CHƯƠNG 82
Giây lát ấy, Tô Khinh bắt đầu căm hận thị lực vượt quá người thường của mình. Tô Thừa Đức đứng cách xa y tầm hơn ba mét, cự ly này đủ để y có thể thấy rõ mỗi biểu cảm rất nhỏ trên mặt người đàn ông ấy, khóe miệng run rẩy, viền mắt rưng rưng, động tác như đang liều mạng che giấu điều gì, cùng với những nếp nhăn mờ giần giật, rất nhạt, nhưng lại dày đặc quá.
Tô Khinh nhìn bọng mắt Tô Thừa Đức đã xệ xuống vì tuổi tác, nhìn khuôn mặt già nua hằn dấu tháng năm, nhìn chiếc áo khoác kaki trên người ông, chiếc khăn quàng buộc lỏng, cùng với một phần áo sơ mi và một góc áo gile lộ ra trong lớp áo ngoài.
Quen thuộc đến vậy, mà biết bao xa lạ.
Hai người nhìn nhau phải đến năm phút đồng hồ, trong cả quá trình ấy, Tô Thừa Đức mấy lần há miệng thở dốc mà thủy chung không nói lên một chữ. Lồng ngực ông phập phồng kịch liệt và ánh chiều ta tựa hồ rọi đau đôi mắt ông. Sau đó, Tô Thừa Đức bỗng nhiên nhắm chặt mắt lại, lùi vội về phía sau như thể bị ai đẩy mạnh.
Tô Khinh đứng thẳng dậy, gọi một tiếng ‘‘Ba’’. Thế nhưng chỉ có bờ môi khẽ động, âm thanh không phát ra.
Vị thương nhân thành công cao tuổi rốt cuộc vẫn đè nén được cảm xúc của mình. Ông chậm rãi khoát tay, rồi lặng lẽ xoay người, đỗ xe, khóa cửa, dừng lại một chút, mới vẫy tay với Tô Khinh: “Vào trong nói chuyện.”
Tô Khinh ba tấc lưỡi không xương giờ lại giống như một người câm. Có cái gì đó chặn nơi ***g ngực, nghẹn ngào đến cơ hồ không thở nổi.
Y đi cùng Tô Thừa Đức vào nhà. Bảo mẫu trẻ chạy ra đón, thấy Tô Khinh, cô nhịn không được sửng sốt một chút, ánh mắt tại quét một vòng trên khuôn mặt như đào hoa nở rộ của y, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp mấy phần: “Chú ạ, chú về rồi.”
Tô Thừa Đức điềm nhiên chỉ tay về phía Tô Khinh: “Đây là con trai chú, hôm nay ở lại ăn cơm, cháu ra ngoài mua thêm ít đồ ăn đi.”
Tiểu Ngô vâng một tiếng, lúc đi qua chỗ Tô Khinh vẫn không nén nổi hơi hơi cúi đầu. Cô nhanh nhẹn đổi giày ra ngoài, ngôi nhà rộng chỉ còn lại hai cha con họ.
Tô Khinh đánh giá nơi này, phát hiện ra bài trí trong nhà không có gì thay đổi so với rất nhiều năm về trước. Từ khi y làm loạn cãi nhau với ba rồi chuyển ra ngoài đến giờ, tính trước tính sau đã gần bảy năm trời Dường như đã cách mấy đời, thực sự dường như đã cách mấy đời.
“Mày đi đâu?” Tiểu Ngô vừa đi khuất, Tô Thừa Đức liền thấp giọng hỏi. Ông cởi áo khoác vắt lên lưng ghế sofa, bàn tay lại không rời khỏi đó mà gắt gao nắm lấy lưng ghế, siết chặt, bàn tay như đang run rẩy.
Vấn đề này không dễ trả lời, Tô Khinh ngây ngốc, nhất thời không biết phải kể từ đâu.
