- Thầy không nên ép tôi hung dữ, bởi vì một khi tôi hung dữ thì chính tôi cũng sợ hãi. - Những lời này dùng để hình dung Phương Viêm là thích hợp nhất rồi.
Phương Viêm tuy là truyền nhân Thái Cực thế gia, nhưng vì ảnh hưởng từ ông ngoại cùng với mẹ, nên vẫn luôn cảm thấy mình là một người làm công tác văn hoá.
Uống trà trên đỉnh núi, viết chữ trong đêm tuyết. Thưởng rượu trong rừng trúc, đọc thơ ngày mưa. Đây là công việc mà người làm công tác văn hóa nên làm.
Đánh đánh mắng mắng… Không văn minh chút nào.
Nhưng bạn không thể khi dễ tôi nha. Con thỏ nóng nảy còn cắn người, chớ nói chi là một người làm công tác văn hoá.
Bản thân Phương Viêm chính là một thư pháp đại gia, ít nhất thì hắn cho là như vậy. Chữ của hắn tuy không hữu thần tiên khí bằng ông ngoại Lục Tĩnh, nhưng đăng thiên nhập thất vẫn có thể được đấy.
Chữ của Noda không tồi, nhìn vào bố cục, kết cấu cùng nét thanh đậm, xếp vào đăng thiên nhập thất xem như không có vấn đề. Nói cách khác, Phương Viêm miễn cưỡng đồng ý mình cùng cấp bậc với Noda.
Nhưng chữ của Tiếu Phẩm Thanh lại không giống như lúc trước. Hắn đã đạt đến cảnh giới Thần chi cảnh, so với Phương Viêm mạnh hơn một chúc, so với Lục Tĩnh đại xảo bất công (1) thì yếu hơn một chút.
(1) Đại trí giả ngu.
Lúc Tiếu Phẩm Thanh thỉnh giáo Phương Viêm thư pháp, Phương Viêm chỉ nói cách nghĩ, không nói chuyện bút pháp. Bởi vì hắn rất rõ, chỉ riêng kiểu chữ Ngụy bi này, Tiếu Phẩm Thanh đã có thể bỏ xa hắn vài đầu phố.
Đặc biệt là chữ “Hiếu” hôm nay của Tiếu Phẩm Thanh viết ra chứa đầy tinh thần, tinh tại khí, tại thần, tại hồn. Đã thấp thoáng có phong phạm đại tông sư.
Phương Viêm mừng rỡ như điên, có loại xúc động muốn đem chữ ăn tươi.
Bộ dạng “Mỹ thực trên đầu lưỡi” khiến cho người nhìn thấy chi muốn ăn sạch, một chữ tốt cũng giống như mở rộng tầm mắt người nhìn.
Chữ này khắc sâu trong mắt, vương vấn trong miệng, cũng ghi tạc vào trong lòng.
Thế nhưng trong miệng Fujino Saburo lại thành Ueno Noda cao hơn một bậc. Cơn tức này… Sao Phương Viêm có thể nhẫn?
Phương Viêm bị kích động, ra đến miệng lại thành “bẩn” khiến cho mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đoàn giao lưu Võ Nhân kịp phản ứng trước nhất, đám học sinh lộ vẻ phẫn nộ, một bộ muốn cùng v Phương Viêm đại chiến 300 hiệp.
- Sao có thể mắng chửi người vậy chứ? Quá không lễ phép…
- Hắn mắng người à? Mắng cái gì? Nói “rắm thối”… Thật sự đáng giận mà.
- Bắt hắn xin lỗi. Xin lỗi thầy Fujino…
- -------
Lần này Matsushima giận thật, cô khó chịu nói với Lục Triều Ca:
- Hiệu trưởng Lục, tôi cần một lời giải thích. Tôi thật sự không thể hiểu được quý trường đối xử với chúng tôi thế nào. Cái này không chỉ là không tôn trọng nhân viên của chúng tôi, thậm chí liên quan đến việc công kích cùng vũ nhục thân thể…
Lục Triều Ca nhíu mày, cô cũng hiểu được Phương Viêm mắng người ta “Rắm thối” như vậy trước mặt mọi người thật sự có chút quá mức. Anh ta không thể lén lút mắng?
Hơn nữa, Matsushima cũng đã nói như vậy, nếu như cô không thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng..., chuyện này thật đúng là khó có thể xử lý. Trung học cao đẳng Võ Nhân là danh giáo Nhật Bản, bọn họ cùng Trung học Chu Tước kết thành quan hệ hữu nghị… Nguồn gốc chuyện này so ra có hơi phức tạp, liên quan đến không ít đại nhân vật thanh danh hiển hách.
Nếu như chuyện lần này giải quyết không tốt, cơn giận của Võ Nhân khó tiêu, muốn phá vỡ quan hệ hữu nghị cùng Chu Tước, như vậy, có rất nhiều người sẽ vì vậy mà bị trừng phạt. Ít nhất, Lục Triều Ca cô sẽ chịu trách nhiệm chính.
