Chung Cực Giới

Chương 5: Chương 5: Phát Triển




Trời tối tôi bắt đầu đốt lên một đống lửa, ăn tiếp món thịt thỏ, ăn hoa quả, và nướng cả rau dại, tuy nhiên những món ăn nhạt thếch vì thiếu muối, nhưng đành vậy, đang sống ở rừng mà. Tôi đốt lửa và thật tệ đám côn trùng khắp nơi ở đâu tụ họp đến, càng tối càng nhiều, thậm chí ánh lửa hấp dẫn cả rắn đến, điều tệ nhất là có cả sói, những con sói nhỏ, tầm hơn 20 đến 30 kg thôi nhưng tôi đâu thể đánh nổi chúng, tôi cầu cứu bi pho.

Tôi: Bi pho mau cứu ta, lũ sói đến ngày càng nhiều, có lẽ là cả bầy, ban đầu lác đác vài con giờ lên mười mấy. Và như lời cầu cứu bi pho hiện ra, bi pho bắn năng lượng, nhưng lần này bi pho điều khiển những viên đá nhỏ bay lơ lửng và bắn xuyên thủng lũ sói.

Thật tuyệt khi có bi pho, nhờ có bi pho tự chiến đấu rồi hấp thụ chúng luôn một thể, tôi ra lệnh cho bi pho.

Tôi: Ta đi ngủ đây, bi pho đêm nay hãy bảo vệ ta, đốt lửa không để ta bị lạnh, và hãy hấp thụ những động vật khác giúp ta nhé.

Và rồi tôi chìm vào giấc ngủ, đêm đầu tiên ở tiểu thế giới một đêm thật dài, và tôi không biết rằng cả đêm bi pho đã đi săn, khiến tôi mạnh đến thay gân đổi cốt, một sức mạnh hoàn toàn lột xác. sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và cử động, một cảm giác khỏe đến không ngờ, tôi đẩy nhẹ một cái, khúc gỗ tôi nằm bay đi xa va vào một gốc cây khác.

Tôi: Cái gì thế này (hoảng hốt). bi pho, đêm qua ngươi hấp thụ bao nhiêu động vật thế, có nhiều động vật tấn công ta vậy sao.

Bi pho: Đêm qua có không nhiều, bi pho cũng đi săn ở gần đây một chút, thậm chí bi pho còn săn được cả gấu.

Tôi: Ôi, Quá đỉnh, giờ ta quá khỏe, mà làm sao giờ, ta quá mạnh rồi, sao có thể làm được những việc nhẹ nhàng đây. Tôi nhặt một khúc cây lên và bóp nát vụn nó.

Bi pho: Chủ nhân cần học cách điều khiển năng lượng.

Tôi: Được ngươi mau truyền cho ta, và cả cách hôm qua ngươi làm nữa, điều khiển mấy viên đá ấy, và cho ta xem ta có những sức mạnh gì. ngay chốc lát một loạt thông tin hiện lên trong đầu, kỹ năng điều khiển năng lượng, tạo lửa, bắn năng lượng, truyền năng lượng. kỹ năng điều khiển vật chất, bắn đá. Các kỹ năng thu được từ động vật đã bị hấp thụ, sức khỏe gia tăng do hấp thụ nhiều động vật, khả năng nhìn trong bóng tối, mọi giác quan gia tăng...

Tôi: quá nhiều, ta giờ quá đỉnh, ta giờ siêu khỏe ha ha. Với sức mạnh này ta chẳng sợ con gì nữa.

Tôi tập cách điều khiển đá và bắn chúng, những viên đá nhỏ lơ lửng bay lên, ban đầu tôi gặp rất nhiều khó khăn để điều khiển chúng, chúng vừa bay lên đã chao đảo rồi rơi xuống.

Không nản lòng tôi tiếp tục tập luyện vài tiếng đồng hồ, lúc này những viên đá dễ dàng bay lên lòng ban tay tôi và di chuyển theo hướng tôi muốn, rồi tập trung năng lượng tôi phóng những viên đá bay vụi đi.

