Chung Cực Giáo Sư

Chương 55: Chương 55: Tình nhân trong thiên hạ đều thích dạo phố!




Nhìn thấy biểu lộ khác thường của Phương Viêm, Lục Tĩnh không chỉ không quan tâm mà còn đứng bật dậy, cao giọng quát:

- Phương Viêm, cháu muốn gì?

Muốn cái gì?

Đầu Phương Viêm đau muốn nứt ra.

Ta muốn cái gì? Ta nghĩ muốn cái gì?

- Cháu muốn quyền lực hay mỹ nhân? Bước lên đỉnh cao võ đạo, được vạn người kính ngưỡng, lưu danh sử sách hay là bình bình yên yên làm một người dạy học… Cháu nói cho ta biết, cháu muốn gì?

Phương Viêm chưa từng nghĩ.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn làm theo sắp xếp của người nha, học tập đủ các kỹ năng. Thái Cực quyền, cầm kỳ thi họa, trà đạo… Sau lần đầu tiên hắn và Diệp Ôn luận bàn, từ đó về sâu, nhân sinh của hắn chính là hạ bệ Diệp Ôn.

Vì mục tiêu này, hắn đã liều mình cố gắng vô số ngày đêm.

Thế nhưng không biết là do thiên phú chưa đủ hay chưa thật sự cố gắng, một năm rồi lại một năm, hắn cứ một lần rồi lại một lần bị Diệp Ôn quật ngã. Ngay cả mục tiêu duy nhất… Hắn cũng không cách nào hoàn thành.

Đặc biệt là hai năm gần đây, Thái Cực chi cảnh của hắn không hề tăng tiến, ngược lại còn có xu thế trì trệ.

Thái Cực thập nhất cảnh, hắn vốn tu đến tầng thứ tư “Phù vân liễu nhứ vô căn đế, thiên địa khoát viễn tùy phi dương” (1).

Hai năm rồi, hắn… Tâm bất ngộ, kình bất thăng, công bất tiến (2).

(1) Mây vương cành liễu phất phơ. Trời đất bao la hòa cùng gió. (Thính Dĩnh sư đàn cầm - Hàn Vũ)

(2) Lòng không ngộ, sức không tăng, công phu không tinh tiến.

Lần đầu tiên trong đời Phương Viêm rơi vào khủng hoảng.

Lần này, hắn rời nhà đi, không chỉ vì né tránh vận mệnh bị Diệp Ôn chèn ép, vũ nhục, mà còn để trốn tránh khiếm khuyết của mình bị phơi bày trước mặt mọi người.

Hắn là hi vọng của Phương gia, hắn không muốn mọi người dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn.

Hắn kiêu ngạo, hắn cùng Diệp Ôn đều kêu ngạo.

Hắn có một trái tim kiêu hãnh, lại luôn bị Diệp Ôn làm bẽ mặt… Chuyện này khiến hắn dần dần trở nên mặt dày.

Thế nhưng, tất cả đều là mong muốn của người khác, hoặc giả, là người nhà cho rằng đó là ước muốn của hắn.

Bản thân hắn thực sự muốn điều gì?

Lần đầu tiên có người hỏi Phương Viêm vấn đề này, và đây cũng là lần đầu tiên hắn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

- Cổ đại có tam bất hủ, xưng là lập đức, lập công, lập ngôn (3)… Đời người không quá trăm năm, trong thoáng chốc đã trôi qua. Thân xác có thể dễ dàng chết đi, nhưng tinh thần là bất diệt. Phương Viêm, ngươi muốn lập đức, lập công hay lập ngôn?

(3) Tam Bất Hủ: Ba điều tồn tại mãi mãi. Bao gồm: Lập đức tức tạo phước đức ở đời, được tôn làm Thánh; Lập công tức có công với thiên hạ, có cống hiến với xã tác, được tôn là Vĩ nhân; Lập ngôn tức xây dựng học thuyết, học phái, được tôn làm Nhà học thuyết.

Phương Viêm ngước nhìn Lục Tĩnh, vẻ mặt ông ngoại tràn đầy kỳ vọng nhìn hắn.

Đó là mong chờ của trưởng bối đối với vãn bối, là kỳ vọng của thân nhân. Là chờ mong của một người làm văn hóa đối với người thừa kế của mình.

Phương Viêm khẽ nhếch môi, nhưng cái gì cũng không nói.

Lục Tĩnh bước đến trước mặt Phương Viêm, vỗ nhẹ lên vai hắn, nói:

- Bất kể như thế nào, làm người luôn phải có tư tưởng… Dù là một người dạy học thì cũng phải có điểm khác biệt của mình. Cháu còn trẻ, chặng đường phía trước còn rất dài, cứ từ từ suy nghĩ, đừng nóng vội.

- Ông ngoại… - Phương Viêm ngẩng đầu nhìn Lục Tĩnh.

- Hửm? - Lục Tĩnh thầm mừng rỡ. Chẳng lẽ nghe mình nói một phen, tên tiểu tử này đã tỉnh ngộ, rốt cuộc quyết định bỏ võ theo văn, cải tà quy chính, trở thành một người làm giáo dục có lý tưởng?

