Chung Cực Giáo Sư

Chương 39: Chương 39: Tôi thấy cô rất xinh đẹp!




- Cái gì?

Lý Tự Cường bởi vì tâm tình kích động quá độ, bị nước nóng vừa mới rót vào trong cốc làm bỏng lưỡi.

- Anh nói cái gì?

- Những tên côn đồ kia cứ thế mà đi rồi.

Triệu Đại Trụ vẻ mặt như đưa đám, nói.

- Bọn chúng nói với Phương Viêm vài câu rồi rời đi, căn bản chẳng xảy ra xung đột gì với Phương Viêm, cũng không động thủ với Phương Viêm.

- Không có xung đột gì? Không động thủ á?

Lý Tự Cường lè lưỡi, tức giận quát:

- Bọn chúng đến làm cái gì?

- Không biết.

- Không biết? Chẳng phải anh cho người giám sát sao? Sao anh lại không biết?

- Chuyện này có chút kỳ lạ.

Sắc mặt Trần Đại Hải trầm xuống, trong lòng cũng rất khó chịu. Những thứ mà bọn họ nghĩ tươi đẹp biết bao, Phương Viêm bị đám lưu manh đánh, bọn họ lại đi trừng trị Phương Viêm tội danh cấu kết với lưu manh rồi đuổi hắn ra khỏi trường… Những tên côn đồ kia sao lại bỏ đi cơ chứ? Có còn đạo đức nghề nghiệp không hả? Có xứng đáng làm một lưu manh chính hiệu không hả?

- Vừa nãy tôi đứng ở trên tầng nhìn xuống, đám lưu manh kia vây lấy Phương Viêm, thoạt nhìn là tư thế muốn động thủ… Liệu có phải là Phương Viêm đã đồng ý điều kiện gì của bọn chúng không?

Lý Tự Cường lôi một cái kính nhỏ từ trong ngăn kéo ra, lè đầu lưỡi ra xem tình trạng vết bỏng ở đầu lưỡi.

- Chuyện này phải điều tra kỹ.

Lý Tự Cường nói lắp.

- Tuy không xảy ra xung đột trực tiếp nhưng bị một đám nhân viên nhàn hạ trong xã hội tìm đến tận nơi, làm cản trở tắc nghẽn ở cổng trường, thế này còn giải thích gì được nữa?

- Đúng thế. Bây giờ tôi đi điều tra.

Triệu Đại Trụ nói.

Đợi đến khi Triệu Đại Trụ quay người rời đi, Trần Đại Hải đi đến trước mặt Lý Tự Cường, nói:

- Chủ nhiệm, vận khí của tên này thật đúng là quá tốt. Không xảy ra xung đột, cũng chỉ có thể giáo huấn hắn vài câu… Muốn mượn cái cớ này để khai trừ một giáo viên chính thức, e là không dễ dàng.

- Cứ bỏ qua đã.

Lý Tự Cường phất tay, nói:

- Đại Hải, tôi biết cậu có mâu thuẫn với Phương Viêm. Có điều, chuyện này vẫn nên để đấy đã. Nỗi uy hiếp còn lại của phóng viên các báo vẫn còn, nếu làm thì quá rõ ràng rồi, sẽ thể hiện mấy người chúng ta không có đẳng cấp.

- Chủ nhiệm, tôi hiểu rồi. Tôi và hắn cũng không có mâu thuẫn cá nhân gì, chỉ là cảm thấy… chuyện này không thể để chủ tịch Trịnh thấy không thoải mái trong lòng. Phải không?

Trần Đại Hải cười ha ha nói.

Lý Tự Cường gật đầu, nói:

- Yên tâm đi. Chúng ta còn ở đây ngày nào thì ngày đấy hắn đừng nghĩ sẽ yên ổn sống trong trường Chu Tước.

- ------

- ------

- Thầy Phương, thầy không sao chứ?

- Thầy Phương, đến cả bọn lưu manh cũng muốn mời thầy đến làm gia sư, thầy thật là lợi hại.

