CHƯƠNG 10. CHUẨN BỊ ‘THỊNH YẾN’.
Tô Khinh nhảy dựng lên như bị đạp phải đuôiTrần Lâm đã khoanh tay đứng ngay cạnh cánh cửa không biết đã bị mở ra từ đời nảo đời nào, đeo lên nụ cười tươi rói đáng đánh mà liếc nhìn Tô Khinh. Hắn chuyển mắt sang Trình Vị Chỉ, hỏi lại: “Ông nói, hệ thống năng lượng tinh của Lam ấn tồn tại khiếm khuyết, là khiếm khuyết ở chỗ nào?”
Trình Vị Chỉ thấy hắn thì rõ ràng đã cực kì khẩn trương, mười ngón tay bấu chặt lấy song cửa sổ như thể đang tìm thứ gì đó để chống đỡ chính mình. Mà lá gan của Tô Khinh sau khi trải qua một tháng lăn lộn ở đây thì béo lên một vòng to. Từ những trận đánh lộn điên cuồng, cậu đã tìm được con đường để kiên cường hơn, từ những cuộc tranh đấu lấy một đối bốn, khuynh hướng bạo lực mới manh nha đã lớn lên từ bao giờ, từ một đại thiếu gia yếu đuối èo uột thuở nào, đã trở thành một cao thủ đánh đấm da dày thịt béo.
Ánh mắt cậu đậu lại trên cổ Trần Lâm, nghiến răng nghiến lợi tính toán xem nên hạ miệng xuống chỗ nào.
Trần Lâm lập tức đi lướt qua người cậu mà đánh giá Trình Vị Chỉ: “Ông là Khôi ấn của ai?”
Trình Vị Chỉ càng nhích lại gần cửa sổ, thấp giọng nói: “Tôi là…hình thái 1.”
“À, hình thái 1,” Trần Lâm gật gật đầu, “Khôi ấn của Lý Cố và Quế Tụng đều là hình thái 1, đáng tiếc… Ông nói đúng, hệ thống năng lượng tinh của Lam ấn quả thực tồn tại chỗ thiếu hụt. Trong nhiều tình huống, cảm xúc của nhân loại cực kì hỗn loạn, không phân tích được cặn kẽ rõ ràng. Trong mỗi quá trình chuyển hóa năng lượng đều sẽ mang theo vào rất nhiều thứ không liên quan, cần có ngoại lực thanh lý.”
“Không…” Trình Vị Chỉ kìm lòng không được mà nói tiếp, thế nhưng mở miệng rồi mới thấy cổ họng khô ran, bởi thế phải gian nan hắng giọng mấy cái, “Không thành công gia nhập vào quá trình trao đổi chất trong cơ thể, sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề…”
Thấy hai người bọn họ một hỏi một đáp thảo luận vấn đề học thuật, Tô Khinh cho rằng thời cơ mất đi rồi sẽ không đến thêm lần nữa. Cậu lặng lẽ nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn trà (cái này là lũ hình thái 4 kia lôi ra, bị cậu cướp được), nhẹ nhàng gạt mũi dao ra, cậu chậm rãi tiếp cận từ sau lưng Trần Lâm.
“Ví dụ như không ổn định.” Trần Lâm nói. Đúng lúc này, Tô Khinh thừa dịp hắn phân tâm nói chuyện, giơ mạnh dao nhỏ lên, hướng thẳng sau gáy Trần Lâm mà đâm xuống. Trần Lâm dường như có mắt mọc sau lưng, hắn khoát tay, vừa lúc bóp chặt lấy cổ tay cậu. Lực tay của hắn mạnh đến kinh người, Tô Khinh cảm thấy xương cổ tay mình bị bóp đến vỡ tung ra, cả người bị hắn kéo xuống, dao nhỏ cũng rơi trên mặt đất.
