Chung Cực Giáo Sư

Chương 105: Chương 105: Lục triều ca yêu thương!




Ác nhân tự có ác nhân trị, tiện nhân muốn chiếm tiện nghi thì nhất quyết không cho hắn chiếm được.

Cái này chính là biện pháp duy nhất mà Lục Triều Ca có thể nghĩ ra để đối phó loại người như Phương Viêm.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cô liền hỏi:

- Còn có chuyện gì à?

- Không có. - Phương Viêm nói. - Hết rồi.

- Tôi còn bận nhiều việc. - Lục Triều Ca huơ huơ cái kéo trong tay, uyển chuyển đuổi khách.

- À, đúng đúng, hiệu trưởng Lục bận bịu nhiều việc, tôi cũng vừa lúc có hai tiết học. - Lúc này, Phương Viêm mới kịp phản ứng. - Tôi còn phải đến dạy học sinh, không quấy rầy hiệu trưởng Lục nữa.

Hắn nhìn bình giữ nhiệt trong tay Lục Triều Ca, nói:

- Hiệu trưởng Lục, thuốc này cô phải uống lúc còn nóng đấy, chớ có quên.

- Tôi nhớ rồi. - Lục Triều Ca bình tĩnh đáp.

- Tôi… đi nhé! - Phương Viêm ngại ngùng cười, xoay người rời khỏi văn phòng Lục Triều Ca.

Nhìn thấy Phương Viêm bước ra, phản ứng đầu tiên của Tiểu Mộng là liếc nhìn hay tay hắn xem còn thứ kia không.

Lúc phát hiện bình giữ nhiệt đã biến mất, mắt cô trợn trừng lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc:

- Phương Viêm, hiệu trưởng Lục, cô ấy…

- Xuỵt! - Phương Viêm đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, nhỏ giọng nói. - Biết là được rồi, chớ có nói ra ngoài.

Tiểu Mộng khẽ gật đầu, nhìn Phương Viêm bằng ánh mắt có chút phức tạp.

Vốn có vài phần ái mộ Phương Viêm, cho rằng tiếp xúc dài lâu sẽ từ từ trở thành một đôi tình nhân được nhiều người hâm mộ, nhưng không ngờ mục tiêu của hắn lại là cấp trên và cũng là người nàng hâm mộ - Hiệu trưởng Lục Triều Ca. Sao hiệu trưởng Lục có thể nhận bữa sáng yêu thương kia chứ? Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nhận quà của người đàn ông nào đâu đấy. Trước kia có người tặng cô ấy bồn hoa quý hoặc tranh chữ, nhưng cô ấy lại thẳng thừng giao cho văn phòng xử lý thay.

Cô nhìn bóng lưng Phương Viêm đi xa, trong lòng có chút chua xót, tựa như vừa ăn phải một quả táo còn non.

Lục Triều Ca cũng không biết tâm trạng của một nam một nữ vừa nói chuyện cách một vách tường, cô mang bình giữ nhiệt của Phương Viêm đặt trên bệ cửa sổ, sau đó cầm kéo tiếp tục cắt tỉa bồn thông nghênh khách.

Thật ra Lục Triều Ca cũng không thích thông nghênh khách, bởi vì bày nó ở đây khiến quá nhiều người đến tìm nàng. Loại này bày ở công ty, hoặc văn phòng tổng giám đốc thì thích hợp hơn. Dù cho có cao nhã trở nào mà có quá nhiều người ra vào thì cũng khiến người ta thấy tục tằng.

Ví dụ như tiền, ai cũng dùng, ai cũng thích. Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy tiền quá tục khí.

Thế nhưng nếu trong tay có một khối kim cương to tổ chẳng hoặc một khối ngọc hiếm thấy, vậy thì bất kể là có nhắc đến ở nơi cao quý nhường nào hoặc là xuất hiện cũng không khiến người ta cảm thấy giảm giá trị. Chỉ càng làm tăng phong thái vô tận.

Thế nhưng bồn thông nghênh khách này khác nhau rất lớn so với những bồn thông nghênh khách khác. Thông nghênh khách ngoài thị trường thường thì cành lá sẽ thò ra ngoài, tựa như người duỗi tay đón khách tới.

Lúc Lục Triều Ca nhìn thấy bồn thông nghênh khách này ở chợ hoa, nó bị chủ nhân vứt trong xó. Nguyên nhân là vì không có cành lá nghênh khách… Thông nghênh khách không đón khách thì ai nguyện ý mua về chứ?

Thế nhưng Lục Triều Ca lại thích. Cô cảm thấy bồn thông nghênh khách thoạt nhìn cành lá không đủ tươi tốt cùng với thân cây cao thẳng, không phân nhánh này cực kỳ giống một người.

Phương Viêm!

Trong phòng tập Taekwondo, Phương Viêm bị Chiba Gouddu chọc giận, hắn nhảy lên đánh cho người ta một trận… Đánh xong, một mình đứng giữa phòng tập, dáng người đơn bạc, vẻ mặt lạnh lùng chẳng phải giống với bồn thông nghênh khách này lắm sao?

