Chung Cực Lam Ấn

Chương 36: Chương 36: Virus.




CHƯƠNG 36: VIRUS.

Lưu Đại Khánh là một người nhiệt tình, cứ nhìn anh chỉ tình cờ gặp gỡ Tô Khinh mà cũng dám mời cậu vào nhà mình ở là thấy được ngay. Con người anh cũng thành thật, bản thân chưa bao giờ nói dối thì suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng người khác cũng không biết nói dối như mình. Người ta nói cái gì anh cũng tin, chày gỗ bảo là kim cũng cho là thật.

Anh không có nhiều tiền nhưng thực sự rất ngốc, thường xuyên bị bọn lừa đảo để mắt đến Hồi đầu có mấy tên tài xế taxi gần nhà tụ tập đánh bạc hay gọi anh sang chơi cùng cho vui rồi dùng chút thủ đoạn vụng về để lừa tiền, sau này Lưu tẩu phát hiện ra liền cầm chảo đuổi theo Lưu Đại Khánh khắp mấy con phố, suýt nữa tóm được đập cho vỡ đầu, bấy giờ mới thôi chơi.

Hôm ấy Đồ Đồ Đồ lại bị thầy giáo giữ lại trường sau giờ tan học vì bỏ sâu vào cốc nước của bạn học nữ. Khi Tô Khinh lôi được thằng nhỏ về đã là gần bảy giờ tối, vốn sợ cả nhà người ta phải chờ, ai ngờ về tới nhà mà còn chưa thấy Lưu Đại Khánh đâu.

Hai đứa con nhà Lưu Đại Khánh chơi ở bên ngoài, Lưu tẩu chờ trước bàn cơm, cơm canh đã sắp nguội, chị có chút nôn nóng nhưng vẫn khẽ cười chào Tô Khinh: “Cậu về rồi đấy à.”

Tô Khinh không nhẹ không nặng tóm cổ Đồ Đồ Đồ quăng nó vào phòng quyết định tính sổ sau, đoạn quay đầu hỏi Lưu tẩu: “Anh cả em còn chưa về sao? Chị gọi cho anh ấy xem thế nào đi?”

Lưu tẩu nhíu mày: “Chị gọi rồi, không ai bắt máy, chẳng rõ là hết pin hay thế nào nữa.”

Tô Khinh chỉ à một tiếng chứ không để ý nhiều, chung quy người như Lưu Đại Khánh không tài cũng không sắc, đi tới đâu cũng chẳng sợ bị người ta nhớ thương. Cậu yên tâm quay sang đối phó với nhãi con Đồ Đồ Đồ đầy mặt không phục, dùng lời lẽ chính nghĩa uy hiếp nó: “Ôn con kia, còn dám bắt ông đến trường mi chịu mất mặt lần nữa, ông treo mi lên đánh mi tin không?”

Đồ Đồ Đồ: “Hừ! Chú dám!”

Tô Khinh: “…”

Cậu đúng là không dám, thằng nhóc như cục thịt này sờ đâu cũng mẫm mụp mềm mại, cậu sợ rằng mình chỉ cần lỡ tay là đánh chết nó rồi.

Cậu hít sâu một hơi, chỉ vào chóp mũi Đồ Đồ Đồ mà mắng: “Ném sâu vào cốc nước của con gái, giỏi quá nhỉ? Bắt nạt con nhỏ bé tí nặng có hơn hai chục kí đó thì có ý nghĩa gì? Có giỏi thì dính mông ông chủ nhiệm lớp hơn trăm cân của mi lên ghế giáo viên ấy!”

Đồ Đồ Đồ đúng lý hợp tình đáp: “Ai bảo cháu chưa dính? Ổng còn không biết là cháu làm nữa kia.”

