Chung Cực Lam Ấn

Chương 25: Chương 25: Giao Dịch.




CHƯƠNG 25: GIAO DỊCH.

Trần Lâm không còn cố kị tình hình của Tô Khinh, hắn tựa như người đã nhẫn nhịn cả năm dài mới chờ được tới lúc quá niên, không kiêng nể gì mà hấp thu năng lượng mình cần, đến khi hắn hồi thần, Tô Khinh đã hoàn toàn không còn ý thức nằm bẹp dưới đất, không rõ sống chết ra sao.

Trần Lâm tháo ống nối trên người Tô Khinh, cúi đầu đưa tay thăm dò trên cổ cậu, cảm giác được mạch đập mỏng manh đều đặn dưới tay, hắn biết tốt xấu gì mình cũng đã giữ lại được cho cậu ta vài ba hơi thở. Hắn chậm rãi thu hồi ngón tay, vén gọn những lọn tóc lòa xòa trên sống mũi Tô Khinh, khuôn mặt tinh xảo gần như hoàn mỹ của thanh niên hiện ra rõ ràng trước mắt.

Chuyện này nghiệm chứng một cách đầy đủ cho một câu cách ngôn“Bộ dạng đẹp chả để làm gì, chỉ tổ bị ăn sớm”Nếu về sau Tô Khinh ở dưới suối vàng có biết, tương lai cũng có thể đến điện Diêm Vương kêu oan, cậu có ngoại hình như thế mà còn bị một thằng cha thích nam sắc tâm không tạp niệm hại cho thê thảm như này, rõ ràng là sách giải trí chỉ giỏi lừa người thôi, “Mỹ nhân kế” thực sự là kế sách vô dụng nhất trong ba mươi sáu kế mà.

Trần Lâm ôn nhu dùng mu bàn tay cọ cọ hai gò má lạnh băng của cậu, thở dài, khoảnh khắc đó trên khuôn mặt hắn cư nhiên có chút khổ sở, như thể hắn vẫn còn lương tâm vậy.

Hắn cởi áo khoác phủ lên người Tô Khinh rồi dễ dàng bế bổng thân thể nhỏ gầy của cậu lên, cúi đầu nói: “Lâu rồi không gặp, các bằng hữu của đội Quy Linh, ta biết các người có thể thông qua cách nào đó để nghe thấy lời ta nói.”

Hắn nhìn ánh mặt trời xa vợi, ôm thành quả họa hại của mình, vẻ mặt lại giống như thánh nhân, vừa thương cảm vừa sâu không thấy đáy. Hắn không nhanh không chậm nói: “Cho tới nay đều là Lam ấn chúng ta xung đột trực tiếp với các người, cho nên các người có lẽ đã loáng thoáng nhận thức được tổ chức có lực lượng quân sự và cơ sở nghiên cứu khoa học hùng hậu sau lưng chúng ta, nhưng không quá hiểu về bọn họ. Ta có thể tắc trách mà nói cho các người, căn cứ Lam ấn của Utopia tuyệt đối không chỉ có một nơi này, cũng tuyệt đối không chỉ ở nước ta, chúng nó phân tán trên khắp thế giới bằng nhiều cách thức bất đồng. Đối với bọn họ mà nói, tất cả trong căn cứ đều không có gì quan trọng, bao gồm cả Lam ấn… À, đương nhiên lũ sản phẩm thí nghiệm trân quý như bọn ta còn có giá trị nhất định, khả năng sẽ không bị vứt bỏ nhanh như vậy.”

Trần Lâm cười khẽ một tiếng: “Đối với Utopia mà nói, phiền toái duy nhất có lẽ là không để cho nhân viên nghiên cứu nòng cốt chân chính nắm giữ nội tình và thiết bị nghiên cứu cùng với tư liệu rơi vào tay các người, ta đại khái có thể đoán ra bọn họ ứng đối thế nào đối với cuộc tập kích của các vị.”