Thậm chí, nếu như chuyện này bị báo cáo đến đại sứ quán Nhật Bản, bị người có tư tâm lợi dụng, thì hoàn toàn có thể phút chốc được gắn mác “nghiêm trọng”.
Những điều này, Lục Triều Ca không muốn chứng kiến bất kỳ cái nào hết.
Lục Triều Ca đi đến trước mặt Phương Viêm, nói:
- Thầy Phương Viêm, thầy phải cho Fujino tiên sinh một lời giải thích. Nhận được sự tha thứ của thầy ấy.
Phương Viêm hoang mang, nhìn Fujino Saburo nói ra:
- Fujino tiên sinh, tôi cần giải thích cho anh sao?
- Thầy nhục mạ tôi. Fujino Saburo giận đến giơ chân.
Hắn là giáo sư cao cấp của Trung học cao đẳng Võ Nhân, nhà nghiên cứu văn hóa Trung Hoa nổi danh Nhật Bản. Người Nhật Bản vô cùng tôn trọng người thầy cùng người làm công tác văn hoá, cho dù là Thủ tướng Nhật Bản lúc gặp hắn cũng thân thiện dễ gần, hắn lớn đến như vậy còn chưa từng bị người nào chỉ thẳng mặt mắng.
- Tôi vẫn không rõ … - Phương Viêm nói. - Tôi nhục mạ anh câu nào?
- Anh nói tôi “Rắm thối”… Tôi là nhà nghiên cứu văn hóa Trung Hoa, anh đừng tưởng rằng tôi không rõ hai chữ này có ý gì. - Nhìn thấy Phương Viêm giả ngây giả dại, Fujino Saburo càng thêm tức giận.
- Đúng là tôi có nói hai chữ “Rắm thối”! - Phương Viêm thẳng thắn thừa nhận.
- Đã vậy thì còn lời gì để nói nữa?
- Nhưng tôi chưa nói thầy “Rắm thối”. - Phương Viêm nói. - Tôi nói là có người đánh rắm. Chẳng lẽ vừa rồi thầy không nghe thấy mùi thối sao?
- Thầy… Thầy cãi bướng. Rõ ràng là thầy nói tôi…
- Cái rắm vừa rồi là do thầy phóng à?
- Không phải tôi. - Fujino Saburo tức giận nói. Hắn ghét nhất bị người ta nói oan.
- Không phải thầy thì là ai?
- Sao tôi biết là ai? - Fujino Saburo hô xong mới phát hiện mình bị tên này dẫn đi lạc đề. - Thầy nói xong hai chữ “Rắm thối” liền nói chuyện với tôi, hiển nhiên là đang công kích tôi rồi.
- Thầy xem, thầy lại hiểu lầm tôi rồi. - Phương Viêm nói. - Fujino tiên sinh, anh là khách đường xa đến, người Trung Hoa chúng tôi rất trọng lễ nghi, sao tôi có thể lên tiếng mắng người được? Chuyện là như vầy, lúc đó tôi nghe một mùi thối, tưởng rằng anh đánh rắm, nhưng lúc nói ra chuyện này tôi cảm thấy thật bất nhã, hơn nữa còn khiến anh khó chịu, cho nên lập tức nói sang chuyện khác… Có thể là khả năng biểu đạt của tôi có vấn đề, hơn nửa chuyển chủ đề cũng không đủ tự nhiên, cho nên mới khiến anh nghĩ sai. Nếu là như vậy, hiện tại tôi trịnh trọng xin lỗi anh.
- Không phải tôi thả. - Fujino Saburo gần như muốn rống lên. Chuyện như vậy sao lại nói trắng ra chứ hả?
Phương Viêm ngạc nhiên nhìn Fujino Saburo, nói:
- Dù là như vậy thì anh cũng không cần kích động đến vậy đâu.
- …
Lục Triều Ca đứng bên cạnh thờ ơ, lạnh nhạt, nghĩ thầm: Giải quyết như vậy cũng là một cách tốt. Muốn Phương Viêm xin lỗi, hắn nhất định không chịu. Nhưng nếu không xin lỗi..., Phương Viêm xác thực có mắng người, thật sự không tiện giải thích với bên kia.
May mắn văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, một từ có vô số cách nói.
Nhìn thấy hai người tranh chấp cũng không có kết quả, tiếp tục giằng co chỉ khiến Fujino Saburo càng thêm chịu thiệt, Matsushima đành lên tiếng:
- Nếu tuyển thủ dự thi song phương đã viết chữ xong, vậy thì nên bình luận chữ trước đi.
- Tôi cũng có ý tứ. - Lục Triều Ca lập tức tiếp lời. Có thể bỏ qua chuyện lần này, cô cầu còn không được.
Matsushima nhìn thoáng qua Phương Viêm, nói:
- Thầy Phương Viêm, nếu thầy đã hiểu chữ, vậy thầy bình luận hai bức chữ này trước đi.
- Sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy. Tôi cũng không phải ban giám khảo. - Phương Viêm cười cười, nói. - Vẫn nên để các vị ban giám khảo đến bình luận trước đi. Các người mới là người trong nghề.
- Anh bình luận trước, thắng bại chung cuộc do chúng tôi quyết định. - Matsushima nói. Là ý nói, anh có thể nói ra quan điểm của anh, nhận hay không nhận là chuyện của chúng tôi.
- Nếu hiệu trưởng Matsushima đã mời, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh rồi. - Phương Viêm nói.
Hắn bước đến trước bức chữ của Noda, vô cùng thẳng thắn cùng thành khẩn nói:
- Tôi không hiểu tiếng Nhật, xem không hiểu những lời này rốt cuộc là có ý gì. Ai có thể giúp tôi phiên dịch một chút được không?
- Thôn bảo kiếm khí danh cung,
- Chích quan đắc giá nhất trận thanh phong.
Có người nói.
Phương Viêm đọc theo một lần, nói:
- Chữ tốt. Câu tốt. Chúng ta thường nói “Mã phối hảo an” (2), chữ của bạn học Noda là ngựa tốt, mấy câu này là yên tốt. Câu chữ phối hợp, mới có thể càng lộ ra ý cảnh. Nếu như hắn viết “Noda đi du lịch”, dù chữ của hắn có đẹp, cũng mất không ít điểm. Đạo lý này có phải hay không?
Phương Viêm nói thú vị, tất cả mọi người đều bật cười ra tiếng.
- “Chích quan đắc giá nhất trận thanh phong.”, câu này rất hay, khiến người ta có loại cảm giác từ bỏ danh lợi, quên đi thế tục hỗn loạn, ngắm trăng mặc gió. Chữ của bạn học Noda tinh tế, tỉ mỉ lại phiêu dật, một nét sổ xuống, hợp thành một đường, tựa như nhất loan nguyệt, nhất trận phong. Khiến cho người xem vui vẻ, thoải mái.
Nghe được bạn học phiên dịch, Noda hơi cúi đầu cảm ơn Phương Viêm.
Lúc mài mực hắn từng cân nhắc sẽ viết câu này thành nhất loan nguyệt, nhất trận phong. Phương Viêm nói đúng ý hắn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh biểu đạt suy nghĩ của hắn, xác thực là cao thủ thư đạo.
Phương Viêm mỉm cười với Ueno Noda, nhìn hắn, nói:
- Nhưng bức chữ này có một khuyết điểm trí mạng. Đó chính là hương phấn quá nặng. Bạn học Ueno Noda, bạn chỉ trọng cái hình, lại không làm rõ cái thần. Chỉ biểu đạt ra c một hồi gió mát, nhưng sáu chữ “Thôn bảo kiếm khí danh cung” này thì sao? Không có phía trước “khởi”, sao có thể “hợp” phía sau? Không có phía trước “xá”, sao có thể có phí sau “đắc”?
Ueno Noda trừng to mắt, vẻ mặt chấn động.
- Nếu như tôi đoán không lầm... chữ của bạn học Ueno Noda là do một vị nữ giáo sư dạy? - Phương Viêm hỏi.
Nghe Phương Viêm nói xong, Ueno Noda khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu chín mươi độ với Phương Viêm.
Hắn theo chân mẹ của mình học chữ, mẹ của hắn họ Weixin, là hậu nhân của Jin Weixin, một trong tam đại kỳ tài thư pháp thời đại Azuchi-Momoyama, khi Toyotomi Hideyoshi thống trị. Thế nhân cũng xưng ba người là “Kuanyong Sanbi”.
Ngay cả giáo viên cùng bạn học mẹ của hắn là ai, hắn chưa từng nhắc tới bà với ai. Nhưng lại bị vị giáo sư Phương Viêm của Trung Hoa này liếc nhìn thấu.
Phương Viêm đỡ Ueno Noda, cười nói:
- Nếu như là vị kia phu nhân viết bức chữ này, tôi sẽ đánh giá cô ấy cao hơn một chút. Mà “hương phấn quá nặng” theo lời tôi cũng không phải là khuyết điểm, mà là ưu điểm. Bởi vì, đó chính là đặc tính thuộc về nữ nhân.
- Thế nhưng, bạn học Ueno Noda thì không được, bạn là nam nhân, bạn cố sức bắt chước bút pháp của vị kia chính là một sai lầm… Nam nữ hữu biệt. Nữ nhân học không được phóng khoáng đại khí của nam nhân. Nam nhân cũng không viết ra được ôn nhu tinh tế tỉ mỉ của nữ nhân. Mặc kệ bạn có cố gắng cỡ nào. Đúng hay không?
- Một chữ ngàn vàng. - Ueno Noda lần nữa cúi đầu, cảm tạ Phương Viêm đã vô tư chỉ điểm. Rốt cuộc hắn cũng tìm ra khuyết điểm thư pháp của bản thân, chuyện này có ảnh hưởng sâu xa đối với tương lai của hắn.