- Thầy Phương, người đàn ông kia có phải là Lang Ca không? Nổi tiếng khắp bốn khu phố đó…

- -----

Phương Viêm đã trốn khỏi đám học sinh vây lại hỏi nhiệt tình, lúc đang chuẩn bị đi về phía bến xe buýt thì phía sau có người hét lên:

- Phương Viêm.

Phương Viêm xoay người lại, trông thấy phó hiệu trưởng Lục Triều Ca đứng ở không xa nhìn hắn.

Quả nhiên cũng gây kinh động cho người phụ nữ này rồi.

Phương Viêm bước nhanh đến trước mặt Lục Triều Ca, nói:

- Hiệu trưởng Lục, chuyện này lại gây kinh động cho cô rồi sao?

- Cả trường đều bị kinh động rồi.

Lục Triều Ca nói với vẻ lạnh băng. Cái tên này, anh có thể nghỉ một chút mà nhỉ? Anh mới đến có mấy ngày mà anh có biết mình đã gặp phải bao nhiêu phiền phức rồi không hả?

- Kỳ thực cũng chẳng có chuyện gì to tát, trường học không cần cố ý biểu dương tôi làm gì. Nếu không, người khác sẽ hiểu lầm cho rằng Phương Viêm tôi ham hư vinh.

Phương Viêm nói với vẻ ngại ngùng.

- Hơn nữa, bọn họ muốn mời tôi đến làm gia sư, tôi cũng đã từ chối rồi… Bây giờ tôi là giáo viên chính thức của trường trung học Chu Tước, trái tim đỏ và cả cơ thể này của tôi đều đặt lên học sinh trường trung học Chu Tước. Làm gì có thời gian và sức lực đi dạy bọn họ cơ chứ?

- Aizzz…

Phương Viêm gật đầu.

- Có điều, cô đừng vì tôi cự tuyệt bọn họ mà cảm thấy con người tôi giống một con buôn, coi thường thân phận lưu manh của bọn họ… Chỉ cần lưu manh có lòng cầu tiến, đó cũng là lưu manh có cầu tiến rồi. Lý do này còn coi như có thể nói được nhỉ?

- Thầy theo tôi.

Lục Triều Ca nói.

Sau khi nói xong, quay người rời đi.

Phương Viêm theo sau cô, thưởng thức vẻ phong tình khi cô lắc lư cái eo.

- -----

- -----

Phía góc đường đối diện cửa chính của trung học Chu Tước, một chiếc xe MBUX màu đen đỗ ở đó.

Cửa kính xe toàn một màu đen, khiến người ta không nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Bộp…

Bộp…

Ngón tay của người đàn ông gõ theo nhịp lên trên đùi, vẻ mặt âm trầm nói:

- Xem ra, chuyện còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng một chút.

- Đại thiếu, tội gì phải bực tức vì chuyện này.

Một ông già ngồi ở ghế phụ nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.

- Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

- Chỉ là một người phụ nữ thôi sao?

Ngũ quan của người đàn ông tuấn lãng trở nên dữ tợn.

- Tôi toàn tâm toàn ý trả giá, cô ấy từ trước tới giờ chưa từng đáp ứng lại tôi một chút nào cả. Bây giờ, cô ấy lại có tâm tình chờ đợi đối với một tên côn đồ… Lẽ nào ông muốn để tất cả người của Hoa thành đều cảm thấy Giang Trung Trúc tôi thua một tên côn đồ hay sao?

Ông cụ cũng không hề để ý đến sự phẫn nộ của Giang Trục Lưu, tự nói với mình:

- Chúng ta tiếp tục đợi hay là trực tiếp tới tìm mục tiêu mà được Lục tiểu thư mời đi mất đây?

- Đi về.

Giang Trục Lưu nói.

- Hủy gặp.

- Vâng. Thiếu gia.

Ông cụ nói. Sau đó nói với lái xe ở bên cạnh:

- Quay về.

- Tôi đột nhiên có hứng thú với tên côn đồ kia.

Cơ thể Giang Trục Lưu mềm nhũn dựa vào ghế, cả khuôn mặt giấu sau lớp kính đen, nói với giọng nguội lạnh:

- Dẫn hắn đến gặp tôi.

