Chung Cực Giáo Sư

Chương 77: Chương 77: Nhận thua!




Chúng ta thường nói xung khắc như nước với lửa, thế nhưng trong kỹ xảo trà đạo, nước cùng lửa phối hợp hài hòa, thống nhất mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Hơi nước trong hũ đồng bay ra ra, bọt khí sôi ùng ục.

Tần Ỷ Thiên rời khỏi chỗ, bước mở nắp hũ đồng, cẩn thận mà quan sát nước sôi bên trong.

Một sôi, sôi như cá mục, vang lên âm thanh lép bép.

Hai sôi, mép nồi như suối tuôn ào ạt.

Ba sôi, sóng lớn cuộn trào.

Sau ba lượt sôi, Tần Ỷ Thiên lập tức nhấc chuôi hũ đồng lên, lấy nó ra khỏi bếp than.

Đồng Lô rất lớn nhưng Tần Ỷ Thiên nhấc lên một cách rất hời hợt, không cảm giác có gì là nặng nề. Cô gái này thật sự là giả trang được Tiểu thanh tân (1), cũng diễn được Thiết hán tử.

(1) Trẻ trung, tươi mới.

- Phong lô (2). - Tần Ỷ Thiên nói.

(2) Đóng bếp.

Chín nam sinh sau lưng lập tức dùng một miếng sắt đóng kín miệng bếp, sau đó mấy người lần nữa mang lò than rời khỏi.

Độ sôi của nước là bí quyết thành bại trong pha trà.

Chồi non vẫn còn lông tơ tự nhiên cần dùng nước có nhiệt độ thấp một chút, tránh làm hỏng chất lá, phá hư hương vị.

Nhưng hôm nay đấu trà là Phổ Nhị lâu năm, như vậy, cần phải dùng nước ba sôi mới được.

Trong “Trà Kinh” cũng có ghi lại: Nước vừa mới ba sôi lập tức pha trà, lại nếu nấu thêm, nước già, không dùng được.

Tần Ỷ Thiên rót nước trong hũ đồng vào chén nhỏ, tiến hành súc, cái này gọi là lâm bôi, tức làm nóng chén, nếu chén bị lạnh… trà sẽ không nổi.

Trên bàn trà trước mặt có chuẩn bị ấm trà nhỏ, Tần Ỷ Thiên không đổ nước trong hũ đồng vào bình để thuận tiện sử dụng, bởi vì cô hiểu rõ, qua một lần nước, nước sôi càng tiếp xúc nhiều không khí. Thay đổi càng nhiều, mỗi một lần thay đổi dụng cụ sẽ trộn lẫn thêm tạp chất, nhiệt độ nước cùng chất nước sẽ phát sinh thay đổi nhỏ.

giai nhân Như Ngọc, tay ngọc thon thon cầm hũ đồng phong cách cỗ hơn mười cân… Một màn này khiến cho người ta cảm thấy cổ quái, nhưng cũng thấy duy mỹ.

Khiến cho lòng người thán phục nhất chính là cô dùng một tay cầm hũ, vậy mà nước sôi rót vào chén trà lại không có một giọt bắn ra. Chỉ riêng việc này, người bình thường rất khó có thể làm được.

Theo suy đoán của Phương Viêm, Tần Ỷ Thiên hẳn sẽ chờ một lúc nữa, đợi tuyển thủ của đoàn giao lưu Võ Nhân ngâm xong trà, đưa lên cho mọi người nếm thử, sau đó nhận được tán thưởng.

Đến lúc này, cô mới tay chân lanh lẹ biểu diễn trà đạo, rồi mang trà thang (3) do chính mình tỉ mỉ ngâm chế đưa đến trước mặt mọi người. Nghe hương liền say, đến khi uống vào một ngụm, cảm thấy trà này chỉ trên trời mới có, nhân gian vài lần nghe thấy. Vì vậy, Tần Ỷ Thiên cao hơn một bậc trở thành quán quân lần đấu trà này.