Hồ Bất Quy không nói một lời nghe hắn nói. Anh là một quân nhân thường niên đấu tranh với những phần tử bất lương gây nguy hại đến an toàn sinh mệnh cùng tài sản của công dân và đất nước, chuyện mà Trần Lâm có thể nghĩ đến, đương nhiên anh cũng đã suy xét tớiĐối với Utopia, từ khi căn cứ bị phát hiện đã định trước sẽ bị vứt bỏ, đội Quy Linh xâm nhập sẽ lọt vào vòng chống cự với hỏa lực cường đại để tranh thủ thời gian rút lui cho nhân viên quan trọng, sau đó đối phương sẽ khởi động phương pháp xử lý đơn giản nhấtCho nổ tung chỗ đó ra.

Hồ Bất Quy không chút nghi ngờ, ngay từ khi căn cứ được xây dựng thì số bom mìn đủ để thổi bay nó đi cũng đã được chôn xuống. Cho nên kế hoạch tác chiến của đội Quy Linh chính là để đội tiên phong đi bộ lẻn vào, dùng sức người xác định vị trí con tin, mang kim thăm dò vào phối hợp với nhân viên kĩ thuật dốc hết khả năng phả hỏng thiết bị ngăn chặn máy móc của đối phương, sau đó kết hợp với máy bay trực thăng, dùng tấn công trực diện để tranh thủ thời gian, đặt việc cứu viện con tin làm trọng điểm tác chiến.

Trần Lâm nói: “Hồ Lang, nếu ngươi ra gặp ta, ta sẽ giúp ngươi.”

Hồ Bất Quy nghe xong không chút chần chừ tháo kính mắt xuống. Trên cặp kính ấy có một dây anten trông như cột thu lôi, sau đó anh mở một chiếc hộp nhỏ, khởi động bảng điều khiển, thuần thục mở ra công năng “chiếu ngược” trên thiết bị liên lạc mà Tô Khinh mang theo, ngay sau đó hình chiếu của chính anh đã thông qua khuyên tai giả của Tô Khinh chiếu tới trước mặt Trần Lâm.

Trần Lâm nửa thật nửa giả nói: “Đội trưởng Hồ đại danh đỉnh đỉnh, kính đã lâu.”

Hồ Bất Quy đánh giá hắn, ánh mắt không tránh khỏi rơi xuống Tô Khinh đang được hắn ôm trong lòng, Tô Khinh được Trần Lâm dùng áo khoác bao kín, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt với cái cằm nhòn nhọn, nhìn qua tái nhợt không chút huyết sắc, như một con búp bê không còn sức sống. Sắc mặt anh trầm xuống: “Nói ra điều kiện và lý do của ngươi cùng với những gì ngươi có thể giúp bọn ta, ta không có thời gian nghe ngươi dài dòng vô nghĩa.”

Trần Lâm vừa thấy liền hiểu ra chiếc khuyên tai của Tô Khinh đã bị thay đổi, vì thế để cho thuận tiện, hắn lấy luôn nó xuống xuyên thẳng qua tai mình, xuống tay ổn, chuẩn, ác, cứ như thứ bị đâm vào không phải là tai của mình vậy. Máy liên lạc lập tức máu nhuộm đỏ mà hắn dường như không biết đau, chỉ ôm lấy Tô Khinh, di chuyển cực nhanh.

“Lam ấn sẽ được năng lượng kích phát ra tiềm năng, thế nhưng năng lực đặc thù của mỗi người không giống nhau, có vài người lực công kích rất mạnh, vài người là tốc độ cực nhanh, cũng có người có thể tiến hành khống chế tinh thần đối với sinh vật trong phạm vi nào đó, bản lĩnh của ta tương đối vô dụng, năng lực cảm giác rất mạnh, mẫn cảm với hết thảy ở thế giới bên ngoài.”

Giọng nói của Trần Lâm bị gió xé rã rời, mơ hồ không rõ, Hồ Bất Quy không ngắt lời hắn, Phương Tu bên cạnh tận lực giúp anh lọc bỏ tạp âm.