Tô Khinh: “…”

Cậu tức thở nhảy dựng lên tóm Đồ Đồ Đồ: “Mẹ mi chứ thằng ranh con, hôm nay ông không dạy dỗ mi thì mi không biết thế nào là lễ độ…”

Đồ Đồ Đồ không muốn ngồi chờ chết, bắt đầu chạy, đáng tiếc chân nó ngắn quá, sân lại chật thành ra không có chỗ phát huy công lực, chưa chạy được hai bước đã bị  Tô Khinh tóm cổ. Tô Khinh nhấc cả người thằng nhóc lên treo lơ lửng giữa không trung mà đét vào cái mông thịt dày nhất trên người nó, “Bốp”!

Đồ Đồ Đồ: “Oa ”

Lưu tẩu vội vàng đứng ra điều đình: “Thôi thôi chú ơi, có gì dạy bảo nó vài câu là được, đánh con nhỏ làm chi?”

Đồ Đồ Đồ vừa thấy có chỗ dựa thì xé cổ lên gào càng vui vẻ, hai đứa nhỏ của Lưu tẩu cũng chạy từ ngoài cửa vào vây xem màn đánh đập đơn phương.

Khi trong nhà đang náo loạn như nồi cháo hầm, bỗng có một người thở hổn hển chạy tới bám cửa hô to: “Chị dâu, lão Lưu nhà chị xảy ra chuyện rồi!”

Tô Khinh sửng sốt, cậu biết người này Cậu ta từng làm cùng công trường với cậu, tên là Tiểu Vu, có quan hệ rất tốt với Lưu Đại Khánh.

Tiểu Vu thấy bọn họ đều thất thần thì thở hồng hộc nói tiếp: “Chẳng biết thế nào mà lão Lưu đánh nhau với người ta. Đối phương có chỗ dựa, mang theo mấy người muốn đánh chết anh ấy kìa!”

Mặt Lưu tẩu lập tức trắng bệch.

Vì thế Tô Khinh cũng không còn tâm tư phân cao thấp với Đồ Đồ Đồ nữa, cậu ném nhóc con sang một bên, giữ chặt Lưu tẩu lại: “Chị dâu đừng sốt ruột, em đi xem thế nào.”

Trên phương diện đánh đấm ẩu đả, Tô Khinh trước kia ở nhà xám đã tôi luyện thành dân chuyên nghiệp, hiện tại cậu còn thấy mình tiến bộ hơn một bước.

Lưu tẩu kéo tay áo cậu, trong đầu rối như tơ vò không thể nghĩ ngợi được gì, Tô Khinh đẩy thằng con lớn của Lưu Đại Khánh một cái: “Chờ ở nhà với mẹ cháu, trông chừng em gái.” Sau đó cậu và Tiểu Vu cùng mau chóng chạy tới nơi xảy ra chuyện, liền thấy sáu bảy tên côn đồ cầm gạch đá, ống tuýp và những thứ vũ khí thường gặp khác đang đấm đá túi bụi lên người Lưu Đại Khánh đang cuộn mình lại. Tên cầm đầu tóc dựng ngược như cái chổi lông gà vừa đạp Lưu Đại Khánh: “Cho mày điên, cho mày điên này!”

Cảm thấy có một bàn tay đáp lên vai mình, Chổi Lông Gà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặt mũi xinh đẹp đang lạnh lùng nhìn mình, gã không phản ứng kịp, mới vừa nói một chữ: “Mày…” thì trời đất đã đảo lộn nghiêng ngả, sau đó tuân theo Định luật Vạn Vật Hấp Dẫn thân thiết ôm chầm lấy đất mẹ. Gã mở miệng làm rơi một linh kiện nho nhỏ – Một cái răng còn dính máu.

Gã vừa đứng lên vừa kêu cha gọi mẹ, những tên côn đồ khác đánh mắt ra hiệu với nhau, bỏ Lưu Đại Khánh lại đó, từ từ vây quanh Tô Khinh.

Tô Khinh lần đầu tiên có cảm giác mình biến thành siêu nhân chính là do các vị này ban tặng Chỉ có khi đao thật thương thật đánh nhau thật thì tốc độ phản ứng, sức mạnh cùng độ nhạy bén được phóng đại không chỉ mấy lần của cậu mới được thể hiện ra một cách thoải mái, cực kì… đã ghiền.