(3) Nước trà.

Trước khiếm tốn, sau quật khỏi, khiến tâm trạng của mọi người từ đáy cốc lên thẳng đến đỉnh núi.

Trước hết để cho mọi người sốt ruột, sau đó lại cho mọi người kinh hỉ. Có như vậy, mới càng khắc sâu dư vị.

Lại nói, mặc kệ là trận đấu gì, kẻ đến sau không phải càng dễ chiếm ưu thế hơn sao?

Uống trà của người sau, hương vị ly trà trước là gì, có người còn nhớ rõ sao?

Trừ phi hai chén trà có hương vị chênh lệch khá xa, nếu như là tiêu chuẩn tương đương, vậy thì chén thứ hai càng có ưu thế.

Thế nhưng Tần Ỷ Thiên hiển nhiên không nhận ra một phen khổ tâm của thầy Phương Viêm nhà chúng ta, cũng không đi theo sáo lộ (4) của hắn. Cô căn bản không có ý chờ đợi đối thủ.

(4) Con đường, cách thức thường thấy, lựa chọn thông thường.

Sau khi nước sôi, khiết khí, hậu thủy, lâm bôi (5), một loạt động tác như hành vân lưu thủy (6) khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

(5) làm sạch dụng cụ, chờ nước, xối chén.

(6) Mây trôi nước chảy.

Sau đó nạp trà, đặt bánh trà trên một tấm lụa trắng noãn, tinh tế tách ra từng sợi nhỏ, lọc bỏ lá khô cùng với bọt vụn, xong xuôi mới cho trà vào trong ấm.

Cẩn thận, nhẹ nhàng, hơn nữa phải tránh để lá trà chặn miệng ấm.

Tay cầm hũ đồng rót vào ấm trà, lắc ba cái, sau đó lập tức đổ nước trà ra. Cái này gọi là tẩy trà.

Tẩy trà xong, lại đến xông trà. Xông trà là khâu quan trọng nhất, phải tránh đổ thẳng nước vào giữa ấm, trước tiên đổ một góc, sau đó là tất cả các góc. Nâng cao hũ đồng, nghiêm khắc tuân theo nguyên tắc cao trùng đê sái (7). Cao trùng có thể giúp nước sôi tác động mạnh vào lá trà, khiến cho mùi thơm cùng tinh chất trà nhanh lan tỏa, khi đó tannin không kịp hòa tan, trà thang thanh mà không chát.

(7) Xối cao châm thấp.

Trùng thủy nhất định phải đầy. Nếu Ấm trà là “Tam sơn tề” (8) thì cực hiệu quả. Tần Ỷ Thiên vẻ mặt thong dong, nhưng ánh mắt lại rất chăm chú, nhanh chóng rót đầy ấm trà, bọt trà nổi lên, lại không hề tràn ra. Quả là phong phạm Nhất phái tông sư.

(8) Loại ấm có tay cầm, miệng ấm và vòi ấm ngang nhau.

Hoàn thành một loạt công đoạn rườm rà, rồi đậy kín ấm, tiếp tục dùng nước sôi xối lên ấm, gọi là lâm quán.

Sau khi chén nóng, là có thể châm trà kính khách rồi.

Một bình trà, Tần Ỷ Thiên chỉ châm bốn chén.

Ống tay áo hất lên, nói:

- Mời.

Lục Triều Ca bước tới, bưng lên một chén nước trà, tinh tế nhấm nháp.

Matsushima cũng bước tới, bưng lên chén thứ hai, đánh giá màu sắc của trà thang một chút.

Đoạn Hữu Quân than nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Lục Triều Ca, cúi chào thật sâu, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí bưng lên chén thứ ba.

Tần Ỷ Thiên tự bưng chén thứ tư lên, chủ động đưa đến trước mặt Phương Viêm, vừa cười vừa nói:

- Phương Viêm, chén trà này cho thầy.