Trần Lâm không hề cố sức bẻ quặt tay cậu ra phía sau, kéo sát cậu vào trong lòng, một bàn tay đặt trên cổ cậu, lạnh ngắt. Tô Khinh bị bắt phải ngẩng đầu lên, Trần Lâm cười cười, ngẩng đầu thản nhiên nói với Trình Vị Chỉ: “Thời gian dài không được thanh lý, cả người bọn ta sẽ ở trong trạng thái cực kì không ổn định, giống như Khôi ấn lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, vì không thích ứng được mà sinh ra rối loạn tinh thần, ấn ký sẽ tối đi, hai mắt đỏ ngầu, còn có thể…”
Hắn cúi đầu ngửi ngửi bên hõm cổ của Tô Khinh, đoạn ngẩng đầu quét mắt nhìn cậu một thoáng: “…rất khó khống chế hành vi của mìnhTô Khinh, lúc đầu vào đây cậu ngoan ngoãn thế, sao bây giờ lại làm loạn thế này?”
Tô Khinh nghĩ bụng ông đây không sợ mày, trong túi ông đây còn có một chiếc dĩa nhỏ bách chiến bách thắng đấy nhá.
Sau đó Trần Lâm mò một tay vào túi quần Tô Khinh, cậu đột nhiên thấy trong lòng lạnh ngắt, tâm nói, xong rồi, quên mất thằng cha người sao Hỏa này biết đọc ý nghĩ.
Kỳ thật Trần Lâm chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác thôi, không hề biết đọc suy nghĩ. Hắn biết trong túi quần nhãi con này giấu hung khí, chủ yếu là vì đã thấy mấy vị bị phẫn nộ làm giảm chỉ số thông minh chịu thiệt với nó qua máy theo dõi nhiều lần lắm rồi.
Tô Khinh đột nhiên kêu lên ngoáo một tiếng: “Anh… Mẹ nó anh sờ chỗ nào đấy?”
Trần Lâm nắn được cái dĩa trong túi quần cậu quăng xuống đất, sau đó luồn ngón tay lạnh lẽo vào trong áo sơ mi của Tô Khinh, trượt một mạch từ phần eo cậu lên trên, lạnh đến nỗi khiến Tô Khinh rùng cả mình. Trần Lâm không còn tươi cười nữa: “Sao nào, thời gian dài như vậy mà cậu vẫn chưa hiểu rõ à? Tiểu Khôi không phải là người, mà là…vật sở hữu riêng của bọn ta.”
Trần Lâm dứt lời, cái tay mất nết đã vòng tới trước ngực Tô Khinh, véo nhẹ một cái, liền nghe thấy cậu rên lên.
Trước kia đều là Tô Khinh cậu chọc ghẹo người khác, không ngờ hôm nay lại bị một thằng cha đeo kính muốn sắc đẹp không sắc đẹp, cần thân hình không thân hình trêu đùa. Tô Khinh nôn thốc trong lòng, cảm thấy trên người như bị kiến bò, vừa ghê tởm vừa khó chịu, cơ mà cậu còn chưa kịp nói gì, Trình Vị Chỉ đã nóng nảy trước.
Giáo sư Trình sống bằng này tuổi đầu, những chuyện nhố nhăng hư hỏng trong xã hội đã nghe qua vài món, lúc nghe thì cũng chỉ chẹp một tiếng kiểu ‘Chuyện này mà cũng có, lòng người đúng là tối tăm…’ chứ không để tâm nhiều. Không ngờ bản thân ông cũng có ngày chính mắt gặp phải cái đồ không biết xấu hổ đến mức người ta nhìn vào liền không thể không ca ngợi như Trần Lâm đây.
Đương nhiên, ông không biết là Tô Khinh thực ra cũng không biết xấu hổ chẳng kém ai. Trong lòng giáo sư Trình, đứa trẻ vừa chăm học vừa hiểu chuyện vừa nghĩa khí này chính là một bông hoa sen trắng, là sự tồn tại rực rỡ ánh dương trong tòa nhà xám tối tăm bẩn thỉu nơi đây.
Trình Vị Chỉ giận đến đỏ mặt, chỉ thẳng vào Trần Lâm mà nói: “Cậu… Cậu buông nó ra! Nó vẫn còn là một đứa trẻ, sao cậu có thể làm chuyện đó với nó? Lương tâm cậu bị chó ăn rồi sao?! Cậu…là đồ mặt người dạ thú, đồ súc sinh!”