Khi Tô Khinh phát hiện ra một cước của mình có thể đá bay một người, còn học theo Lý Tiểu Long hét ‘Ha’ một tiếng, Tiểu Vu và Đại Lưu ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.

Đáng tiếc mấy vị diễn viên quần chúng đánh nhau với Tô Khinh lại không vừa ý với vai điễn của mình, nhanh chóng bỏ gánh mặc kệ, để lại một câu  “Mày chờ đấy” kinh điển rồi chạy biến như gió.

Cơn tức bị Đồ Đồ Đồ khơi lên vẫn nghẹn trong ngực Tô Khinh lúc này cũng xả hết ra, thân thể thoải mái, tinh thần sảng khoái.

Sau đó cậu hiểu rõ trận xung đột này bắt đầu thế nào thì lại bực hết cả mình Lưu Đại Khánh gặp một vị lão thần tiên biết tính mệnh số, hàn huyên hơn nửa ngày, đang lúc cảm thấy mình được chỉ bảo cho con đường tương lai tươi sáng, được lợi không ít thì thằng cha chổi lông gà kia tới, nói muốn đập sạp hàng của lão thần tiên, bảo ông là lão lừa đảo.

Lưu Đại Khánh còn chưa nguôi cơn sùng bái với lão thần tiên, máu xông lên đầu, thế là ra mặt thay lão.

Chuyện sau đó… Mọi người biết cả rồi đấy.

“Lão thần tiên kia đâu?” Tiểu Vu hỏi.

Lưu Đại Khánh lúc này mới kịp phản ứng mà quay đầu tìm kiếm xung quanh: “Ấy? Vừa nãy còn ở đây, giờ đi đâu mất rồi?”

Tiểu Vu và Tô Khinh liếc nhau, nghẹn họng trân trối chẳng biết phải nói sao. Cục tức của Tô Khinh vất vả lắm mới giải tỏa được lại lộn ngược về. Hai người bọn họ kẹp Lưu Đại Khánh vào giữa, mỗi người một câu tiến hành giáo dục với anh ta. Đúng lúc này, Tô Khinh đột nhiên nghe thấy một tiếng “Đinh” rất khẽ đằng sau, như là công tắc của dụng cụ gì đó vừa được kích phát.

Cậu dừng khựng lại, ý thức được phía sau có người, trong nháy mắt không hiểu tại sao một cảm giác khó nói dâng lên toàn thân, tóc gáy lập tức dựng đứng.

Lưu Đại Khánh và Tiểu Vu đều nghi hoặc dừng lại theo Tô Khinh, cậu miễn cưỡng nở một nụ cười với họ: “Đột nhiên em nhớ ra đốc công nhờ em làm chút việc, hai người đi trước đi. Anh Đại Khánh, anh về bảo chị dâu cứ ăn cơm trước đi đừng chờ em, nói khéo đừng để chị ấy nóng ruột nhé.”

Lưu Đại Khánh và Tiểu Vu không hề nghi ngờ gì mà xoay người đi ngay. Tô Khinh lấy tốc độ nhanh nhất của mình vội vã đuổi về hướng ngược lại, cậu tin tưởng, chỉ cần không phải là Lam ấn, con người bình thường rất khó thoát khỏi tốc độ này.

Quẹo qua một góc tường, cậu thấy một kẻ lang thang mặc bộ quần áo bẩn thỉu hôi hám, cầm trong tay một cây gậy nhỏ lục lọi thùng rác. Nghe thấy có người tiến đến, gã chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu quét mắt liếc cậu một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục tìm kiếm thức ăn của mình trong đống rác rưởi.

Tô Khinh dừng chân hồ nghi đánh giá người này, chỉ thấy kẻ lang thang lấy ra một miếng bánh mì trong thùng rác cầm trên tay, ngây ngốc nhìn cậu một cái, sau đó lê chân chậm chạp bỏ đi, như thể cậu chỉ là một người qua đường không chút liên quan.