- Em… Cái con bé này… - Phương Viêm giả vờ tức giận nói, trong lòng lại như nở hoa. Nhìn xem, nhìn xem, chỉ có bốn chén trà, ngoại trừ ba vị ban giám khảo, Tần Ỷ Thiên không cho ai cả, không cho Phó hiệu trưởng, không cho thầy chủ nhiệm, không cho tổ trưởng tổ ngữ văn, hết lần này tới lần khác lại đưa nước trà đến trước mặt hắn.

Đây là thái độ gì? Tôn sư trọng đạo.

Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ người thầy như hắn là đúng chuẩn, là ưu tú, nhận được sự tôn trọng của học sinh.

Phương Viêm tiếp nhận chén trà, tinh tế nhấm nháp một phen, nói:

- Trà ngon.

Tần Ỷ Thiên biểu diễn trà đạo hoàn tất, nước trà cũng đã đưa lên. Cho nên, ba giám khảo hiển nhiên phải đánh giá một phen.

Lục Triều Ca uống cạn nước trà trong chén, sau đó cẩn thận cảm thụ vị ngọt thấm nhuận cổ họng, mở miệng nói đầu tiên:

- Tôi không hiểu trà. Nhưng vẫn biết rõ đây là trà ngon. Trà ngon, nước tốt, trà kỹ giỏi, thế là đủ rồi.

Matsushima bưng trà thang, trước nghe thấy hương, sau lại xem sắc, lúc này hé miệng nhỏ uống một ngụm, nói:

- Màu sắc nước trà xanh trắng, thang hoa (9) mảnh đều. Là ưu trà.

(9) Bọt nổi trên bề mặt trà.

Màu trà quý bạch, xanh trắng thắng hoàng bạch. Mà thang hoa lại cần mảnh mà cân xứng, như mặt cháo lạnh. Nếu như có thể bám dính thành chén, tụ lâu không tan, hiệu quả như mới là tốt nhất. Gọi là “Giảo trản”.

Matsushima cũng thích uống trà, hơn nữa, đối với trà đạo cũng có nghiên cứu. Chính vì như vậy, cô mới biết được công phu trà đạo của cô bé trước mặt này là hoàn mỹ cao thâm cỡ nào.

Không có hơn mười năm tôi luyện, sợ là không đạt đến loại cảnh giới tông sư bực này?

Đoạn Hữu Quân uống nửa chén trà, nửa còn lại cứ chần chừ không uống, khen:

- Trà tiên tái thế. Trà tiên tái thế. Hôm nay thấy được trà đạo như vậy, về sau sẽ không cùng người đấu trà. Xấu hổ không chịu nổi. Xấu hổ không chịu nổi.

Trong lúc mọi người bình luận về trà của Tần Ỷ Thiên, Chiba Kaoru vừa vặn biểu diễn đến khâu xông trà “Cao trùng đê sái”.

Nét mặt cô bình thản, tâm như chỉ thủy. Chuyên tâm hoàn thành động tác của mình, hoàn toàn không bị nhân tố bên ngoài quấy nhiễu.

Lúc Tần Ỷ Thiên bưng trà thang đưa cho Phương Viêm, cô cũng chưa từng phân tâm quan sát. Tựa như hết thảy mọi thứ ở đây đều không có bất kỳ liên quan gì đến cô.

Tâm là trà, trà là tâm. Tâm trà hòa hợp, chìm đắm một cách trọn vẹn.

Trên bàn bày bốn chén trà, Chiba Kaoru lại chỉ chọn ủ một chén mà thôi.

Chén nóng, châm trà kính khách.

Chiba Kaoru bưng chén nước trà duy nhất lên, đi đến trước mặt Tần Ỷ Thiên, nói:

- Chén trà này là lòng tôn kính của tôi. Xin hãy nhận lấy.

Tần Ỷ Thiên như có điều suy nghĩ nhìn về phía Chiba Kaoru, mãi đến lúc này, cô mới chính thức tôn trọng nữ sinh đến từ Nhật Bản này.