Sức mạnh ban đầu chỉ bằng sức ném của một người bình thường, quen dần tôi đã bắn được đá với sức phá ngang với bắn năng lượng.

Kỹ thuật này tuy ban đầu khó sử dụng hơn nhưng tiết kiệm năng lượng và hiệu quả hơn việc bắn năng lượng thông qua vật dẫn.

Tôi mải mê tập luyện tới lúc toàn bộ năng lượng bên trong cạn sạch, và để đáp lại điều đó tôi đã thành thục được kỹ năng này.

Tôi bắt đầu ăn trưa, mấy món hoa quả rau dại ngày hôm qua vẫn còn đó. Ngồi điều tức hấp thụ năng lượng tự nhiên cho đến khi khôi phục hoàn toàn.

Với mức năng lượng đầy ắp tôi bắn thử một viên đá vào gốc cây, và thật tuyệt vời, sức phá không khác gì một viên đạn đâm sâu vào gốc cây vậy.

Thật tuyệt vời, thế này tôi cần gì phải rời khỏi rừng nữa, cứ ở đây mà tu luyện không phải tốt hơn sao, tôi tiến sâu vào khu rừng, tôi ban đầu săn những sinh vật nhỏ rồi lớn dần, ban đầu chỉ là thỏ, cáo, thậm chí là sói, tôi chọn lọc những viên sỏi cứng trên tay và điều khiển bắn chúng đi. Những viên đạn được bắn đi găm sâu vào đầu lú thú vật bé nhỏ này.

Tôi bắt đầu tiến sâu vào khu rừng, kỹ năng bắn đạn đá, kỹ năng hấp thụ năng lượng tôi liên tiếp hấp thụ năng lượng của các sinh vật.

Bữa tối hôm nay, ngày thứ 3 tôi xuất hiện ở thế giới này, một món ăn nóng hổi, vâng một con lợn nòi cỡ bự nướng, tôi dễ dàng hạ sát nó với kỹ năng bắn đạn đá.

Tôi lại bắt đầu nghỉ ngơi, ngày hôm nay đã đi săn quá nhiều, từ bên trong tôi cảm thấy năng lượng tích tụ được càng nhiều, cải thiện sức mạnh, cải thiện cả vật chất.

Tôi ngồi xuống và bắt đầu xuy nghĩ về sức mạnh của mình, cả ngày hôm nay tôi đã thành thục kỹ năng bắn đạn đá, hấp thụ toàn bộ thú vật mà mình săn được, tuy nhiên tôi thấy mình vẫn chưa quen với sức mạnh tăng nhanh đến vô lý của mình.

Tôi chưa quen điều khiển năng lượng của bản thân, sức tôi quá mạnh, tôi đẩy bình thường một cái cả cái cây to bằng bắp chân tôi đổ rạp, còn việc đi săn, ngoài sử dụng giác quan mới phát triển nhanh nhạy của mình ra tôi chưa tìm được cách nào hiệu quả hơn, tôi bắt đầu gọi.

Tôi: Bi Pho mau ra đây!.

Bi pho bắt đầu từ bên trong tôi xuất hiện.

Tôi: Ta đã học được cách quét cảm nhận xung quanh chưa.?

Bi Pho: Chủ nhân đã có thể cảm nhận, ngày hôm nay sức mạnh của chủ nhân đã tăng tiến vượt nhiều bậc, chủ nhân đã có thể cảm nhận thần thức.

Tôi: tuyệt vời mau dậy ta cách.

Một loạt thông tin lại được truyền vào đầu tôi, tôi biết cách vận dụng năng lực và quét thần thức xung quanh, tuy nhiên có gì đó không ổn, tôi cảm thấy bản thân mình như một vị thần, không cần nhìn cũng biết được hoàn toàn mọi vật xung quanh vậy, tôi có thể phóng tối đa lên tới 50m vuông, khi tôi cảm nhận trong môi trường hẹp hơn thì sẽ đạt được hiệu quả cao hơn, trong phạm vi 5 mét vuông xung quanh, đến con ruồi tôi cũng nhận biết được. Một khả năng thần thánh đến vô lý điều không ổn duy nhất ở đây là tôi mạnh lên quá nhanh, tôi như một vị thần.