“Khi năng lượng tinh tràn đầy, ta có thể nghe được những âm thanh nhỏ nhất, cảm nhận được điện lưu trong cơ thể con người, thậm chí hoàn toàn cảm giác được cảm xúc của đối phươngNếu ta tập trung tinh thần, còn có thể cảm giác được ở một vị trí nào đó lúc trước xảy ra chuyện gì.”

Chuyện này nghe vào tai rất là khó tưởng tượng, người nói ra lại càng giống “Xích Cước đại tiên” chuyên giả danh bịa chuyện lừa người. Nhưng mà xét về một khía cạnh nào đó, Lam ấn đã không còn là con người nữa, bọn họ biến thành một giống loài mới sứt sẹo nhưng cường đại, đến cả chính phủ cũng không có được tư liệu đầy đủ về bọn họ.

“Trong căn cứ có một cấm địa, đừng nói là Tiểu Khôi, đến chúng ta cũng không thể dễ dàng tiến vào, đó là tổng bộ và trung tâm điều khiển của cả căn cứ, vì một nguyên nhân nào đó, kính mắt của ta bị mang vào đó. Kính mắt là vật phẩm tư nhân của ta, mấy năm nay cùng ta như hình với bóng, cho nên cảm ứng của ta với nó càng thêm cường đại.”

Hồ Bất Quy lập tức hiểu đượcTrần Lâm đang cung cấp cho bọn họ một chiếc “kính nhìn trộm” đã xâm nhập vào trong lòng địch: “Để thành lập được cảm ứng rõ ràng chính xác, ngươi cần duy trì khoảng cách với vật phẩm bao xa?”

“Ta phải trở lại trong căn cứ.”

“Hiểu rồi, chúng ta có thể thả ngươi về, sẽ không uy hiếp đến ngươi.” Hồ Bất Quy gật đầu, “Cùng hưởng tin tức, ngươi còn muốn điều kiện gì?”

Trần Lâm nhẹ nhàng cười, hơn nửa ngày, mới nói: “Sau khi kết thúc, thả ta tự do.”

Hồ Bất Quy cười lạnh: “Sao, ngươi nghĩ chỉ cần gió chiều nào che chiều ấy là có thể đền bù tội lỗi trước kia à? Ngươi định giải thích thế nào với người đang bị ôm trong lòng kia hả?”

Trần Lâm cúi đầu thoáng nhìn Tô Khinh, khoảnh khắc ấy không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, hắn trầm mặc một hồi: “Ta không cần giải thích với cậu ta, cho dù cậu ta có thể tỉnh lại, chỉ sợ cũng không nghe hiểu những gì ta giải thích…”

Sau đó hắn vô cùng lãnh khốc nói: “Mỗi người có số mệnh của riêng mình.”

“Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?” Hồ Bất Quy cơ hồ là rít ra một câu từ trong kẽ răng.

“Ta không cần phải lừa ngươi, ta chia sẻ tin tức, là thực hiện nghĩa vụ trước, đạt được tự do sau. Trong nhóm Lam ấn sức chiến đấu của ta rất bình thường, nếu căn cứ Lam ấn thực sự bị vứt bỏ, một mình ta không thoát được sự truy bắt của đội Quy Linh.”

Hồ Bất Quy trầm mặc.

Trần Lâm cũng không lo lắng, hắn biết Hồ Bất Quy sẽ đáp ứngChỉ cần Hồ Lang đúng là người chỉ huy vĩ đại như người ta vẫn nói.

Phương Tu nhịn không được xen mồm vào: “Nếu về sau ngươi lợi dụng năng lực của Lam ấn để phạm tội…”

Trần Lâm nói: “Ta tuyên thệ sẽ thực hiện nghĩa vụ cơ bản của công dân, nghiêm khắc tuân thủ pháp luật quốc gia, bằng không hiệp nghị của chúng ta trở thành phế thải, các người có thể bắt ta về bất cứ lúc nào.”