Nếu quả thật là vậy, vậy thì… Vậy thì thật sự là hạnh vận to lớn của hai nhà Lục - Phương.

- Sau này cháu sẽ không hèn yếu như vậy nữa. - Phương Viêm nói như cam đoan. Vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu cũng chắc nịch.

- ….

- -------

Ngồi ở bờ sông, trên nền xi măng lạnh lẽo, Phương Viêm mãi vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cảm giác nóng cháy trong đan điền đã biến mất, đầu cũng thôi đau nhức, nhìn từ bên ngoài, hắn dường như không có điểm gì khác thường so với trước đó.

Thế nhưng Phương Viêm biết rõ bản thân đã có biến hóa rất lớn.

Thái Cực chi tâm bị phong bế trong một thời gian dài, thậm chí Phương Viêm từng cho rằng nó đã “chết” rốt cuộc cũng bắt đầu chuyển động lần nữa… Tuy cực chậm như hắn có thể cảm giác được luồng khí thể nhỏ bé đang lưu động.

Thái Cực luyện cái gì? Ngoài việc mài giũa thân thể, quan trọng nhất chính là tích súc khí lực.

Mài giũa thân thể là luyện lực.

Lực sinh ra do cơ bắp co lại cùng kéo căng ra, đồng thời có liên quan đến khung xương. Điểm phát lực tốt nhất chính là từ phía trước di chuyển về sau khoảng 1 tấc, khả năng xuất lực mạnh yếu không giống nhau.

Trong thực tế, có rất nhiều cách thức rèn luyện cơ bắp như cử tạ, tạ tay, chống đẩy,… Tất cả những cái đó đều là luyện lực.

Kình chính là khí lưu động. Để đặt được một mục đích nhất định, ngoài động tác hình thể còn có năng lượng, đó chính là Kình. Nếu như nói chiêu thức là sự tổ hợp của các động tác hình thể, thì kình chính là sự tổ hợp của các luồng khí.

Ví dụ như trong phim điện ảnh mà chúng ta hay xem, hai người ngươi một quyền, ta một cước, hoặc là ngươi một đao, ta một kiếm, những thứ đó gọi là chiêu thức. Thế nhưng, như nhân vật Kiều Phong, đứng yên một chỗ, hai tay vũ động, bất chợt một đầu cự long bạch sắc xuất hiện từ phía sau hắn, gầm thét phóng về phía đối thủ, thứ kia chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng do kình khí tổ hợp mà thành.

Từ những hiệu quả đặc thù bên trên có thể thấy được, kình khí so với khí lực càng cao cấp hơn.

Phương Viên xuất thân từ Thái Cực thế gia, đối với lực, kình cùng với các loại khí khác cũng có hiểu biết sâu sắc.

Thái Cực chi tâm chính là một vòng tròn được hình thành từ khí thể trong đan điền, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại có thể cảm giác rất rõ ràng.

Vòng khí tự do chuyển động, kết nối với ngàn vạn sợi tơ rót vào 360 huyệt vị toàn thân cùng với tám vạn bốn ngàn lỗ chân long, thông suốt, mạch lạc.

Nó là một trạm xăng, thông qua từng kinh mạch cung cấp khí cho toàn bộ huyệt vị trong cơ thể.

Ba nắm trước, Phương Viên phát hiện Thái Cực chi tâm.

Hai năm sau đó, Thái Cực chi tâm nằm yên bất động.

Hiện tại, cuối cùng nó cũng đã sống lại.

Phương Viêm thật sự cảm thấy hưng phấn không thôi, hắn muốn la lên thật to để phát tiết hết thảy cảm xúc trong lòng.

Nếu như không phải lúc trước phát hiện Thái Cực chi tâm của mình biến mất, rất có thể lại lần nữa bị Diệp Ôn đánh ngã, sao hắn lại làm ra chuyện mất mặt như bỏ nhà trốn đi được chứ?

Hiển nhiên, nhân họa đắc phúc. Hắn đến đây không bao lâu lại có thể may mắn nghe được mấy lời của ông ngoại Lục Tĩnh, từ đó kích hoạt Thái Cực chi tâm một lần nữa.

Vì sao ư?

Trong đầu Phương Viêm thoáng hiện ra câu hỏi không có lời đáp kia.

- Cháu thiếu tinh thần. - Những lời ông ngoại nói đánh thẳng vào tim Phương Viêm.

Chẳng lẽ… Người cần tinh thần, mà Thái Cực cũng vậy?

Người có tinh thần, mới có linh hồn. Thái Cực có tinh thần… Đúng, Thái Cực có tinh thần mới có khí.

Phương Viêm thoáng cái hiểu ra, lại nhịn không được muốn khích lệ mình: Ta quả thực cmn là một thiên tài.

Nhưng nghĩ đến bản thân từng cam đoan với ông ngoại rằng không được hèn yếu, hắn chỉ có thể áp chế cảm xúc kích động này xuống, vụng trộm giơ ngón tay cái lên an ủi mình.

