽ bước đi trên con đường không tầm thường.
Tần Ỷ Thiên bước đến trước mặt Phương Viêm, ánh mắt sáng người dõi theo hắn, nói:
- Anh lại thiếu em một cái nhân tình.
- Tất cả đều là bạn cùng lớp, nói gì mà nợ với không nợ. - Phương Viêm cười ha ha nói. - Khách sáo quá rồi!
- Em muốn làm nữ nhân vật chính, chứ không phải như cái sườn xám này… - Tần Ỷ Thiên cười. - Chỉ là một đạo cụ.
- …
Giữa thanh niên bạch nhật lại dám công khai thổ lộ với giáo sư, cái này cũng thật là quá mức.
Phương Viêm bị Tần Ỷ Thiên chọc cho tức giận.
- Cái này sao có thể gọi là đạo cụ? - Hắn giải thích. - Chúng ta đang diễn kịch mà. Tôi là thi nhân, còn em là cô gái đinh hương… Nếu như nói em là đạo cụ, vậy chẳng phải tôi cũng là đạo cụ hay sao?
- Em là Tần Ỷ Thiên.
- Tôi biết. Em chỉ tạm thời là cô gái đinh hương mà thôi. Em sắm vai nhân vật cô gái đinh hương. Giống với lúc trước em tập kịch, em cũng sắm vai Juliet trong “Romeo và Juliet” đó…Chúng ta là vì yêu thích cùng hứng thú nên mới làm chuyện này, đúng không?
- Không đúng. - Tần Ỷ Thiên đáp.
- …
Phương Viêm cảm thấy nha đầu này thật khó nói chuyện. Xem ra hắn phải đề nghị nhà trường, bắt đầu từ trung học, nên đưa chương trình đào tạo giao tiếp vào giảng dạy.
- Tập kịch “Romeo và Juliet” là vì em thích câu chuyện đó. - Tần Ỷ Thiên thành thật nói. - Mặc sườn xám đóng giả cô gái đinh hương là vì em thích anh.
- Tôi không tin.
- Muốn chứng minh như thế nào?
- Em đóng giả cô gái đinh hương 40 lần, cùng mỗi một học sinh ban 9 gặp thoáng qua một lần. - Phương Viêm mặt dày đưa ra một yêu cầu vô liêm sỉ. Nói xong, ngay chính hắn cũng xấu hổ không dám cúi đầu.
Bởi vì cúi xuống sẽ có thể nhìn thấy Tần Ỷ Thiên đang trừng mắt nhìn mình.
- Được. - Tần Ỷ Thiên gật đầu đáp ứng. - Em đồng ý với anh, không phải vì em đần, mà là vì thật sự thích anh nên làm một chuyện cho anh.
- Nếu không hai mươi lần thôi? - Phương Viêm phát thiện tâm, chủ động giảm bớt số lượng.
- Không, bốn mươi lần. - Tần Ỷ Thiên kiên trì nói. - Anh muốn em làm đạo cụ, em muốn anh nhớ kỹ em.
- -------
Xanh trước du chỉ tán, độc tự
Bàng hoàng tại du trường, du trường
Hựu tịch liêu đích vũ hạng
Ngã hi vọng phùng trước
Nhất cá đinh hương nhất dạng đích
Kết trước sầu oán đích cô nương
Rồi...!
Rồi...!
Rồi...!
Tần Ỷ Thiên cầm ô giấy dầu chậm rãi bước tới, hình ảnh duy mỹ kia khiến lòng người say mê.
Đồng tử nam sinh mở lớn, hai má run run, tay buông ra rồi lại nắm chặt.
Miệng hắn mấp máy, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
- Diệp Tế Dương, mau đọc thơ đi… - Có người thúc giục.
Diệp Tế Dương đỏ bừng mặt, nói bằng giọng điệu cầu khẩn:
- Thầy, em quên từ rồi.
Phương Viêm cười, thầm nghĩ, xem ra bản thân cũng phạm phải sai lầm, tìm một cô gái đinh hương quá mức xinh đẹp, ảnh hưởng tới khả năng phát huy của đệ tử. Lần sau nhất định không để sai lầm này tái diễn.
- Người kế tiếp. - Phương Viêm nói.
Bởi vì thời gian có hạn, cho nên mỗi người đều chỉ có một lần cơ hội. Hắn hi vọng các học sinh có thể nắm bắt tốt, nếu như thực sự bỏ lỡ, Phương Viêm cũng không biết nói gì với người đó cho phải.
Diệp Tế Dương giao ô giấy dù trong tay cho học sinh kế tiếp, còn Tần Ỷ Thiên lại lần nữa cầm ô giấy dù từ một ngõ hẻm khác phong tình đi đến.
Nàng lặng im đến gần.