- Thiếu gia, có vài cái rác thôi mà. Sẽ bẩn tay mất, Không đáng.

- Người đàn ông có trưởng thành đến mấy, đôi khi có lúc tâm tình cũng như trẻ con.

Giang Trục Lưu cười nói.

- Chỉ là muốn nghịch bùn một chút. Chưa biết chừng sẽ rất vui thì sao? Có điều ông nói cũng đúng, vài cái rác mà thôi, bẩn tay không đáng sợ mà sợ trên người còn ám mùi… Chú Liễu, chú tìm bọn họ nói chuyện xem thế nào.

- Vâng, thiếu gia.

Ông lão đáp lại.

- -------

- -------

Diện tích trường trung học Chu Tước cực lớn, không chỉ có khu dạy học, khu văn phòng, khu sinh hoạt cho học sinh, khu hoạt động cho học sinh, mà còn có khu ký túc cho giáo viên.

Khu ký túc xá cho giáo viên và khu dạy học cách nhau một bức tường bao, giữa tường bao có một cánh cổng nhỏ, giáo viên có thể đi lại tự do cho việc lên lớp dạy hay về nhà thông qua cánh cửa đó.

Khu ký túc xá bóng cây râm mát, tường đỏ ngói xanh, hòn non bộ đình nghỉ chân, rất thoải mái dễ chịu. Môi trường và cơ sở hạ tầng đi kèm còn hoàn thiện và đầy đủ hơn một vài tiểu khu sa hoa.

Lúc Phương Viêm mới tới, bởi vì đã đắc tội với con trai của chủ tịch trường. Cho nên phòng hậu cần của trường vốn không có ý định sắp xếp ký túc cho hắn. Về sau đợi đến khi hắn chuyển lên chính thức rồi, tất cả mọi người cũng đều giả bộ lãng quên chuyện này.

Cho nên, đây mới là lần đầu tiên hắn bước vào khu ký túc xá giáo viên.

- Khung cảnh cũng không tệ.

Phương Viêm khen ngợi tấm tắc. Cứ bảo trường tư thục nhiều tiền, quả thật cũng không sai chút nào.

Lục Triều Ca không nói gì, đi thẳng về phía trước, dừng lại trước bức tường đỏ có cánh cổng một căn nhà nhỏ.

Lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở khóa, sau đó đẩy cửa bước vào.

Cô không đóng cửa, tự nhiên là có ý mời Phương Viêm vào uống trà.

Phương Viêm đi nhanh vào cửa, quay người lại khóa cửa nhà luôn.

Lục Triều Ca xoay người lại, nhíu mày nói:

- Anh khóa cửa làm gì?

Phương Viêm sững lại, đáp:

- Bảo vệ sự an toàn cho cô.

“Mình thật sự quá là nhanh trí cmnl.”

Phương Viêm thầm nói trong lòng với bản thân mình.

- Sự an toàn của tôi không cần anh phải bảo vệ.

Lục Triều Ca nói với giọng lạnh tanh.

- Là một người đàn ông, tôi không thể thoái thác.

Phương Viêm nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Lục Triều Ca lười dây dưa với hắn về vấn đề này, quay người lại mở cửa chính của căn nhà, một mùi hương thơm dịu phả vào mặt.

Đây là một dãy nhà ngói ba gian, nhà riêng cửa riêng, giống như là một biệt thự nho nhỏ ẩn giấu trong khu vườn trường.

Ánh sáng bên trong viện rất tốt, trên hiên trồng bồn hoa cây cảnh bonsai với số lượng lớn.

Loài hoa không biết tên đang nở rất đẹp, hoa màu đỏ hoa màu vàng, muôn hoa khoe sắc, mùi thơm mê người kia chính là lặng lẽ được tỏa ra từ những tiểu tinh linh xinh đẹp này.

Có thể là bởi vì cửa phòng đã lâu rồi không được mở ra, mùi hương hoa tích trữ lại trong phòng, vừa mở cửa liền vội vàng thoảng hết ra bên ngoài.

Sau khi Lục Triều Ca đi vào liền cởi cúc áo ra, muốn cởi bỏ áo vest bên ngoài ra.