Phương Tu quay đầu nhìn Hồ Bất Quy, chờ anh lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, đến tận khi thị lực như kính viễn vọng của Trần Lâm đã thấy xe của Utopia phái tới đón mình, Hồ Bất Quy mới thấp giọng nói: “Nói cho ta biết phương thức chia sẻ tin tức của ngươi.”

Mà lúc này, ở căn phòng xám trong căn cứ, Đồ Đồ Đồ đang vô tư ngồi chơi gấp giấy, mí mắt Trình Vị Chỉ cứ giật liên hồi, cảm thấy như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Vì sao Trần Lâm lại bỗng nhiên mang Tô Khinh đi? Là hối hận nên thả cậu trở về, hay là vì chuyện gì đó khác?

Ông nhớ tới vừa rồi Trần Lâm không đeo kínhTrình Vị Chỉ đã sớm nghi ngờ việc này, theo lý thuyết, Lam ấn không có khả năng cần đến kính mắt, hắn lại cứ đeo là vì cái gì?

Trình Vị Chỉ luôn cảm thấy Lam ấn này rất đặc biệt, Trần Lâm người đầu tiên truy cứu vấn đề bản chất của Lam ấn, cũng là người đầu tiên ý thức được khiếm khuyết của bản thân bọn họ, hắn còn cố ý “rồng đến nhà tôm” tìm tới nơi này thảo luận với mình… Đương nhiên, những chuyện đó chẳng thể nào xóa đi nhận thức đã ăn sâu bén rễ trong lòng giáo sư Trình về hắnĐại lưu manh thối tha không biết xấu hổ.

Ngay lúc ông đang miên man suy nghĩ, tiếng cảnh báo vang lên thất thanh, Đồ Đồ Đồ sợ quên cả khóc, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Trình Vị Chỉ. Trình Vị Chỉ nhanh chóng ôm lấy nhóc con, vừa vỗ lưng nó vừa kéo cửa ra một góc nhỏ. Tiếng cảnh báo quanh quẩn trong hành lang, một lát sau, một đội bảo an chuyên nghiệp mặc đồng phục Utopia mang theo súng chạy vào, có người dùng giọng điệu máy móc như tổng đài di động Trung Quốc nói: “Toàn thể chú ý, toàn thể chú ý, hiện tại căn cứ tiến vào trạng thái khẩn cấp, toàn bộ Khôi ấn rời khỏi phòng xám trong vòng mười phút, tập hợp ở bên ngoài, tất cả nhân viên công tác xin mời phối hợp. Toàn thể chú ý, toàn thể chú ý”

Cửa phòng Trình Vị Chỉ lập tức bị thô bạo đẩy ra từ bên ngoài, một blouse trắng đeo khẩu trang đứng đó, phía sau là vài tên bảo an cầm súng lạnh lùng đang thúc người ra ngoài. Bọn họ liếc nhìn Trình Vị Chỉ, nhận ra thần trí ông vẫn bình thường, vì thế hạ lệnh ngắn gọn: “Đi ra.”

Trình Vị Chỉ không biết ra chuyện gì, chỉ có thể ôm chặt Đồ Đồ Đồ, cẩn thận che chở nó trong đám người chen lấn, đi ra bên ngoài cùng một đám Khôi ấn hoặc hưng phấn, hoặc mê mang.

Lúc này trời đã tối, bốn phía đèn đuốc sáng trưng như không cần nộp tiền điện, lóa mắt cực kì.

Ngay lúc ấy, một chiếc máy bay trực thăng đậu lại cách họ không xa, Trình Vị Chỉ nheo mắt lại, liền thấy Trần Lâm đi xuống, trong lòng còn ôm một người không rõ sống chết, ông căng thẳng.

Trần Lâm đi thẳng đến trước mặt ông, nhẹ nhàng đặt Tô Khinh xuống rồi nói với người giáo sư già đang trừng hắn muốn nứt toang ánh mắt: “Chúc các người may mắn.”

Sau đó, hắn giống như một tên khốn nạn chân chính, nhanh chóng xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.