Cả buổi tối tôi như chìm trong thần thức vô tận, làm quen với nó, chính xác hơn là tôi tận hưởng, màn đêm buông xuống và tôi dần chìm vào giấc ngủ, Bi Pho lại tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ cho tôi.

Sau một tuần trôi qua tôi có kỹ năng siêu khỏe, tôi nhanh như một con sóc với nhiều kỹ năng của động vật, tôi có thể săn được cả voi hay hổ, rắn khổng lồ cũng chỉ một phát đạn, chưa kể tôi nhặt được khá nhiều đá năng lượng để hấp thụ.

Tôi lang thang như một thợ săn khát máu trong khu rừng tôi giết bất kỳ sinh vật nào tôi bắt gặp khi chúng lọt vào tầm thần thức tôi, chính xác là những con thú săn mồi khát máu, một kẻ khát máu săn lùng những kẻ khát máu khác.

Tuy nhiên không phải tôi là kẻ cái gì cũng hấp thụ, cái gì cũng ăn, tôi có chọn lọc đàng hoàng, tôi chỉ chọn những con to mà ăn thôi. Cả đàn sói lớn, sư tử, voi, trâu rừng tôi đều thịt cả.

Khả năng điều khiển năng lượng tôi cũng đã thành thạo không tới mức vô tình mà đấm bay cả gốc cây hay bóp vụn mọi thứ. Đạn đá cũng đã lô hỏa thuần thanh giờ những viên đạn có sức công phá xuyên thủng thành lỗ với những gốc cây lớn.

Điều khiển lửa, tôi không dùng nhiều, ban đầu chỉ thổi lửa để nướng thú, nhưng do rảnh lên tôi đã tập cách nâng khả năng này lên cao hơn tôi có thể phóng lửa để thiêu nướng chín thịt hay sử dụng lửa bao bọc toàn thân mà không bị bỏng.

Từ cấp 3 tôi nhanh chóng vượt cấp và tiến hóa năng lượng, đến cấp 10, đột phá đẳng cấp khác lại bắt đầu 10 cấp, cấp càng cao đột phá càng khó hơn, cần nhiều năng lượng hơn, mà kỳ thật tôi cũng chẳng hiểu cấp năng lượng của Bi Pho nói như thế nào cả đơn giản là tính cấp theo kiểu cấp 1 rồi cấp 2 này nó cũng dễ hiểu thật.

Những ngày tiếp theo.

Tôi đi lang thang quanh núi, tôi tìm được quặng trong những cái hang.

Tôi: Bi pho, quặng này, kim loại này, có cách nào ta hấp thụ được chúng không.

Bi pho: có thưa chủ nhân.

Tôi đăm chiêu xuy nghĩ, mất một khoảng thời gian ‘này Bi Pho nếu ta hấp thụ được chúng thì liệu cơ thể ta có cứng như đá, có thô kệch không, vận chuyển có như một con robot hay cơ thể trở lên nặng hơn không’.?

Bi Pho: Thưa chủ nhân, một trong những công pháp kiếp trước chủ nhân từng dùng là hấp thụ vạn vật, tuy hấp thụ nhiều và trở lên mạnh hơn nhưng nó không ảnh hưởng gì đến chủ nhân cả, và chủ nhân có thể tùy ý thay đổi những điều đó theo ý muốn.

Tôi: ừm, thật tuyệt vậy ta có thể điều chỉnh thân thể của mình nhỉ.?

Tôi bắt đầu nhận thông tin và điều chỉnh cơ thể của mình, điều chỉnh mãi chọn mãi. Cuối cùng tôi chỉnh sửa cho mình một cơ thể khỏe mạnh, vóc dáng không quá to, không quá cơ bắp, đơn giản là khỏe mạnh và một cơ thể săn chắc cơ bắp. Nếu giờ ở thế giới cũ có lẽ tôi có thể đi chụp ảnh quảng cáo đồ lót được, thật là thân thể đẹp quá đi. Tôi bắt đầu phát triển tiếp theo các chiều hướng khác để hoàn thiện bản thân.