Tô Thừa Đức bỗng nhiên bước lên phía trước một bước, giơ tay giáng cho Tô Khinh một bạt tai, đánh cho y lệch mặt. Tô Khinh bất ngờ không đề phòng, đầu óc ong ong. Một bạt tai này của Tô Thừa Đức tát xuống thật độc, năm ngón tay lập tức sưng đỏ trên làn da trắng ngần, bên tai y ù đặc. Y nhắm mắt lại, từ từ đưa tay che bên má bị đánh, mãi đến lúc ấy mới thấy nóng cháy bỏng rát… Đau quá.
“Mấy năm rồi? Mày đi đâu hả?” Một câu này Tô Thừa Đức gần như quát lên, Tô Khinh cơ hồ nghe ra từ lời ông tiếng khóc nghẹn ngào, “Hả? Rốt cuộc mày đã đi đâu?”
“Ba…” Y ngập ngừng nói nhỏ.
“Mày đừng gọi tao là ba! Tao không có thằng con trai như mày!” Tô Thừa Đức trợn to đôi mắt, hai con mắt đỏ ngầu như bỏng bàn là. Ông nổi trận lôi đình gầm lên, “Tự mày tính đi, bao nhiêu năm rồi? Bao nhiêu năm mày không gọi điện về, bao nhiêu năm không thấy bóng người rồi? Mày để lại địa chỉ không được sao? Cho dù mày không muốn về tìm tao, mày cũng phải để lại địa chỉ cho đám hồ bằng cẩu hữu của mày chứ, hả? Mày không thấy đáng thương tội nghiệp cho lão già này, ít nhất cũng phải cho tao biết mày còn sống hay không chứ?”
Tô Khinh nhắm mắt lại. Lúc này y lại nghĩ tới nguyên do cổ nhân thường nói ‘lão lệ chảy ngang’ mà không biết đã nghe ở đâu bởi vì nếp nhăn của người già rất sâu rất dài. Nước mắt đục ngầu chảy xuống lắng lại trong những nếp nhăn ấy, giống như đã không còn sức lực để mà lăn đi nữa, chỉ nhìn một chút đó thôi, mà trong lòng đau cắt như có ai hung tợn đâm thẳng một dao.
Cả khuôn mặt ướt đẫm và lạnh ngắt, y không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành lặp lại từng lần lại từng lần: “Con về rồi, ba… Con đã về rồi đây.”
“Ba… Con sai rồi.”
Tô Thừa Đức mấp mé bên bờ cuồng loạn sau khi nghe câu này lại bỗng chốc im lặng. Ông sửng sốt một lát, kìm lòng không đậu ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn lên đèn treo trên trần nhà mà trong lòng ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc. Ông phát hiện… đã rất nhiều năm qua rồi, khi ông thịnh nộ, khi ông hối hận, khi ông như phát điên kiếm tìm đứa con này khắp cả thế gian… tất cả những chờ đợi mong mỏi không nói nên lời ấy cộng lại, kì thực chẳng qua chỉ có ba chữ này mà thôi. Để cho Tô Khinh giành trước nói ra, khiến cho ông cuối cùng cũng đợi được rồi.
Bao nỗi xót xa chan đầy khoang mũi, người đàn ông thép liều mạng lăn lộn tranh đoạt biết bao năm trên đường đời lúc này lại đa sầu đa cảm như đào tim móc phổi. Ông quả thực không phân rõ mình đang muốn khóc lớn một hồi hay cười to lên một tràng dài.
Nhưng mà Tô Thừa Đức rốt cuộc không làm gì cả. Ông già rồi, không hơi đâu mà làm.
Đứng như trời trồng ở đó thật lâu, ông mới chậm rãi nâng tay lên, ôm lấy bả vai Tô Khinh. Đứa con này chẳng biết đã cao hơn cả ông từ bao giờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn rúc vào lòng ông như hồi còn nhỏ.
Đây là tượng đài y sùng bái cả một thời thơ ấu, là mục tiêu y căm hận suốt một thời thiếu niên, là người đàn ông mà những năm tháng thanh niên y vô cùng muốn gặp, lại khó lòng gặp được.
Ông từng là anh hùng, là quái thú, là kẻ độc tài, thế nhưng giờ đây Tô Khinh phát hiện, thì ra ông cũng chỉ là một ông già bình thường, một người cha bình thường… mà thôi.