Cô cắt tỉa bồn thông nghênh khách không muốn cúi người đón khách… Tự hỏi Phương Viêm có từng đón ý nói hùa với ai?

Hơn 10 phút sau, Lục Triều Ca dừng kéo, cẩn thận xem xét tác phẩm vừa hoàn thành của mình.

Vẫn còn một chút khuyết điểm nhỏ, nhưng đã đến giờ làm mất rồi. Cô thích cây cảnh cùng hoa, nhưng tuyệt đối sẽ không chiếm dụng giờ làm việc để chăm sóc hoa. Đại đa số thời điểm đều là tranh thủ khoảng thời gian trước giờ làm hoặc là giờ nghỉ giữa khóa.

Lục Triều Ca đặt kéo lên bệ cửa sổ, bước vào toilet rửa sạch tay, sau đó ngồi xuống ghế, bắt đầu làm việc. Mỗi buổi sáng, cô đều phải xử lý bưu kiện của ngày hôm trước. Đây là thói quen dưỡng thành lúc cô còn làm việc ở Mỹ.

Cổ họng ngứa ngứa, cô lập tức dùng khăn tay che miệng, ho khan vài tiếng.

Ho đến tê tâm liệt phế, cứ như vĩnh viễn sẽ không ngừng.

Vẻ mặt của cô nghẹn thành màu đỏ tía, lo sợ há mồm có thể ho luôn cả phổi ra ngoài.

Cô lấy bình xịt trị ho từ trong túi ra, chuẩn bị xịt vào miệng, bất chợt, động tác trên tay khựng lại.

Ánh mắt lần nữa dời về phía bình giữ nhiệt đặt trên bệ cửa sổ. Nó dịu dàng, ngoan ngoãn nằm đó, hoàn toàn không giống với chủ nhân quái dị hay gây chuyện của nó.

Do dự một phen, cuối cùng, Lục Triều Ca bước qua cầm lấy bình giữ nhiệt, vặn mở nắp.

Không giống với suy nghĩ của cô, mở bình ra là có thể nghe thấy mùi thảo dược nồng nặc, không chỉ không có mùi khó ngửi, mà ngược lại còn thoang thoảng mùi thơm ngát.

Nước thuốc cũng không đen kịt như cô thường thấy, mà có màu cam nhạt, cứ như nước trà Phổ Nhị vậy.

- Thứ này là thuốc hay trà? - Lục Triều Ca tự hỏi.

Màu sắc mê người, mùi thơm xộc vào mũi, cô nhịn không được uống một ngụm.

Một cảm giác mát rượi, thanh ngọt xộc thẳng vào khoang miệng, còn chưa kịp thưởng thức thì “ực” một tiếng, thứ chất lỏng kia đã chui tọt vào cổ họng. Đàm nằm sâu trong cổ họng, ho mãi không ra tiếp xúc với… nước thuốc, thoáng cái giơ vũ khí đầu hàng, trở thành đào binh, cảm giác khô nóng, ngưa ngứa cũng nhanh chóng biến mất.

Lục Triều Ca thầm mừng rỡ, một hơi uống cạn nước thuốc vào bụng. Nước bọt ứa ra, tinh thần thư sướng, vậy mà có loại xúc động muốn uống thêm chén nữa.

Cổ họng bị nhiễm trùng dẫn đến ho khan, căn bệnh này ngày càng trở nặng, hành hạ cô suốt hai ngày hai đêm. Tối qua, lúc Phương Viêm gọi cho cô, cô đã ho đến chết đi sống lại nhưng vẫn chẳng có cách nào ngủ được. Uống không ít thuốc tiêu viêm, mặc dù có giảm nhẹ bệnh tình nhưng không hoàn toàn khôi phục.

Thuốc của Phương Viêm quả thực chính là tiên đan cứu mạng cô, cô thật sự không muốn tiếp tục chịu đau đơn như vậy.

Cơ thể khó chịu không nói, còn ảnh hưởng đến tiến độ công việc.

Rửa sạch bình giữ nhiệt, sau đó, Lục Triều Ca gọi thứ ký Tiểu Mộng vào, nói với cô:

- Mang bình giữ nhiệt trả cho thầy Phương Viêm, bảo anh ta ngày mai mang đến một bình nữa.

- Được. Hiệu trưởng. - Tiểu Mộng gật đầu đáp ứng, nhanh tay nhận lấy bình giữ nhiệt.

Lúc Lục Triều Ca rời khỏi văn phòng, cô nhịn không được liếc trộm cô ấy, trên mặt cô ấy lúc này có tràn ngập vẻ vui sướng cùng hạnh phúc không kiềm nén được.

- Hiệu trưởng Lục yêu rồi. - Tiểu Mộng thầm nghĩ.

