CHƯƠNG 66. HÀNH TRÌNH KÌ DỊ.
Xuống khỏi trực thăng lại lên xe quân dụng, mắt vẫn bị bịt kín mít, trước sau thời gian khoảng hơn một tiếng đồng hồ. Hồ Bất Quy không quản người khác thấy thế nào, vẫn cứ một mực nắm tay Tô Khinh không buông. Lúc đầu xe đi còn coi như vững vàng, đi đi một hồi liền bắt đầu xóc nảy. Một sĩ quan trên ghế phó lái quay đầu nhắc nhở bằng giọng nói cứng ngắc: “Tình hình giao thông phía trước không tốt, mọi người hãy thắt chặt dây an toàn.”
Mấy người ngồi ghế sau cực kì không tự giác, anh ta không nói thì thôi, nói mới thấy chẳng có một mống nào có thói quen thắt dây an toànTrừ Thường Đậu căng thẳng quá quên mất ra, mấy người còn lại bình thường ít nhiều đều gặp phải tình huống khẩn cấp, nhất là các nhân viên làm việc bên ngoài, để phản ứng cho nhanh thì chẳng ai thắt hết.
Sĩ quan vừa dứt lời thì thùng xe đã nảy mạnh lên một cái, người nào người nấy đều bay mông ra khỏi chỗ ngồi. Thường Đậu cảm giác thăng bằng không tốt lao thẳng sang bên cạnh đập đầu đánh cốp vào đầu Phương Tu, một tiếng trầm vang, hai người kêu toáng.
Thường Đậu ôm đầu không biết mình đụng vào ai, vẻ mặt kinh hãi lắp bắp nói xin lỗi. Phương Tu lười để ý đến cậu, hừ mũi một tiếng. Tô Khinh thấy thế liền thò bàn tay rảnh rỗi còn lại đi sờ dây an toàn, vừa sờ vừa bình luận: “Mấy quả dưa này chín thật đấy.”
Lục Thanh Bách nói: “Tôi bảo này đồng chí lái xe ơi, chúng ta có thể tìm con đường nào tốt hơn để đi không? Ruột gan phèo phổi lộn hết cả lên rồi.”
Sĩ quan trên ghế phó lái cười cười: “Vị trí căn cứ có chút hoang vu khó đi, mọi người đành phải vất vả một chút vậy.”
Phương Tu nghe giọng điệu bọn họ thì biết đây là đang hòa giải, tuy rằng cậu ta thấy Thường Đậu từ trên xuống dưới không có chỗ nào vừa mắt nhưng không muốn mọi người mất mặt nên đành phải ngồi về, sờ soạng thắt dây an toàn lên, không ừ không hử.
Tô Khinh bị bịt mắt không nhìn thấy bất cứ cái gì, đưa tay ra sờ sờ thì đụng phải cái gì cưng cứng, liền nghĩ thế quái nào lưng ghế dựa của cái xe này lại ở phía trước thế này ? Thế là thò vuốt chọc hai cái, ai ngờ thình lình bị người ta tóm tay lại. Hồ Bất Quy nói: “Đừng động đậy nữa, tôi tìm đầu bên kia cho.”
Anh vừa lên tiếng thì “lưng ghế dựa” cũng phập phồng theo, bấy giờ Tô Khinh mới phát hiện vừa rồi mình chọc phải cơ ngực của Hồ Bất Quy. Y cười xấu xa rồi chọc thêm hai cái đầy ác ý lên người anh, nhạy cảm nghe thấy hô hấp của đối phương ngừng bặt một chút rất thiếu tự nhiên, sau đó ngón tay bị siết chặt đè mạnh xuống. Hồi lâu sau Hồ Bất Quy mới nhét một đầu dây an toàn vào tay y: “Thắt vào.”
Tô Khinh cúi đầu cười phá lên, nhỏ giọng nói: “Dáng người của đội trưởng Hồ thật không tồi.”
Xe đi trên đường, tạp âm rất lớn, những lời này lại cơ hồ là y ghé sát vào tai Hồ Bất Quy để nói, thế mà vẫn bị một đôi tai luôn luôn chờ chực ở đó nghe thấy được. Đôi tai của Tiết Tiểu Lộ lúc bình thường thì cực bình thường, chả hiểu sao lại nghe thấy mấy câu rất chi là có tính chọn lọc như thế nữa. Không biết là cố ý hay vô tình, cô nàng ngồi bên cạnh hỏi một câu: “Tô Khinh, anh vừa nói cái gì của đội trưởng Hồ không tồi cơ?”
