Chung Cực Lam Ấn

Chương 79: Chương 79: Chủ Nghĩa Khủng Bố Khoa Học Kĩ Thuật.




CHƯƠNG 79: CHỦ NGHĨA KHỦNG BỐ KHOA HỌC KĨ THUẬT.

Đây mới là chương có cảnh hót Nhẽ ra lịch post là mai cơ mà hôm nay nhà vừa đạt mốc 600 follows nên tung sớm ^^

Hồ Bất Quy nhìn qua giống y như Bao Thanh Thiên mặt đen, lúc nào cũng khiến cho người xung quanh căng thẳng e sợ. Thế nhưng thực chất anh lại là một người rất rất dịu dàng, cho dù mình có phải chịu thiệt thòi đi chăng nữa cũng vẫn bận tâm đến cảm thụ của đối phương Đặc biệt là khi ở trên giường, độ kiên nhẫn của anh có thể khiến bạn tức hộc máu.

Tô Khinh bất ngờ cắn lên gáy Hồ Bất Quy làm anh phải quát lớn một tiếng. Y khẽ cười, liếm nhẹ lên vết cắn rồi vuốt ve theo lằn eo của Hồ Bất Quy, vừa đốt lửa vừa nhỏ giọng hỏi: “Nè, anh có được không đó, rầy rà gì mãi thế?”

Hồ Bất Quy cắn răng vỗ đét lên tay y: “Khốn kiếp, làm cậu bị thương thì sao?”

Tô Khinh chẳng thèm để ý tới mà dốc toàn lực khiêu khích, cố gắng thiêu hủy lý trí của Hồ Bất Quy, không làm đến phát khóc chưa đã ghiền.

Hồ Bất Quy giận đến ngứa răng, cuối cùng dứt khoát hung hăng giữ chặt hai cái móng heo đè lên gối mềm, khoát tay tắt đèn đi.

Ngày hôm sau, thời điểm rời giường của Tô Khinh lại phá vỡ quy luật thường ngày của y.

Mãi đến lúc Hồ Bất Quy khẽ tay nhẹ chân dậy mặc quần áo y mới giật mình tỉnh dậy. Tô Khinh mơ hồ mở mắt, nhìn góc áo sơ mi của Hồ Bất Quy, ngẩn người. Hồ Bất Quy phát hiện hai má Tô Khinh đỏ ửng, lo y phát sốt, liền đưa tay thử độ ấm trên trán y, lòng bàn tay còn phủ lên má y, ấp lấy làn da ấm áp: “Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Tô Khinh sửng sốt hồi lâu mới chậm chạp lắc đầu, giọng nói hơi khàn: “Không vấn đề gì.”

“Nằm thêm chút nữa đi.” Hồ Bất Quy nói đoạn, dừng một lát lại bổ sung thêm, “Về sau đừng có điên quá… Phải yêu quý bản thân một chút.”

Tô Khinh ngây ngốc nhìn anh, thò tay ra khỏi chăn, rút gối đầu lên che kín mặt, than thở: “Hồ đại thúc, Hồ đại gia…”

Hồ Bất Quy lộ vẻ bất đắc dĩ, anh kéo lại cái chăn bị y đạp tứ tung lộn xộn rồi cách một tầng chăn vỗ nhẹ: “Hôm nay không có việc gì, giữa trưa đi bù một cuộc họp tổng kết là được, ngủ tiếp đi, tôi đi lấy đồ ăn lên, tí nữa dậy rồi ăn.”

Tô Khinh liền nói: “Hồ ba ba.”

Sau đó y nhanh nhẹn bật dậy, lấy quần áo Hồ Bất Quy gấp gọn để cho y ở đầu giường, thuần thục mặc vào: “Không ngủ nữa, tôi còn có hẹn huấn luyện đặc biệt với Tần Lạc.”