Giáo viên chủ nhiệm thời trung học đánh giá Tô Khinh là: “Đừng cho rằng mình có tí khôn vặt, trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn mà đắc chí, sớm muộn gì cũng trở thành cặn bã của xã hội!”
Giáo viên phụ đạo đại học của cậu đánh giá: “Em nói xem, Đảng và nhân dân làm sao có thể dưỡng dục ra cái loại bùn nhão không trát nổi tường như em hả?”
Ông già thì lại càng thẳng thừng, đại từ ngôi thứ ba khi nhắc đến cậu đều là “Thằng con khốn nạn nhà tôi”.
Chưa có một ai từng nói “Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ”, Tô Khinh quên cả giãy dụa, vừa ngây ngốc vừa cảm động mà nhìn vị giáo sư mắt kém này.
“Ngươi…đây là phạm tội!”, Trình giáo thụ tức sùi bọt mép.
Trần Lâm khẽ cười một tiếng, buông tay thả Tô Khinh ra nhìn cậu lảo đảo lao về phía trước hai bước mới đứng vững, sau đó, hắn đút một tay vào túi áo: “Pháp luật của con người, không quản được ta. Đám ô hợp Quy Linh cũng không làm gì nổi ta, trừ khi bọn họ có thể một súng bắn chết ta.”
Khuôn mặt bình thản của hắn hiện lên vẻ tươi cười có chút kìm nén lại có chút điên cuồng. Hắn nhìn Tô Khinh một cái thật sâu, vươn một tay ra như muốn xoa đầu cậu, lại bị cậu ngả ra sau như muốn trốn tránh cái gì bẩn thỉu, né mất.
Trần Lâm không lấy làm phiền lòng, thu tay lại: “Ta đến nói các người một tiếng, mười ngày sau, lần ‘Thịnh yến’ tiếp theo sẽ bắt đầu, Tô Khinh… Hi vọng đến lúc đó cậu vẫn có thể vui vẻ như vậy.”
Hắn nâng kính mắt xoay người đi ra ngoài, lúc đi ra tới cửa lại quay lại, thoáng mỉm cười: “Ta nói thật lòng đấy.”
Sập cửa đi mất.
Tô Khinh lắc lắc cái cổ tay bị Trần Lâm bóp chặt, trong lòng nghĩ: “Đờ mờ mày chứ họ Trần bốn mắt, sau này mày cẩn thận một chút, đừng có để rơi vào tay ông.”
Sau đó cậu mỉm cười an ủi Trình Vị Chỉ đang lo lắng: “Chú Trình, cháu không sao đâu, chú xem, may nhờ có chú đó, chúng ta không sợ hắn, người tốt sao có thể sợ người xấu chứ?”
Lật mặt như chảo chớp, nói chẳng thật với lòng.
Vết thương vừa được Trình Vị Chỉ băng bó xong lại bị Trần Lâm làm rách ra. Giáo sư Trình vội kéo Tô Khinh đến bên ngồi xuống, cậu lại không nhịn được hiếu kì: “Chú Trình, ban nãy hai người nói cái gì thế? Cái gì gọi là ‘Không thành công gia nhập quá trình trao đổi chất trong cơ thể’?”
Trình Vị Chỉ nói: “Trao đổi chất ở sinh vật, có thể phân chia đơn giản thành ‘trao đổi vật chất’ và ‘trao đổi năng lượng’. Trao đổi năng lượng thì không cần nói nhiều, chính là dự trữ và giải phóng năng lượng. Mà ‘trao đổi vật chất’ , nói trắng ra chính là quá trình ‘thu nạp’, ‘đồng hóa’, ‘phân giải’ và ‘bài tiết’ vật chất. Chúng ta đã phân tích qua toàn bộ quá trình chuyển hóa năng lượng của năng lượng tinh rồi, cháu có phát hiện vấn đề gì không?”
Tô Khinh cau mày nghĩ suy nghĩ, cuối cùng ngộ ra chân lý: “A, cháu hiểu rồi, không có chu trình bài tiết!”