Tô Khinh quay đầu sang cười càng vui vẻ, Hồ Bất Quy liền nâng mu bàn tay vỗ nhẹ lên bụng y một cái, lạnh tanh bảo: “Em nghe nhầm.”
Sau đó anh cố ý nâng cao âm lượng hỏi với lên người điều khiển: “Còn bao lâu nữa chúng ta đến nơi?” Người ngồi trước bảo: “Tầm hai tiếng nữa, mọi người có thể nghỉ ngơi một chút.”
Trong xe nhanh chóng im lặng xuống. Lẽ ra con đường này chẳng là gì với một đám tinh anh được huấn luyện đàng hoàng, mặt bị bịt kín đến phong cảnh cũng không ngắm được, đáng lý chuyện phiếm phải rôm rả hẳn lên mới đúng. Thế nhưng không có Hứa Như Sùng, Lục Thanh Bách và Phương Tu bỗng nhiên đều không muốn nói chuyện, Tô Khinh cực độ phản cảm với trạng thái bị bịt mắt ngồi trong xe, cũng lười nói theo, Thường Đậu thì không dám nói, Tần Lạc với Hồ Bất Quy xưa nay vẫn kiệm lời, Tiết Tiểu Lộ một thân một mình chẳng biết tán nhảm cùng ai nên cũng không mở miệng. Thành ra cả đội bọn họ nhìn qua tuyệt đối không giống một tổ đã làm việc cùng nhau nhiều năm mà còn lạnh lùng hơn một đoàn du lịch theo tour chẳng ai biết ai.
Trong không khí trầm mặc, người người nhắm mắt nghỉ ngơi. Lái xe và sĩ quan trên ghế phó lái liếc nhau như một thói quen Sự tồn tại của ban huấn luyện ST không có nhiều người biết, hai chữ ST ban đầu đại diện cho điều gì cũng không có mấy người nói được rõ ràng, có điều nhân viên nội bộ lưu hành một cách giải thích… Ban này là ban huấn luyện “tiếp xúc đặc biệt”, mỗi một tổ hay một nhóm người được “may mắn” tiếp nhận huấn luyện đều ít nhiều tồn tại vấn đề.
So ra thì nhóm này vẫn còn tốt chán, chỉ là không khí có chút nặng nề thôi, chưa đến mức ra tay tàn nhẫn với nhau là may lắm rồi.
Tô Khinh không hề ngủ, trong tình trạng không nắm chắc được hoàn cảnh, tinh thần của y bị vây vào trạng thái căng như dây đàn Cho dù độ ấm từ bàn tay nắm chặt của Hồ Bất Quy truyền sang khiến y dễ chịu hơn, thế nhưng bên cạnh có thêm nhiều nhịp thở và tiếng tim đập xa lạ, y vẫn rất khó lòng nhắm mắt, chỉ có thể chịu đựng sống một ngày như một năm ngồi đó đếm giờ trôi.
Không biết qua bao lâu xe mới dừng lại, vừa nghe có người nói: “Mọi người có thể xuống xe hoạt động một chút, cũng có thể tháo băng bịt mắt xuống rồi.”, Tô Khinh liền nhanh chóng giật phăng cái băng mắt ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Bất Quy cũng kéo bịt mắt xuống, nghiêng đầu nhìn y, thấp giọng hỏi: “Giờ không sao rồi chứ?”
Tô Khinh khẽ nhắm mắt: “Sống lại rồi.” Sau đó y buông tay Hồ Bất Quy ra, cảm thấy nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay hơi âm ẩm mồ hồi, bèn hạ giọng nói bên tai anh, “Đội trưởng Hồ săn sóc như vậy, anh xem, tôi lấy thân báo đáp có được không?”
Hồ Bất Quy cứng đơ người chưa kịp trả lời, Tô Khinh đã cười khẽ một tiếng, lay tỉnh Tiết Tiểu Lộ và Lục Thanh Bách đang mơ màng ngủ bên cạnh, xuống xe.
Lúc này mặt trời đã ngả về Tây, không biết xe của ban huấn luyện ST đưa cả đoàn đến nơi nào, phóng mắt nhìn xa xa bốn phía đều là núi non trập trùng, trước mắt chỉ có mỗi con đường nhỏ bằng đá xếp, càng đi càng hẹp, chỉ sợ xe không qua được. Lúc trước Tô Khinh từng nghe nói trong quân đội có đường núi chuyên dùng cho quân nhân đeo phụ trọng tập chạy, không ngờ bây giờ mình cũng phải đi một lần, cơ mà y đảo mắt nhìn qua một lượt giày dép dưới chân mọi người thì lại thấy không đúng Chưa thấy ai nói rèn luyện thể lực mà mặc thường phục, đã thế cả đám bọn họ giày da giày vải giày gì cũng có, Tiết Tiểu Lộ còn trèo cả lên giày cao gót kia kìa.