Khi y nhảy xuống khỏi giường thì động tác hơi khựng lại, tư thế có chút mất tự nhiên. Y cau mày xốc áo sơ mi lên nhìn, phát hiện ra đêm hôm qua tối lửa tắt đèn, cái eo của mình bị Hồ Bất Quy ngắt ra mấy dấu tay tim tím. Hồ Bất Quy thoáng liếc thấy, lập tức sốt ruột chạy lại: “Qua đây tôi xem thế nào nào… Đây là tôi làm?”

Tô Khinh nâng cánh tay lên mặc cho anh xoa xoa vết bầm, cười xấu xa, nói: “Dù sao cũng không phải là tôi tự véo…”

Nói đến dây, y ngưng bặt, rùng mình một cái. Hồ Bất Quy cúi đầu nhẹ nhàng liếm phần da thịt in hằn dấu tay xanh tím, không mang một chút tình sắc mảy may, giống như đang cẩn thận chạm vào tâm can bảo bối. Tô Khinh ban nãy còn mặt dày không biết xấu hổ bất giác giật mình co người lại, né ra sau, nhỏ giọng nói: “Không đau.”

Sau đó y hơi nghiêng đầu đi, chạy vào buồng vệ sinh rửa mặt qua loa, đánh tiếng chào, rồi trốn nhanh như chớp.

Y không qnan tâm mình lên giường với ai, không quan tâm dùng tư thế nào, da mặt dày hơn cả tường thành dùi không thấy máu, duy nhất chỉ không quen được người ta đối xử quá tốt mà thôi. Cỏ dại ở đồng hoang khô cằn tự sinh tự diệt đã quen rồi, đột ngột nhận được quá nhiều ánh dương và quá nhiều yêu thương, y không thích ứng nổi.

Đương nhiên, so với việc huấn luyện đặc biệt cùng Tần Lạc thì vài cái dấu tay Hồ Bất Quy kích động in lên thắt lưng y chẳng tính là cái gì. Sân huấn luyện là Tô Khinh báo cáo thẳng với Hùng tướng quân, Hồ Bất Quy vội vàng nghe bộ phận kĩ thuật báo cáo, không kịp hỏi xem nội dung huấn luyện là gì. Mãi đến bữa chiều không thấy Tô Khinh đâu anh mới biết đã có sự kiện đổ máu bạo lực bất thường phát sinh.

Vội vàng chạy vào sở chữa trị, Hồ Bất Quy thấy Tô Khinh để trần nửa người trên, từ vai đến bụng quấn một đống băng vải, Lục Thanh Bách đang hùng hổ moi một viên đạn găm trong cánh tay y ra ngoài.

Tô Khinh tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi nghe bác sĩ Lục mắng chửi người bài bản không một từ lặp lại, cho dù đau đến túa mồ hôi lạnh vẫn dùng tay còn lại cầm điếu thuốc, nhàn nhã tự đắc phun sương nhả khói. Thời điểm cửa lớn của sở chữa trị bị Hồ Bất Quy một cước đạp văng, Tô Khinh phản xạ có điều kiện dúi ngay điếu thuốc trên tay vào cái khay trong xe kéo của Tiết Tiểu Lộ, sau đó bị bác sĩ Lục gõ đầu: “Cậu ném đâu thế hả?!”

Tiết Tiểu Lộ liếc nhìn Hồ Bất Quy, đảo đảo mắt, ánh mắt lại quét tới quét lui trên mấy dấu vết mờ ám đã không còn nổi rõ trên người Tô Khinh. Sau đó cô nàng làm bộ như không phát hiện ra chuyện gì mà dời mắt đi y như chính nhân quân tử tiểu thư khuê các chân chính, nghiêm túc chăm chú nhìn thẳng vào góc tường.

Lục Thanh Bách băng xong vết thương cuối cùng rồi để cho Hồ Bất Quy hung hăng như muốn ăn thịt người rước tên khốn nhà anh về. Đêm đó Tô hoàng thúc bị mắng như tát nước vào mặt, tuy nảy ra ý đồ sắc dụ, song dưới lực tự chủ cường đại của Hồ tướng quân, sắc dụ không có kết quả.