Cậu muốn tỏ ra văn minh một chút trước mặt giáo sư Trình, vì thế đã đem câu “Chỉ ăn không ỉa” nuốt lại vào bụng.
Trình Vị Chỉ gật gật đầu: “Đúng vậy, trên thế giới không có gì là tuyệt đối, làm sao có thể cam đoan cảm xúc mà Lam ấn hấp thu đều có độ tinh khiết là 100% được? Nếu không phải vậy, cứ mãi như thế, thì cho dù là ít ỏi cũng vẫn sẽ tích lũy một lượng cảm xúc mà năng lượng tinh không thể lợi dụng, như vậy không thuận tự nhiên.”
Tô Khinh tự động tưởng tượng ra Trần Lâm nằm trên một cái bàn thiết bị to tổ chảng, mặt như táo bón, vài tên blouse trắng vây quanh người hắn, mổ toang bụng giúp hắn lấy “vật bài tiết” ra. Tưởng tượng xong lập tức thấy cân bằng tâm lý, cổ tay cũng chẳng còn đau nữa.
Trình Vị Chỉ lại như đang suy nghĩ điều gì rất lung, hồi lâu mới nhìn Tô Khinh, thở dài khe khẽ: “Ta tới sớm hơn cháu, chắc chắn cũng đi nhanh hơn cháu.”
Ông nói được câu này, không ngờ đôi mắt lại đỏ au, Tô Khinh không dám thở mạnh ở một bên chờ, mãi sau Trình Vị Chỉ mới nói tiếp: “Cháu nhớ kĩ, về sau nếu có gặp bất cứ chuyện gì, cũng không được để mình bị mê hoặc. Vẽ cho mình một con đường, lúc nào cũng phải nhìn vào nó, nói với bản thân không được thối lui trên con đường kia. Như vậy, cháu sẽ biết mình là loại người nào, cả đời này, sẽ không mất khống chế…”
“Còn có, ta có đứa con trai, tuổi tác cũng xấp xỉ cháu vậy.”
Tô Khinh sửng sốt, cậu vẫn cho rằng “đứa con nháo loạn muốn ăn McDonald” hẳn phải là một thằng nhóc con. Trình Vị Chỉ lau mắt, miễn cưỡng cười cười, chỉ vào đầu mình mà nói: “Con của ta bẩm sinh…khiếm khuyết một chút so với con cái nhà khác, chỉ có trí lực của đứa nhỏ năm, sáu tuổi thôi, tên là Trình Ca. Mẹ nó không chịu nổi áp lực này, đã bỏ đi trước. Không biết ta ở nơi này lâu như vậy, một mình nó phải sống thế nào. Nếu tương lai cháu có thể rời khỏi đây… Dưới gối của ta có tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ nhà, cháu thay ta coi sóc nó, có được không? Coi như ta cầu xin cháu…”
Tô Khinh nhanh chóng ngắt lời ông: “Cho dù cháu không ra được, cũng sẽ nói cho người khác, nhất định sẽ có người ra được bên ngoài mà phải không? Lại nói, cháu chắc chắn sẽ thoát ra được, dự cảm của cháu từ nhỏ đã đặc biệt chính xác, chẳng những cháu ra được, còn phải nghĩ cách cứu luôn cả chú ra cơ, chú cứ yên tâm đi.”
Trình Vị Chỉ lắc đầu, thở dài: “Cháu nghĩ quá đơn giản, ta cảm thấy, việc này”
Phía sau không còn lời nào nữa, sau này Tô Khinh cảm thấy đôi mắt già nua đục ngầu của ông dường như mang dự cảm về một hồi tai nạn. Ngày hôm ấy, hai người chìm vào giấc ngủ trong im lặng, cho dù bản thân tâm rối như tơ vò.
Mười ngày vụt qua với vận tốc ánh sáng. Sáng sớm ngày hôm ấy, còn chưa đến thời gian ăn cơm, một hồi còi bén nhọn đã đâm thủng lỗ tai mọi người. Tô Khinh giật mình, nghe Trình Vị Chỉ thấp giọng nói: “Bọn họ đến.”