Còn đang nghi hoặc, xa xa đã truyền tới một tiếng quát to. Tô Khinh nheo mắt lại nhìn qua đó thì thấy một ông lão đang đánh cái xe bò đi về hướng này.
Tô Khinh trợn mắt lên mà nhìn Trong cái thời đại khoa học kĩ thuật như cơn lốc lớn thổi quét toàn cầu này, đây là lần đầu tiên trong đời y được thấy xe có động vật kéo, chớp mắt đó y còn tưởng mình vừa mới xuyên không. Thường Đậu đẩy mắt kính trừng mắt há mồm: “Động… Động vật móng guốc!”
Lục Thanh Bách chăm chú nhìn dải phân bò dài dằng dặc mà con bò kéo xe hồn nhiên để lại trên đường, cơ mặt bắt đầu xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo thiếu tự nhiên.
Hai quân nhân lái xe hành quân lễ với họ: “Báo cáo đội trưởng Hồ, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi hoàn tất một tuần huấn luyện, chúng tôi sẽ chờ ở đây phụ trách đưa mọi người về.”
Bánh trước xe bò dừng lại trước mặt bọn họ, con bò kéo xe kêu “Ò ò ” , giương đôi mắt ngây thơ ngập nước lên đối mắt với Tần Lạc đứng cách nó gần nhất. Tiết Tiểu Lộ nhịn không được chỉ vào nó mà hỏi: “Chúng ta đi cái này á hả?”
Đáp án là khẳng định, năm phút đồng hồ sau, mấy vị thành viên trung tâm của đội Quy Linh ôm vẻ mặt quỷ dị ngồi lên xe bò, nghe ông già đánh xe luôn miệng hô quát, nghiêng nghiêng ngả ngả lên đường trong tiếng bánh xe lộc cộc lăn lăn.
Ông lão đánh xe hắng giọng, cất vang tiếng ca hát một khúc dân ca đậm mùi núi hoang rừng thẳm pha lẫn chất thôn quê mộc mạc lạc nhịp: “Xe lớn mau lên núi aái chà u! Mặt trời thiêu khét người a ái chà u Bò già bò già mau rảo bước a ái chà u! Đi về nhà bố vợ ta ai chà u Bà xã nhà ta đẹp như hoa ai chà u! Bố vợ chê ta nghèo rớt a ai chà chà! Kéo một núi khoai trên xe a ai chà u! Tròn tròn lăn lăn lấp lánh ánh vàng a…”
Đám khoai lang tròn tròn lăn lăn lấp lánh ánh vàng ngồi sau xe sắc mặt biến hóa muôn màu cổ quái.
Tô Khinh bò về phía trước vỗ vai ông già, ngắt ngang khúc ca ngẫu hứng: “Chú ơi, chú này!”
Ông già tươi mưởi quay lại nhìn y, Tần Lạc ngồi đằng trước tự động nhường lại vị trí cho vị đại quan ngoại giao ngự dụng, Tô Khinh đặt mông ngồi xuống, bắt đầu hỏi: “Chú ơi, chú cũng là người của ban huấn luyện ST à ?”
Ông già xua tay: “Không phải không phải, già không phải ban huấn luyện sắt tây gì của mấy cậu đâu, bọn họ thuê già tới đón người thôi.”
Tô Khinh hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu người đến thế ạ?”
Ông già ngắc ngứ một chút, lại xua tay: “Ấy, chuyện này không nói được, không nói được, cậu cũng là quân giải phóng phải không? Quân giải phóng có kỉ luật, già cũng có kỉ luật, không nói lung tung được đâu.”
Tô Khinh “À” một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Hồ Bất Quy, Hồ Bất Quy gật đầu ý bảo y tiếp tục ba hoa nói nhảm Đúng ra mà nói thì đội Quy Linh bọn họ thoát ly cơ cấu quân đội từ lâu rồi, anh cũng mặc kệ kỉ với luật gì gì của họ.
Tô Khinh tiếp tục hỏi: “Chú ơi, lần nào cũng là chú tới đón người à?”
Ông già a một tiếng, có chút tự đắc nói: “Không phải đâu, nhưng mà già là người lão luyện nhất, già đánh xe là ngon nhất đấy!”
