Chung Cực Ngoan Liệt Miêu Dữ Miêu Ba Ba

Chương 14: Chương 14: Pudding tuyệt đối không thể ăn (1)




Edit: Kogi

Tiếng dao nĩa va chạm lách cách, tiếng nói chuyện thì thầm, tiếng đàn piano du dương trầm bổng, bồi bàn đi lại trong đại sảnh phục vụ trà nước, dưới ánh đèn lãng mạn, những cô gái trẻ trung mặc lễ phục duyên dáng nhận lời mời khiêu vũ lịch thiệp của các chàng trai, lại là một buổi tiệc xã giao của giới thượng lưu.

Trong sàn nhảy có một bóng dáng màu xanh thấp thoáng, cậu bé tóc xanh đáng yêu nghịch ngợm chạy qua chạy lại, mở to đôi mắt xanh lơ nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm người của cậu, rất nhiều người chú ý đến, tất cả đều bị cậu bé trông như một chú mèo này chọc cười.

(Ba bá lại ~~ không thấy đâu nữa rồi!!!).

La Vĩ Huyền là ông chủ của Công ty khoa học công nghệ, rất nhiều doanh nhân ở đủ mọi ngành nghề đều muốn áp dụng kĩ thuật điện tử của công ty La Vĩ Huyền, thiệp mời đến những bữa tiệc kiểu này nhiều không đếm xuể, La Vĩ Huyền không thích, ra vẻ thân thiết rượu chè qua lại không phải kiểu cách của La Vĩ Huyền.

Mèo con lại thích dự tiệc, cậu không cần xã giao, cậu chỉ phụ trách ăn.

Hôm nay mèo con làm ầm ĩ đòi La Vĩ Huyền đưa đi dự tiệc cùng, bởi vì bữa tiệc này liên kết với Công ty thực phẩm thú cưng tổ chức.

Cuối cùng mèo con cũng tìm được La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền đứng cạnh sàn nhảy, bị một đám các cô gái mặc lễ phục vây quanh, khuôn mặt anh tuấn toát lên khí chất trầm ổn khó tả, không hổ là người trưởng thành, đứng trong đám người, La Vĩ Huyền tựa như bức tranh do một họa sĩ nổi tiếng mất rất nhiều năm mới hoàn thành, không bị người ngoài quấy rầy mà có một chút biến động nào.

Mèo con cảm thấy La Vĩ Huyền bị các cô gái vây quanh cách cậu thật là xa

(…Không sao! Rồi một ngày mèo con cũng sẽ trưởng thành!!…).

Mèo con biết La Vĩ Huyền cũng không thích những cô gái này, biết La Vĩ Huyền thích mình nhất, nhưng mèo con vẫn tức giận.

(Ba bá bỏ rơi mèo con hửm?! Nếu ba bá không để ý đến mèo con, mèo con sẽ…).

Tuyên bố phẫn nộ trong đầu mèo con bị cắt đoạn, tiếng đàn piano dừng lại, một người đàn ông đi qua trước mặt mèo con, mèo con ngẩng đầu nhìn, người đàn ông mặc âu phục áo đuôi tôm mỉm cười với mèo con nhưng vẫn không dừng bước chân, mèo con khẽ nhếch miệng ngửa đầu nhìn theo người đàn ông rời đi, lại quay đầu nhìn sân khấu mới rồi người đàn ông biểu diễn, đàn piano vắng vẻ, không có ai chơi đàn, người đàn ông vừa nãy chính là nghệ sĩ piano.

Mèo con lộ ra nụ cười hưng phấn.

Thiếu tiếng đàn piano, bữa tiệc vẫn không hề bị ảnh hưởng tiếp tục diễn ra, mọi người bàn về sự nghiệp, tiền tài, hôn nhân và những trò tiêu khiển.

Đột nhiên, phím đàn chói tai vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, còn chưa hiểu rõ tình hình, ngay sau đó lại là một phím đàn trầm.

Mèo con lần đầu tiên đánh đàn piano, cậu rất vui vẻ, đuôi và tai sắp lòi ra rồi, cứ ấn một phím là lại cười không dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt sáng lấp lánh, xung quanh dường như có rặng mây và sao trời đang bay vòng.

Mọi người đứng đó ồn ào bàn tán nhưng không ai lên ngăn lại, sự đáng yêu của mèo con khiến mọi người chỉ cảm thấy cậu tinh nghịch chứ không hư hỏng.

“Xin lỗi, nhường đường một chút”.

La Vĩ Huyền đẩy đám người sang hai bên, đi bước dài về phía sân khấu, trên mặt là nụ cười khổ, mèo con của anh sao lại thích nghịch phá như vậy chứ?

Vẻ mặt La Vĩ Huyền chỉ lộ ra trước mặt mèo con kiến các cô gái vừa nãy vây quanh anh giật mình đỏ mặt.

Mèo con nhạy bén phát hiện ra hơi thở quen thuộc phía sau, đôi bàn tay to đặt lên vai cậu, ba bá của mèo con về rồi, mèo con ngửa mặt ra phía sau nhìn La Vĩ Huyền, cười sung sướng.

“A a a!! Ba bá!!”.

“Mèo con, nghịch quá”.

La Vĩ Huyền bế mèo con lên giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, ôm cậu xuống sân khấu, mèo con cười ranh mãnh, những người bên dưới cũng cười theo.