- ------

Lúc Trương Sâm đang tại dạy bảo học sinh đánh thực chiến, có người đứng trước cửa phòng hô:

- Trương huấn luyện, có người tìm anh!

Trương Sâm ngoái đầu nhìn nhìn, sau đó nói với đám học sinh:

- Các em tự do luyện tập, không cho phép lười biếng. Nếu ai lười biếng bị tôi bắt được, tối hôm nay không cho phép ăn cơm, chuẩn bị chạy 50 vòng quanh thao trường.

Trong Võ giáo Huy Hoàng, Trương Sâm nổi danh nghiêm khắc với học sinh.

Đám học sinh liên tục cam đoan, nói nhất định sẽ không lười biếng.

Trương Sâm rời khỏi phòng học, phát hiện người tìm mình là ba thanh niên. Nói chính xác hơn là ba học sinh Chu Tước đến tìm hắn.

Tuy bọn họ không có mặc áo đồng phục của Chu Tước, thế nhưng có bận quần nha. Trương Sâm cảnh giác nhìn ba người trước mặt, hỏi:

- Các em là ai? Tìm tôi có chuyện gì?

Chẳng lẽ đêm qua hắn xảy ra xung đột với Phương Viêm, hôm nay học sinh của hắn ta đã tìm tới tận cửa muốn thay thầy mình báo thù?

Vấn đề là, ba học sinh trước mặt… Nhìn tướng đứng cong vẹo của bọn họ có thể đoán được đứng tấn bất ổn, chỉ sợ trong vòng mười giây hắn đã có thể đánh ngã hết cả ba. Mấy tên oắt kiểu này cũng muốn đến đòi thể diện giúp thầy mình?

Thế nhưng, Trương Sâm cảm thấy rất khó hiểu. Đêm qua, rõ ràng là Huy Hoàng bọn chịu thiệt mà, phía Chu Tước còn không hài lòng gì nữa?

- Thầy là thầy Trương Sâm? - Trịnh Quốc Đống cười ha hả hỏi, một bộ nịnh nọt.

- Cậu là ai? - Trương Sâm hỏi.

- Tôi là Trịnh Quốc Đống. - Trịnh Quốc Đống nói. - Cha ta là Trịnh Thiên Thành, chủ tịch trường Trung học Chu Tước.

Trịnh Quốc Đống biết, nếu như chỉ nói ra tên mình, sợ là Trương Sâm căn bản không để hắn vào mắt. Nhưng nếu nói tên cha ra, Trương Sâm không thể không kính nể hắn vài phần. Chiêu này hắn đã sử dụng vô số lần, lần nào cũng trúng phóc.

Trịnh Quốc Đống chỉ sang Lý Dương cùng Trần Đào, nói:

- Bọn họ là bằng hữu của tôi.

- Các cậu tìm tôi có chuyện gì? - Trương Sâm càng thêm nghi ngờ. Con trai Trịnh Thiên Thành tìm hắn làm gì? Mời hắn làm bảo tiêu à?

- Chuyện tối hôm qua… Chúng tôi có nghe nói… - Trịnh Quốc Đống nói.

Trương Sâm nhíu mày, nói:

- Thì sao? Muốn báo thù thay thầy của các cậu, chỉ bằng ba người các cậu còn chưa đủ tư cách đâu?

- Thầy Trương đã hiểu lầm. - Trịnh Quốc Đống cười giải thích.

Nhìn thấy Trương Sâm vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối hôm qua, đám người Trịnh Quốc Đống biết lần này bọn họ đã tới đúng rồi.

- Chúng tôi rất bất mãn với cách làm của Phương Viêm trong trường. Tên này là kẻ mặt người dạ thú, ngoài mặt thì nói một đàng, sau lưng lại lén lút làm một nẻo. Các thầy cô cùng học sinh trong trường đều không thích hắn. Chúng tôi nghĩ, nếu như thầy Trương muốn tìm Phương Viêm luận bàn… Chúng tôi có thể hỗ trợ thầy… Nếu như thầy Trương cần… Chúng tôi thậm chí có thể lừa hắn đến địa điểm mà thầy muốn.

Hai mắt Trương Sâm híp lại, nói:

- Ý các cậu là… Các cậu hi vọng tôi khiêu chiến Phương Viêm, thuận tiện hung hăng giáo huấn hắn một trận? Phải không? Các cậu là học sinh của hắn?

- Đúng. Chúng tôi đều là học sinh ban 9. Nhưng chúng tôi sẽ không thừa nhận chúng tôi là học sinh của hắn. - Lý Dương tức giận nói. - Chúng tôi cũng không thừa nhận hắn là thầy của chúng tôi. Hắn không xứng.

- Quan hệ thầy trò không tốt? - Trương Sâm toét miệng cười. - Không phải hắn không xứng, mà là các cậu không xứng.

- …

Trịnh Quốc Đống trợn tròn mắt. Tình huống này hình như không giống với bọn họ tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.