Tô Khinh chịu đựng chấn thương tra tấn tinh thần chồng chất ôm gối ôm Garfield, bị mắng cho tối tăm mặt mũi, trong lòng cảm khái Hồ lão đại đúng là nhân vật truyền kì không khuất phục trước cường quyền, không mê hoặc trước phú quý.

Vì thế ngày hôm sau người bồi luyện đặc huấn với Tô Khinh đổi thành người khác, suốt một tháng sau đó y không còn xuất hiện trong sở chữa trị nữa.

Cũng trong một tháng này, trên các quốc gia và vùng lãnh thổ khác phát sinh mười bảy vụ nổ căn cứ Lam ấn có chủ đích. Mười vụ được nhân viên kĩ thuật các nước cách ly thành công, còn lại các vụ không cứu hộ đúng lúc đã trực tiếp và gián tiếp gây tử vong cho ít nhất mấy ngàn người.

Sáng sớm mỗi ngày bật kênh tin tức lên, không còn tin tức gì khác ngoài nổ to và nổ nhỏ. Cách nói công khai với dân chúng là những vụ nổ mạnh quy mô lớn liên tục xảy ra trên thế giới là do một tổ chức khủng bố thần bí chủ mưu, tạm thời chưa có cá nhân hay tổ chức nào đứng ra nhận trách nhiệm. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, không biết bao nhiêu đơn vị truyền thông giật tít in đỏ ở trang đầu: “Chủ trương chính trị của chủ nghĩa khủng bố mới”, “Đại chiến thế giới lần thứ ba cách chúng ta bao xa?” “Có phải nhân loại đang tiến vào thời đại chống khủng bố?” “Chủ nghĩa khủng bố khoa học kĩ thuật ra đời”…

Hùng tướng quân bận rộn đến mức chân không chạm đất, vào văn phòng ông, cứ chuẩn bị tinh thần bị khói thuốc hun ngạt thở đi.

Chính phủ các nước liên hợp đưa ra tuyên bố, thề thốt sắt son rằng sẽ tiến hành công cuộc chiến đấu chống khủng bố đến cùng. Không biết có phải do trùng hợp hay không, sau khi tuyên bố đưa ra, các vụ nổ bỗng nhiên biến mất.

Giới dư luận bắt đầu tranh luận kịch liệt, sự sợ hãi những điều không biết cùng với bình yên ngắn ngủi như đang che giấu điềm không lành tựa hồ còn đáng sợ hơn những vụ nổ mạnh. Lời đồn nổi lên bốn phía, toàn thế giới đều xuất hiện hiện tượng tranh mua thức ăn, ở một vài địa khu, dân chúng chen chúc nhau đi đổi tiền mặt trong ngân hàng.

Ngày nọ, Hùng tướng quân một mình tới phòng Trình Vị Chỉ, mở cửa bằng chiếc chìa khóa dự bị không biết lấy được ở đâu ra.

Trình Ca vẫn đắm mình trong thế giới riêng, không bị ảnh hưởng bởi thế cục bên ngoài. Trình Vị Chỉ đang xem TV, sắc mặt nghiêm trọng, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hùng tướng quân, ông chỉ hơi sửng sốt, không quá bất ngờ, thậm chí cũng không đứng lên.

Hùng tướng quân đi thẳng vào ngồi xuống bên cạnh ông, thả lỏng thân thể dựa vào ghế sofa, thở phào một hơi dài.

Trình Vị Chỉ thấp giọng: “Tình hình thế nào rồi?”

Hùng tướng quân lắc đầu: “Lúc trước các ông mang Hộp Ma đến nhân gian, hiện giờ ôn dịch và tai họa cuối cùng cũng bộc phát rồi, ông còn hỏi tôi sao?”

Trình Vị Chỉ cúi đầu, không nói một lời.

Hùng tướng quân nhìn sườn mặt Trình Ca, cảm thấy vị cố nhân nhiều năm không hàn huyên này thực sự rất khổ, cứ nhìn con trai ông ta và cuộc sống của ông ta mấy năm nay thì biết, coi như gặp phải báo ứng.