Cứ cho là ra pháp trường cũng phải cho phạm nhân ăn một bữa cơm chém đầu. Sau khi đơn phương đóng thiết bị liên lạc với Hồ Bất Quy, Tô Khinh biết buổi tối này y được tự do. Trong lòng y rất kiên định, và kiên định hơn bất kì ai khác, bởi vì hiện tại y nhận ra trên thế giới này chẳng có gì đáng sợ, dùng một câu của Hồ Bất Quy để nói, chính là trời không sụp xuống được, sụp xuống thật thì để tôi gánh vác.
Trông cậy vào người khác gánh vác chung quy không thiết thực, cho nên mới kinh hoảng và bất an.
Lúc này Tô Khinh rất bình tĩnh, ta gánh vác được, mọi người bình an vô sự, ta gánh vác không nổi….vậy chỉ có thể oán bản thân bất tài, không thể chê trách kẻ khác, về sau chẳng sợ hồng thủy ngập trời, cũng là chuyện sau khi ta chết.
Khi tiểu Ngô mua đồ ăn về, Tô Khinh đã cởi áo khoác vào phòng bếp, sau đó Tô Thừa Đức cho cô nghỉ, có thể tự do hoạt động, mọi chuyện đều không cần cô phải lo.
Tỉnh táo lại rồi Tô Thừa Đức mới cảm giác được con trai mình thay đổi. Không phải vẻ ngoài thay đổi, cũng không phải nó đã hiểu chuyện hơn Lớn thêm mấy tuổi đương nhiên là hiểu chuyện hơn rồi, cái thay đổi là khí chất toát ra từ từng động tác của nó. Tô Thừa Đức tựa vào cửa phòng bếp nhìn theo bóng dáng Tô Khinh, bỗng nhiên phát giác tấm lưng của con trai đặc biệt thẳng, khi nó cúi đầu xuống, sườn mặt gầy yếu rất tự nhiên lộ vẻ điềm tĩnh khác thường.
Thay đổi nhiều nhất là ánh mắt của nó. Không thể nói rõ là khác đi chỗ nào, nhưng lại có thể từ đó mà cảm giác được mấy năm nay nó đã trải qua nhiều lắm… Có lẽ là những trải nghiệm mà người khác không tài nào tưởng tượng nổi.
“Ba, trong lọ hết hạt nêm.”
“Trong tủ có đấy, cắt một túi ra.”
Tô Khinh đáp lời, mở tủ nhỏ dưới bàn bếp, đầu cửa tủ khẽ chạm vào cẳng chân y dường như đụng phải cái gì đó. Tô Thừa Đức thời điểm này trở nên nhạy cảm với tất cả những gì có liên quan đến Tô Khinh, ánh mắt ông lập tức chuyển tới vị trí gần mắt cá chân y, nhìn thấy trong ống quần tây rộng rãi như có giấu thứ gì, ông nhíu mày, nhịn không được hỏi lên: “Tô Khinh, cái gì kia? Sao lại nhét trong ống quần?”
Động tác bê đồ ăn của Tô Khinh hơi khựng lại, lát sau y mới nói: “Tí nữa con sẽ nói chuyện với ba.”
Sau đó y giao đĩa thức ăn cho Tô Thừa Đức: “Ba ăn trước đi cho nóng, con đi làm thêm món nữa.”
Tô Thừa Đức xót xa Đây là đứa con bảo bối hồi trước thấy chai tương đổ còn không biết dựng lên của ông đấy.
Ông nhận lấy đĩa thức ăn trong tay Tô Khinh, bỗng nhiên lại để ý thấy trên tay y có rất nhiều vết chai. Những chỗ khác không biết làm thế nào thành, thế nhưng vết chai mỏng trong lòng bàn tay và phần nối tiếp giữa bàn tay với ngón thì ông lại biết rõ, ông có người bạn thân từ nhỏ, sau này nhập ngũ, trên tay người bạn ấy cũng có vết chai như vậy, là do cầm súng mà ra.