Đến gần rồi lại đi xa.
Trong mắt vương tiếng thở dài.
- -----
- Người kế tiếp. - Phương Viêm hô.
Bắt đầu từ số 1, đến số 40 là kết thúc, Tần Ỷ Thiên là người thứ 41 của ban 9.
Cô mang giày cao gọt, cầm ô giấy dù, trong những lời thơ da diết của thi nhân, một lần lại một lần bước ra từ ngõ hẻm, rồi lại biến mất ở đầu kia con hẻm.
Cô thuần khiết như thơ, lại mỹ lệ như tranh.
Mỗi một lần tiếng ngâm thơ vang lên, cô lại một lần bung dù bước đi. Không nghỉ ngơi, cũng không dừng lại. Dường như không hề biết mệt mỏi.
Nét mặt cô bình thản hơn bao giờ hết, động tác của cô cũng tao nhã hơn bao giờ hết. Tóc dài búi cao không một chút rối, lần đầu bước đi như thế nào, lần sau bước đi hệt như vậy… Trong thơ, cô gái đinh hương chỉ thoáng chạm vai thi nhân một lần, còn cô… Đã 37 lần rồi.
Nhiều lần Phương Viêm nhịn không được hô ngừng, muốn để Tần Ỷ Thiên có thời gian nghỉ một chút.
Nhưng cô từ chối, nếu như muốn để tất cả học sinh có thể ngâm thơ một lần trong giờ học, bọn họ phải quý trọng mỗi giây mỗi phút.
Hơn nữa, đám học sinh cũng đều hi vọng có một lần được ngâm thơ. Bọn họ lao nhao, tựa như lần chèo thuyền đọc thơ trên sông Tước… Đâu là cơ hội học mà bọn họ luôn muốn thử một lần.
Mưa tan…
Làm tan dung nhan ấy.
Làm phai mùi hương xưa.
- ------
- Người kế tiếp. - Phương Viêm hô. Tần Ỷ Thiên đã đi lần thứ 38.
Nàng bước qua ta.
Lẳng lặng đi xa, thật xa…
- -----
- Người kế tiếp. - Phương Viêm hô. Tần Ỷ Thiên đã đi lần thứ 39.
Ta hy vọng gặp được
Một cô gái tựa đóa tử đinh hương
Mang theo ưu sầu vương vấn.
- -----
Số 40, đây là người cuối cùng, ngoại trừ Tần Ỷ Thiên.
Cô dừng lại, bung dù đứng dưới mái hiên trong ngõ hẻm mưa.
Duyên dáng yêu kiều, so với cô gái đinh hương bước ra từ trong thơ còn đẹp hơn.
Phương Viêm bị Tần Ỷ Thiên làm cho cảm động, tất cả học sinh cũng bị cô làm cho cảm động.
Tần Ỷ Thiên!
Tần Ỷ Thiên!
Tần Ỷ Thiên!
- -----
Bọn họ cao giọng gọi tên cô, âm thanh náo nhiệt phá vỡ yên tĩnh trong ngõ hẻm.
Gió mát đìu hiu, nhưng trong lòng mỗi người đều như có một ngọn lửa.
- Tần Ỷ Thiên, cám ơn cậu. - Một nữ sinh chạy đến nói. - Rất cảm ơn cậu.
- Ỷ Thiên học tỷ, tỷ quá tuyệt vời…
- Nữ Thần, cậu là nữ thần của chúng tôi…
- -----
Phương Viêm khoát tay áo, nói:
- Đến giờ tan học rồi. Mọi người về nhà đi.
- Oa!
Đám học sinh ham chơi í ới gọi nhau, càng có nhiều học sinh chạy đến chào Tần Ỷ Thiên cùng Phương Viêm rồi mới rời khỏi.
Bóng người xa dần, âm thanh cũng biến mất, trong ngõ nhỏ chỉ còn lại Phương Viêm và Tần Ỷ Thiên.
- Bọn họ đi hết chưa? - Tần Ỷ Thiên hỏi.
Tần Ỷ Thiên đầu gối mềm nhũn, cả người suýt ngã nhào trên mặt đất.
Cô thật sự không chống nổi nữa.
Phương Viêm nhanh tay nghiêng người về phía trước, giơ hai tay ra ôm Tần Ỷ Thiên sắp té ngã vào trong ngực.
Ôn hương nhuyễn ngọc, hơi thở như lan.
Nhìn khuôn mặt Tần Ỷ Thiên gần trong gang tấc, Phương Viêm cảm thấy đây thật sự là khảo nghiệm đối với mình.
Thế nhưng cô là học sinh của hắn…
Phương Viêm vội dời mắt.
Tần Ỷ Thiên cười, nói:
- Em nói rồi… ta không phải đạo cụ, em là nữ nhân vật chính.