Tôi hấp thụ kim loại, quá trình này diễn ra chậm và khó hơn hấp thụ động vật, nhưng cũng không thành vấn đề, tôi bắt đầu khỏe hơn mạnh hơn nữa, tôi đào đá bằng tay không, điều khiển cả những tảng đá lớn bắn ra ngoài hang động, tôi đào sâu vào lòng núi tìm kiếm quặng, rồi may mắn ở bờ sông thần thức của tôi còn tìm được cả vàng, cả một mỏ vàng.

Sau khi thân thể năng lượng sức mạnh tôi cảm thấy tuyệt đối, tôi học cách bay và bay khỏi khu rừng.

2 tháng đã trôi qua kể từ ngày tôi tiến vào thế giới này tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác, khác ở sức mạnh của tôi, thân thể ban đầu với những vết thương tàn tạ, tôi như một kẻ tàn tật.

Nhưng giờ đây tôi có thân thể cứng hơn kim loại, súng đạn chẳng là vấn đề, đến cả đạn đá tôi cung đã bắn thử vào người mình, nhưng cũng chẳng sao cả. Thần thức phóng ra trong phạm vi 500m tốc độ bay lên tới 100km trên giờ.

Cũng bởi lý do tôi bị tai nạn, thân thể quá yếu đuối, lên hầu hết thời gian trong rừng tôi đã tập trung đẩy mạnh thân thể của mình, sức chịu và sưc khỏe của bản thân mình đến bây giờ tôi cũng không rõ nữa, liệu tôi có thể chịu được một quả bom nguyên tử dội vào mình không nhỉ.?

Tôi tiến tới ngôi làng gần nhất. Tại ngôi làng.

Việc đầu tiên tôi làm là đáp xuống một nơi không ai biết, và quét thần thức, tôi cảm nhận môi trường xung quanh một cách rõ ràng, với thần thức của tôi, tôi có thể dễ dàng quét cả cái làng này, và dễ dàng biết được nơi tôi cần đến. Người đầu tiên tôi gặp là tiểu lang, anh ta là một người buôn bán các loại đá quý, vì tôi không hiểu anh ta nói gì lên tôi đã nhờ bi pho và tôi học được ngôn ngữ nơi đây.

Tôi: Tôi muốn bán vàng. một viên nhỏ được những viên đá bám bên cạnh được tôi đưa ra.

Tiểu lang: Hừm, để tôi kiểm tra lại, chất liệu vàng thô, có vẻ như anh là người đãi vàng, anh đã lấy nó ở đâu thế.?

Tôi: May mắn có được thôi.

Nhanh chóng tôi bán được 1 triệu đồng, với số tiền trên tôi thoải mái chi tiêu cho việc ăn uống của mình, đã 2 tháng trôi qua, kể từ ngày tôi tới thế giới này, tôi toàn ăn mấy món nướng với các loại rau củ quả không có gia vị, thật là chán ngắt. Tôi cũng mua thêm một bộ quần áo cho phù hợp với cách ăn mặc của thế giới này, một thanh kiếm đeo lưng, một con dao, dù sao cũng lên có một thứ vũ khí gì đó, và dao để xẻ thịt, nó vẫn tốt hơn là dùng tay xé.

Và rồi tôi đã xuất hiện với một thân hình siêu mẫu nam được ẩn trong lớp quần áo, cái mặt thì vẫn vậy, tóm lại tôi có nhận xét là nhìn mặt tôi trông bình thường, tôi không muốn thay đổi gương mặt của mình một tý nào, cuối cùng tôi để yên nó, và cái cơ thể kia thì chả ai thấy được vì quần áo che hết. Một thanh kiếm đeo lưng, một con dao rắt ngay hông, lúc này nhìn tôi giống như một kiếm khách vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.