Trong khoảnh khắc, Tô Khinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, từ khi cậu làm theo chỉ dẫn của Hồ Bất Quy, phát hiện ra mình cảm nhận được một chút thay đổi cảm xúc dù là mong manh của người xung quanh, thì cảm giác đối với sự tồn tại của con người với cậu lại càng thêm sâu sắc. Cho dù có người có thể làm việc yên lặng không tiếng động như Tưởng Lam, cậu cũng có thể thông qua biến hóa cảm xúc mà xác định được kẻ đó ở bên cạnh mình.

Thế nhưng tên lang thang lôi thôi này cơ hồ không hề có cảm giác tồn tại. Tô Khinh thầm giật mình, chặn gã ta lại: “Anh đợi đã.”

Ngay lúc này, trên mặt kẻ lang thang chợt lóe lên thần sắc quỷ dị. Thân thể Tô Khinh phản ứng đầu tiên, đổ ra phía sau theo bản năng, cơ hồ liền sau đó, thính lực nhạy bén của cậu bắt được tiếng đạn bắn ra từ ống giảm thanh của súng lục.

“Kẻ lang thang” rút ra một khẩu súng từ chiếc áo khoác bẩn thỉu không nhìn ra màu sắc, nép sát vào tường ngõ nhỏ nã liền ba phát về phía Tô Khinh.

Tô Khinh là học sinh tốt, nhưng mà cậu vừa mới thích ứng với cơ thể mình, hơn nữa nơi này thực sự rất nhỏ hẹp, trên đùi truyền tới một cơn đau nhức nhối, cậu quỳ rạp xuống.

Thế mà “kẻ lang thang” cầm hung khí thoạt nhìn còn kích động hơn cả Tô Khinh. Gã không thèm quan tâm mình bắn có trúng hay không, bắn xong ba phát lập tức quay đầu bỏ chạy thục mạng. Máu chảy thấm đẫm ống quần trên đùi Tô Khinh, cậu liều mạng chống vách tường muốn đứng dậy Không thể để gã chạy, cậu thầm nghĩ trong lòng, không thể để gã…

Tô Khinh trợn mắt nhìn chằm chằm tên lang thang kia, trong đầu trừ ý nghĩ không để gã chạy thì hoàn toàn trống rỗng Cậu biết, người của đội Quy Linh cho dù có ngầm điều tra nghe ngóng nhưng tuyệt đối không nổ súng bắn mình, những người này là…

Đột nhiên, tên lang thang đang cắm đầu chạy chẳng hiểu thế nào lại ngã nhào xuống đất, sau đó cả người bắt đầu co giật, trước ánh mắt kinh ngạc Tô Khinh, gã giật một hồi rồi bất động. Tô Khinh cố sức nhấc người dậy nhảy lò cò qua xem, không ngờ người này đã chết.

Cậu sững người hồi lâu rồi thò tay lật cái xác lại, vạch áo khoác của gã ra. Bên trong áo khoác là một chiếc áo sơ mi bình thường, ở vị trí không bắt mắt trên cổ áo thêu dòng chữ “Utopia”.

Tô Khinh lục soát khắp người gã, phát hiện một thứ dụng cụ nhỏ bằng bàn tay. Cậu mân mê một hồi mới khám phá ra nó là một cái máy theo dõi, bên trong còn có đoạn video quay lúc cậu đánh nhau với đám côn đồ.

Lòng bàn tay Tô Khinh ướt đẫm lạnh lẽo. Cậu không lấn cấn với kiểu chết cổ quái của kẻ này nữa, mà chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất Vì một nguyên nhân nào đó, tổ chức này đang truy lùng mình, mà bọn họ như một loại virus không đâu không có, không đâu không mò được tới.

Phải mang thằng nhóc rời khỏi đây, Tô Khinh thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.