- Chiba Kaoru, mau đưa trà cho ban giám khảo. - Fujino Saburo gấp giọng thúc giục. Đứa nhỏ này bị sao vậy chứ? Ban giám khảo còn chưa uống trà đâu, sao có thể đưa cho đối thủ của mình uống trước? Lại nói, ban giám khảo không nếm thử trà thang của cô thì làm sao biết được nó ưu mỹ động lòng người thế nào?

Chiba Kaoru không đáp lại Fujino Saburo, đôi mắt xinh đẹp nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm nữ sinh so với cô cao hơn một cái đầu - Tần Ỷ Thiên.

Tần Ỷ Thiên nâng chén trà lên, một ngụm cạn, hai ngụm sâu, ba… trực tiếp uống.

Cô nhìn Chiba Kaoru, khẽ nói:

- Trà ngon.

- Cảm ơn. - Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang căng cứng của Chiba Kaoru thoáng cái giãn ra. Cô cúi đầu chín mươi độ với Tần Ỷ Thiên, mười phần cảm kích nói. - Cảm ơn.

Fujino Saburo bất chấp hình tượng chạy đến trước mặt Chiba Kaoru, ôm lấy bả vai cô, quát:

- Chiba Kaoru, em đang làm gì? Em có biết mình đang làm cái gì không? Sao em có thể làm như vậy? Sao em có thể từ bỏ? Em có biết em buông tha không chỉ là chính mình… còn có chúng tôi, còn có kiêu ngạo của Võ Nhân, còn có mặt mũi của Nhật Bản… Sao em có thể từ bỏ như vậy?

Chiba Kaoru quay sang nhìn Fujino Saburo, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, nói ra:

- Thầy Fujino, em thua. Em thua tấm lòng, thua khí thế, càng thua niềm tin… Bạn ấy là hoàn mỹ, tất cả biểu hiện đều không thể bắt bẻ. Em cho rằng chỉ cần em chờ một chút là có thể tìm kiếm được sơ hở. Thế nhưng từ đầu đến cuối, bạn ấy đều không cho em bất kỳ cơ hội nào.

Chiba Kaoru cũng cho rằng Tần Ỷ Thiên sẽ các đợi.

Tần Ỷ Thiên chờ cô ngâm chế ra trà ngon trước, sau đó cô ta mới làm kẻ đến biểu hiện siêu việt hơn.

Cô cho rằng Tần Ỷ Thiên sẽ làm như vậy. Không phải người luôn có tư tâm như vậy sao?

Động tác của cô chậm hơn Tần Ỷ Thiên, cộng với việc từ chối dùng nước của đối phương, tự nấu cũng là có tư tâm… Cô muốn trở thành người thắng sau cùng kia.

Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Tại sao phải làm như vậy? Rốt cuộc vẫn không đủ tin tưởng với chính mình. Không có lòng tin với bản thân, không có có lòng tin với nước trà của mình. Nước trà khiếm khuyết tinh thần thì làm sao có thể thắng được người khác?

Thế nhưng Tần Ỷ Thiên không làm như vậy.

Cô ấy không tranh giành cũng không chờ đợi, đơn giản, thẳng thắn.

Cô làm theo ý mình, không quan tâm.

Cô khinh thường âm mưu, cũng không muốn chơi dương mưu, cô chỉ là chính mình. Cô làm thật tốt, làm đến cực hạn.

Cô là Tần Ỷ Thiên, cô tin tưởng bản thân tất thắng.

Đối thủ như vậy dễ dàng thuyết phục Chiba Kaoru, cũng đáng được cô tôn trọng.

Chiba Kaoru cười những khóe mắt lại vương nước mắt.

- Thầy, để em nhận thua đi. - Giọng Chiba Kaoru nghẹn ngào. - Ít nhất như vậy thoạt nhìn có tôn nghiêm hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.