Phương Viêm vừa nhìn đã vội vàng nói:

- Cô đừng như vậy mà, tôi không phải là người đàn ông tùy tiện…

- Anh nói cái gì?

- Dựa theo thể lệ quốc tế, chúng ta có lẽ nên uống một ly rượu vang trước nhỉ?

Phương Viêm cẩn thận đưa ra quan điểm cá nhân của mình. Hắn thực sự cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, chỉ là lôi ra mấy tình tiết giống như thế này mà hắn trông thấy ở trong vài cuốn tiểu thuyết bán đầy lề đường hay trong những bộ phim điện ảnh truyền hình để tham khảo.

- …

Lục Triều Ca lười nói chuyện với hắn, tự lo cởi áo vest bên ngoài ra rồi treo lên mắc áo ở góc tường, sau đó cứ mặc áo sơ mi đi mở tung hết các cánh cửa sổ trong phòng. Bầu không khí tươi mát ùa vào trong, mùi hoa nồng đậm ở trong phòng mới từ từ bị loãng ra.

Thầy Phương Viêm cảm thấy rất nuối tiếc.

Hóa ra cởi quần áo để làm việc, chứ không phải là vì chuyện ấy.

Lục Triều Ca lại đi vào phòng bếp đun nước, sau khi ngâm hai tách trà, mới lại ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn Phương Viêm hỏi:

- Rốt cuộc chuyện là thế nào?

- Chẳng phải vừa nãy tôi đã giải thích rồi sao?

- Anh cảm thấy tôi sẽ tin à?

- Không tin.

Phương Viêm nói.

- Cái cớ đó đủ để đối phó với những chỉ trích và tấn công của bọn họ rồi nhỉ? Tôi lại chẳng xảy ra xung đột gì với bọn họ cả.

- Tôi nhất định phải hiểu rõ. Để tránh bọn họ tìm ra được nhiều sơ hở trong chuyện này, đánh một cái thì lại trở tay không kịp.

Lục Triều Ca bưng lấy chén trà, nói với vẻ mặt nghiêm túc:

- Tôi không thích chiến đấu mà không nắm chắc chứng cứ.

Phương Viêm do dự một hồi, nói:

- Xem ra chỉ có thể nói sự thật với cô rồi. Thật ra chân tướng của sự việc là như thế này, tối hôm qua sau khi tan làm về nhà, đi qua cửa một quán bar, trông thấy bọn chúng đang ăn hiếp một cô bé… Vừa nhìn đã biết cô bé ấy là một học sinh nữ. Lúc đó có hai kẻ tiểu nhân đánh nhau trong đầu óc tôi, kẻ tiểu nhân tên là Cầm Thú nói rằng đi thôi đi thôi, chuyện này chẳng liên quan gì tới mày cả, cô bé kia cũng không phải là học sinh trường mày. Kẻ tiểu nhân tên là Không Bằng Cầm Thú lại nói rằng dù có sứt đầu mẻ trán gặp phải lưu manh thì nhất định phải xuất đầu lộ diện chơi đám lưu manh … Kẻ tiểu nhân tên Cầm Thú bị kẻ tiểu nhân tên Không Bằng Cầm Thú đánh cho chết. Vì vậy tôi mới cùng xông lên ngăn cản chuyện quấy rối ác ý…

- Cho nên bọn họ muốn tìm anh để báo thù sao?

- Bọn họ vốn là chuẩn bị báo thù, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, họ đột nhiên lại cảm thấy đối xử với một người thầy tràn đầy tinh thần trượng nghĩa, toàn tâm toàn ý phục vụ học sinh như tôi đây thật sự là không đúng với ý trời… Mọi người bắt tay nhau, rồi nhắn nhủ nhau vất vả rồi, xong bọn họ quay về.

- Anh thấy tôi đã tin chưa?

Lục Triều Ca hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.

Phương Viêm nghiêm túc đánh giá khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của Lục Triều Ca, đôi mắt trong veo mê người, khóe miệng khẽ nhếch lên cười một cái, nói:

- Tôi thấy cô rất xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.