Tô Thừa Đức ngẩng mạnh đầu nhìn Tô Khinh, chợt hiểu rõ cảm giác khác thường khó tả trên người đứa con mình Đó là sự trấn định mạnh mẽ tôi luyện ra từ bao phen vào sinh ra tử.
Hai cha con ngồi bên bàn cơm lúc này chỉ còn lại bát không đĩa rỗng, nói chuyện liên miên không ngừng Mấy năm nay sống thế nào, thân thể ra sao.
Mãi đến lúc ăn uống xong xuôi, Tô Khinh tự động đứng lên thu dọn bát đũa, Tô Thừa Đứa mới phát giác vừa rồi đều là mình nói rõ nhiều, thằng nhóc này chỉ thi thoảng xen vào vài câu, lần nào cũng chuyển hướng đề tài đang hướng về nó sang phía mình.
Nhóc con giỏi lắm, khôn ra rồi đấy hả?
Khi Tô Khinh bị điều đi tắm, Tô Thừa Đức mới tìm được cơ hội, nhẹ nhàng lật cái áo khoác y vắt trên sofa.
Tô Khinh lau tóc đi ra liền thấy trên bàn trà bày một khẩu súng lục, chứng minh công tác và mảnh dao mỏng của y. Ông già y ngồi trên sofa, sắc mặt cực kì nặng nề.
Tô Khinh cũng không mất bình tĩnh. Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải ngả bài, không chỉ phải ngả bài, còn phải tìm mọi cách lừa Tô Thừa Đức rời đi nữa cơ. Thế là y đặt mông ngồi xuống phía đối diện.
Cả ngày Hồ Bất Quy không đợi được Tô Khinh mở thiết bị liên lạc ra, đối phương còn dứt khoát tắt luôn cả điện thại di động. Thế nhưng anh không lo lắng gì cho lắm Nếu Đồ Đồ Đồ cũng đã được đưa đi, chứng tỏ chuyện này Tô Khinh đã có tính toán, về tư tâm mà nói, Hồ Bất Quy thậm chí còn hi vọng cả đời y đừng trở về.
Đêm đến, Hồ Bất Quy tiễn bước đám đội hữu muốn nói lại thôi, một mình nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, chẳng có gì bất đồng thường ngày… À, trừ việc phải làm lính phòng không ra
Sáng sớm hôm sau, anh nghênh đón cái gọi là “Thẩm tra chính trị”.
Người đến là một gương mặt lạ, hắn nói thẳng với Hồ Bất Quy, trong lúc thẩm tra chính trị, toàn bộ hoạt động của đội Quy Linh bị đình chỉ, tất cả nhân viên còn ở lại tổng bộ giữ nguyên vị trí đợi lệnh tại chỗ, không được phép thì không tùy ý ra ngoài. Không ngoài dự kiến của Hồ Bất Quy, những người đã ra ngoài không bị truy vấn quá gắt gao.
Không gian hoạt động của Hồ Bất Quy bị hạn chế trong phạm vi phòng làm việc đơn và phòng ngủ, hai điểm một đường, điểm đầu tiên anh chú ý thấy là phòng làm việc không lắp hệ thống theo dõi. Thẩm tra viên không làm khó, chỉ hỏi vài ba câu làm phép ba phải trả lời kiểu gì cũng được, sau đó cho anh một đống tài liệu, bảo viết.
Ngày giam lỏng đầu tiên, Hồ Bất Quy viết tài liệu, có hai người ở bên cạnh trông coi. Ngày thứ hai Hồ Bất Quy vẫn viết tài liệu, hai người còn lại một người. Ngày giam lỏng thứ ba, tài liệu chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, người trông coi mới đầu ngồi cả ngày không rời giờ chỉ thi thoảng mới vào ngó một cái.
Hồ Bất Quy cuối cùng cũng đợi được cơ hội này. Thừa dịp không ai chú ý, anh âm thầm lần xuống ngăn tủ nhỏ có khóa phía dưới bàn làm việc, lấy chùm chìa khóa Hùng tướng quân đưa, bắt đầu mở thử. Thử đến cái thứ tư, ngăn tủ bị anh mở ra.