Còn chưa dứt lời, xe bò đã xóc ***g lên một cái, Tần Lạc đâm đầu vào lưng Lục Thanh Bách, Lục Thanh Bách nhấc tay bảo trì thế cân bằng, cả bàn tay táng vào cằm Phương Tu.
Tô Khinh cười gượng một tiếng, tóm lấy thành gỗ xe bò, nơm nớp lo sợ hỏi: “Thế… Đón người có được tiền không?”
Ông già cười ha hả đáp: “Đón người cho quân giải phóng, không cho tiền già vẫn làm Cơ mà vẫn có chút trợ cấp, tính theo từng chuyến một.”
Ông già vươn bốn ngón tay, Tô Khinh cố ý hỏi: “Bốn mươi?”
Ông già “Ai” một tiếng, hạ giọng khoe khoang: “Đưa một chuyến được bốn trăm, đến nơi còn bao cơm nữa.”
Tô Khinh đảo mắt liên hồi, dây dưa lôi kéo ông cụ nói chuyện gia đình nhà cửa, cái miệng lừa người chết không đền mạng của y cứ chú ơi chú à riết không thôi, người ta thích nghe cái gì thì y nói cái đó, dỗ cho ông cụ đánh xe cười không ngậm được mồm. Chẳng bao lâu sau, ông cụ đã khai tuốt tuồn tuột nhà ở đâu ruộng mấy mẫu hộ khẩu mấy người, có mấy đứa con gái đã gả chồng hay chưa, xong xuôi còn đánh giá Tô Khinh từ trên xuống dưới: “Này chàng trai, có đối tượng chưa, con gái thứ hai nhà già chẳng lệch cậu mấy tuổi đâu…”
Hồ Bất Quy ngồi ở phía sau vội vàng nặng nề ho một tiếng, Tô Khinh nhanh chóng ngắt lời ông cụ, hỏi: “Tình hình kinh tế trong nhà chú có tốt không?”
“Tốt chớ, làm sao mà không tốt được!” Tư duy của cụ ông người ta còn đang lửng lơ ở vấn đề chọn con rể, nghe y nói thì tiếp lời ngay, nào là hàng năm thằng con trai nào ở ngoài gửi về bao nhiêu, nào là trồng cấy được bao nhiêu, cuối cùng còn dương dương tự đắc nói thêm, “Chưa nói đến cái khác, mỗi năm nguyên tiền đưa đón mấy người cũng phải được đến hai ba nghìn.”
Tô Khinh gật đầu với Hồ Bất Quy Mỗi năm có khoảng từ bốn đến sáu đoàn người đến ban huấn luyện ST, cả Trung Quốc có nhiều quân khu quân chủng như thế, cho dù không chỉ có một căn cứ ST trên toàn quốc thì cũng chẳng có bao nhiêu người được nhận vinh hạnh này.
Hồ Bất Quy lại có suy nghĩ khác, Hùng tướng quân lúc sắp bỏ lại một câu “mài đao không trễ công đốn củi”, là ám chỉ cái gì đây?
Thành viên trung tâm đội Quy Linh quả thực có chút thay đổi, nhưng còn chưa tới tình cảnh không phối hợp được với nhau. Hùng tướng quân vì sao lại phải vội vã cho bọn họ sung quân đến chỗ này?
Có cây củi đặc biệt nào muốn đốn?
Những lời Hứa Như Sùng từng cảnh báo anh trước đây đột nhiên dội lại, Hồ Bất Quy cau mày, cảm nhận được mùi của sự yên tĩnh trước mưa dông.
Sau khi Tô Khinh tán dóc với ông già đánh xe hơn một giờ, cả nhóm rốt cuộc cũng đến đích Căn cứ huấn luyện ST. Lúc này trời đã tối, bên trong có người tiếp đón bọn họ, ăn qua loa và nghỉ ngơi chỉnh trang một hồi, họ được báo rằng kì huấn luyện bắt đầu ngay từ hôm nay, mà nội dung tập huấn đầu tiên cư nhiên là… ngủ.
Trừ hai đội viên nữ được ưu đãi cho kéo một tấm mành ngăn thành một gian to hẳn chưa bằng cái ổ gà, những người khác đối mặt với cái giường chung mà trợn mắt lên nhìn nhau.
Lúc lâu sau, Lục Thanh Bách mới nói: “Tôi… Tôi có cảm giác sau mấy thập kỉ gian nan xây dựng, đùng một cái lại bị đẩy về thời kì trước khi giải phóng…”