La Vĩ Huyền xin lỗi nghệ sĩ piano đang chờ họ đi xuống ở dưới sân khấu, nghệ sĩ piano nói đùa mèo con rất có thiên phú, rồi xoa xoa đầu mèo con.

La Vĩ Huyền thả mèo con xuống.

“Mèo con, sau này không được như vậy biết chưa”.

“Ba bá, mèo con muốn đi vệ sinh”.

“…”.

Hít sâu vào, thở ra, La Vĩ Huyền nói cho mèo con biết nhà vệ sinh ở đâu, dặn dò mèo con đi xong không được chạy lung tung nhớ phải về tìm anh, nhìn bóng dáng chạy đi của mèo con, La Vĩ Huyền cảm thấy sức chịu đựng của mình càng ngày càng mạnh, đều là được mèo con tôi luyện mà thành.

Người nuôi mèo chính là kẻ cuồng bị ngược, một người đánh một người chịu rất hạnh phúc.

Mèo con vào nhà vệ sinh, mở cửa, đóng cửa, đứng trước bồn cầu, trong nhà vệ sinh nam luôn có một hàng vật thể hình chữ nhật cao cao dính lên tường, thoạt nhìn giống như bồn rửa tay nhưng không thể rửa tay, mèo con không biết đó là gì, vẫn buồn bực là tại sao một phòng vệ sinh to như vậy lại chỉ có một cái bồn cầu. (*)

(*) Chỗ này không hiểu lắm ý của mèo con. Nhưng tớ đoán là bé không biết bồn cầu đứng của đàn ông trông thế nào, mà bé thì lại thấp nên không tiểu vào đó được, mà trong phòng vệ sinh chỉ có một cái bồn cầu để đi đại tiện và vừa tầm bé nên bé nghĩ đó cái bồn cầu duy nhất.

Xả nước, mở cửa, không đóng cửa, kiễng chân mở vòi nước, không ấn được nước rửa tay gắn trên tấm gương, trèo lên bồn rửa tay, cảm thấy không khóa vòi nước sẽ rất lãng phí, liền khóa lại, bóp một chút nước rửa tay vào lòng bàn tay, nhảy xuống, kiễng chân định mở vòi nước, không với tới, phía sau có một người giúp cậu mở vòi.

“Cảm ơn!!”. Mèo con không ngoảnh lại, nói cảm ơn, rửa tay.

Rửa tay xong, người đó lại khóa vòi nước thay mèo con.

“Cậu bé, cháu cũng nghịch gớm nhỉ”.

Mèo con quay lại nhìn, một người đàn ông cao lớn đứng sau cười với cậu.

Mèo con nhìn hắn, hắn cũng nhìn mèo con.

“Cháu thật đáng yêu”.

“Chú là ai?! Mèo con không quen chú!!”.

“Chú họ Lâm, Lâm Triết Trình, còn cháu?”.

“Cháu là mèo con!”.

“Cháu không chịu nói tên của mình sao?”.

Vì câu nói này, mèo con lộ ra ánh mắt khó hiểu.

“…”. Lâm Triết Trình từ bỏ, “Cậu bé, cháu đi cùng ai?”.

“Cùng ba bá!”.

Lâm Triết Trình cảm thấy rất hứng thú với mèo con, bắt đầu từ lúc cậu đánh đàn cho đến khi đi vào phòng vệ sinh, tất cả hành động của mèo con hắn đều thấy hết, cậu bé có một loại khí chất riêng biệt, là ông chủ của Công ty thực phẩm dành cho mèo Hỉ Thụy Tư mới thành lập, hắn có một cảm giác, mặc dù còn rất mơ hồ, nhưng hắn phát hiện mèo con là hình tượng đại diện mà anh đang tìm kiếm.

Mèo con không thích người này lắm, Lâm Triết Trình cứ tiếp cận cậu, mèo con không thích, gật gật đầu rồi ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Triết Trình định giữ tay cậu nhưng không kịp, mèo con đã đẩy cửa chạy vào sàn nhảy.

Mèo con nhìn thấy La Vĩ Huyền, chạy tới nhào vào lòng anh, La Vĩ Huyền hơi ngả ra phía sau một chút, quyến rũ mà dịu dàng xoa đầu mèo con.

“Mèo con sao vậy? Bị ai bắt nạt à?”.

Mèo con lắc đầu, ra sức cọ cọ lên quần áo La Vĩ Huyền, La Vĩ Huyền nở nụ cười ấm áp.

Các cô gái bên cạnh xuýt xoa vì sự đáng yêu của mèo con và sự che chở của La Vĩ Huyền dành cho cậu.

“Đứa bé đáng yêu quá à!!!”.

“La tiên sinh! Bé là em trai anh ạ?”.

“Tóc đẹp quá đi!!”.

La Vĩ Huyền mỉm cười lắc đầu.

“Bé là con trai tôi”.

“…”. Tĩnh lặng.

“Không phải chứ!!”.

“Không thể nào!!”.

“Không giống nhau!!”.

Mèo con dính chặt lấy La Vĩ Huyền rồi nấp sau lưng anh, sau đó kéo La Vĩ Huyền lùi lại, bám La Vĩ Huyền như bám tường, không muốn người đàn ông trong nhà vệ sinh và người khác nhìn thấy anh.

(Mèo con là của ba bá đó!!!!!).

Người đàn ông mèo con gặp rốt cuộc là ai đây?

Đây chính là điềm báo trước mọi chuyện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.