Hùng tướng quân nói: “Giáo sư Trình, năm đó khi kế hoạch Utopia vừa mới bắt đầu, tôi được phái đến làm công tác bảo đảm an toàn thì đã nghĩ không ra mấy người các vị định làm cái gì… Đương nhiên, trình độ văn hóa của tôi rất bình thường, so ra kém xa đám người có học thức cao các vị. Thế nhưng các vị phát triển y học xem làm thế nào mới chữa được nhiều bệnh cứu được nhiều người, nghiên cứu các loại giống cây trồng mới cho con người cải thiện bữa ăn, hoặc là làm chút kĩ thuật thực dụng để mọi người sinh sống tiện lợi dễ dàng hơn chẳng phải là rất tốt sao? Các vị làm ra chuyện này là có ý gì? Trong tương lai mọi người đều có thể nhảy cao hơn ba mét thì có ích lợi gì cho cuộc sống bình thường đâu? Lúc ấy tôi nghĩ chắc kế hoạch này sẽ bị quốc gia bắt dừng lại, sau này quả nhiên là vậy, aiii!”

Trình Vị Chỉ lắc đầu: “Ông không hiểu.”

“Đúng là tôi không hiểu.” Hùng tướng quân châm điếu thuốc, “Không hiểu cả đời các vị mưu cầu cái gì, Trịnh Thanh Hoa kia không phải tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?”

Trên TV, một đám “chuyên gia” đang xôn xao đủ loại phỏng đoán về sự kiện phát nổ, Trình Vị Chỉ trầm mặc một hồi, hỏi: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là bây giờ phải làm sao?”

Hùng tướng quân thở dài: “Chúng ta đều hiểu rõ giáo sư họ Trịnh kia là một lão bác học điên. Lão có thể phát rồ vì nghiên cứu, tôi tin, nhưng tôi không tin chỉ dựa vào một mình lão có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Người… hoặc phải nói là tổ chức đứng đằng sau duy trì hoạt động của kế hoạch Utopia mới thực sự đáng sợ.”

Trình Vị Chỉ ngẩng đầu nhìn ông.

Hùng tướng quân nhìn chằm chằm màn hình TV, ngẩn người. Qua một hồi lâu mới nói nhỏ: “Dự cảm của tôi rất không lành, các vụ nổ không lý gì lại đột nhiên dừng lại. Tôi chỉ có thể đưa ra một cách giải thích duy nhất, chính là chuyện đáng sợ hơn cả sắp xảy ra rồi.”

Một câu của ông trở thành lời sấm.

Vài ngày sau khi chuỗi các vụ nổ chấm dứt, phụ cận nơi phát sinh nổ mạnh sớm nhất – thành phố Z của Trung Quốc đã bắt đầu lan tràn một loại bệnh truyền nhiễm kì quái. Bệnh nhân đầu tiên sau khi hoảng loạn mấy ngày thì ngất xỉu ven đường được đưa vào bệnh viện. Vài ngày sau, phản ứng của anh ta càng lúc càng chậm chạp, thời gian tỉnh táo càng lúc càng ngắn đi, cuối cùng cứ thế chìm vào giấc ngủ không tỉnh lại nữa. Bệnh viện như lâm đại địch mà không làm thế nào tìm ra được vấn đề của bệnh nhân nằm ở đâu. Một tuần sau khi đưa vào viện, vị bệnh nhân đó không hề có dấu hiệu tỉnh lại nữa, hoạt động của não bộ mỏng manh dần, các hệ cơ quan trong cơ thể bắt đầu suy kiệt. Sau mười tám ngày, anh ta chết ‘trong giấc ngủ’.

Liên tục có người dân thành phố Z nhập viện, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, tính cả trường hợp nghi nhiễm đã có hơn hai mươi ca. Không một loại thuốc nào có tác dụng với căn bệnh này, tỉ lệ tử vong suýt soát 100%, giới y học dốc mọi khả năng vẫn không tìm được con đường lây nhiễm và cơ chế phát bệnh.

Mà lúc này, nhiều nơi trên thế giới đều đột phát tình hình tương tự, chỉ qua hơn mười ngày, số bệnh nhân đã vọt lên đến ba con số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.