- Này… - Giọng nữ từ phía sau truyền đến.

Phương Viêm xoay người, nhìn thấy Tần Ỷ Thiên một thân đồng phục trắng đứng trên bãi cỏ dưới gốc bạch quả. Trên lá cây, bụi cỏ đều vương sương sớm, lóng lánh, thanh lệ, tựa như thiếu nữ đang độ xuân thì.

Phương Viêm kinh ngạc nhìn Tần Ỷ Thiên:

- Tần Ỷ Thiên, sao em lại không đi học?

- Em chờ tiết ngữ văn buổi chiều. - Tần Ỷ Thiên cười, cô vỗ vỗ lên cặp sách màu trắng đeo trên vai mình, nói. - Thầy xem, ngay cả áo mưa em cũng đem theo.

Hôm qua, lúc tan học, Phương Viêm đã căn dặn học sinh hôm nay đi học nhất định phải mang theo áo mưa.

Sáng nay trời đổ một cơn mưa nhỏ, bất quá, hiện tại đã tạnh. Nhưng bầu trời vẫn âm u như cũ, tầng mây áp sát mặt đất, xem ra buổi chiều có khả năng mưa tiếp.

- Không cần học tiết của các giáo sư khác à? - Phương Viêm tức giận nói. - Trốn học là không tốt. Sẽ gây ảnh hưởng xấu đến những bạn khác.

- Vậy à? - Tần Ỷ Thiên nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói. - Vậy thì sao? Em cần phải chịu trách nhiệm với cuộc đời mỗi một bạn học trong lớp à?

- Các bạn xem em là thần tượng…

- Vậy nên em phải tuân theo quy định, không đến muộn, không cúp học, chăm chú nghe giảng để làm một học sinh gương mẫu ư? Nếu là như vậy… em còn là Tần Ỷ Thiên mà bọn họ từng yêu thích sao? - Tần Ỷ Thiên kiêu ngạo nói. - Sở dĩ em là Tần Ỷ Thiên, cũng là do em thích gì làm đó, tùy tâm sở dục. Em chỉ đang là chính mình, không cần thiết phải thay đổi.

Phương Viêm lắc đầu cười khổ, nói:

- Em như vậy… Thật sự khiến người ta không thích được mà.

- Anh sẽ thích. - Tần Ỷ Thiên nhìn Phương Viêm, chân thành nói. - Dù cho hiện tại không thích cũng không có vấn đề gì, bởi vì chúng ta còn thời gian rất dài. Đàn ông tìm một nửa kia cũng giống như động vật tìm phối ngẫu, bọn họ đều dựa vào mùi.

- Vì sao tôi nhất định phải thích em? Thỏa mãn ý nghĩ xấu của em?

- Cũng không hẳn là vậy. - Tần Ỷ Thiên tháo tai nghe bên còn lại xuống, lắc lắc đầu khiến mái tóc càng lộ ra vẻ mềm mại, nói. - Em cảm thấy anh là một người rất thú vị, em cũng thế. Nếu như hai chúng ta ở bên nhau, có phải là rất thú vị không?

- Tôi cảm thấy tôi không xứng với em. - Phương Viêm nói. Đầu năm nay rất lưu hành thể loại “phát giấy khen”, lúc bạn không thích ai đó, có thể nói: Em rất tốt nhưng anh rất tiếc, anh không xứng với em.

Có thể cự tuyệt lại khiến bản thân trong mắt đối phương cao thêm vài phần.

Đúng vậy, ý của Phương Viêm chính là cự tuyệt Tần Ỷ Thiên.

Hắn muốn đối phương biết khó mà lui, muốn cự tuyệt nhưng lại không muốn bị ghi hận… Em nghe tôi, tôi không xứng với em, tự hạ thấp mình để nâng người khác lên, thử hỏi có lời nào dễ nghe hơn nữa? Em dám hỏi tôi có lương tâm hay không thử đi? Dám hỏi không?

- Quả thật là như thế. - Tần Ỷ Thiên gật đầu. - Thế nhưng em sẽ cho anh thời gian cùng cơ hội… Trong tên của anh có hai đốm lửa, bất quá chỉ là lửa chết. Em nghĩ, em nhất định sẽ có cơ hội nhóm nó lên, đúng không?

- …

- Phương Viêm.

- Chuyện gì?

- Anh có rãnh không?

- Chuyện gì?

- Đi dạo phố cùng em.

- Tại sao?

Tần Ỷ Thiên cười, nói:

- Dường như tình nhân khắp thiên hạ đều thích dạo phố… Em tự hỏi, cảm giác sẽ như thế nào?

Phương Viêm cũng cảm thấy tò mò, nói:

- Đúng thật. Một người dạo phố sẽ cảm thấy rất nhàm chán, hai người dạo phố… Không biết có gì khác hay không nhỉ? Chẳng lẽ lúc ăn cơm hay mua đồ có thể được chiết khấu?

- Ồ, thương gia sẽ có mối làm ăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.