Phùng Tuyết Vân nghe vậy sững sờ, nhưng kiên quyết lắc đầu.
“Xin lỗi ông chủ, chuyện này là lỗi của tôi… tôi không xứng đáng ở lại công ty này, nhưng xin ngài cho tôi một chút thời gian để giúp đỡ Dương tổng giải quyết vấn đề trước mắt có được không?”
Tiêu Hạo lắc đầu mặt không thay đổi.
“Không được, chuyện này cô không cần nhúng tay vào thì cũng sẽ được giải quyết.”
Phùng Tuyết Vân thần sắc ảm đạm gật đầu quay sang cười thảm mà chào Dương Sơ Tuyết rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
Tiêu Hạo thấy vậy có chút không hiểu.
“Cô đây là làm cái gì? đang trong thời gian họp lại tự động rời khỏi?”
Phùng Tuyết Vân lắc đầu.
“Từ bây giờ tôi đã không còn là người của công ty nữa, tôi không xứng đáng với chức vị của mình nên tự nguyện rời khỏi, sẽ không làm phiền mọi người phiên họp.”
Tiêu Hạo giận không chỗ phát tiết quát lên.
“Cô đứng lại cho tôi. Lúc nào tôi nói sẽ đuổi cô đi hả? lúc nãy là xem như một bài khảo nghiệm để cô chính thức làm phó tổng công ty thôi. Cô không muốn làm cũng phải làm, đây là lệnh. Trở về vị trí cho tôi.”
Thấy Phùng Tuyết Vân có chút chần chờ không chịu quay lại, Dương Sơ Tuyết lúc này cũng mở miệng nói chuyện.
“Tuyết Vân, cậu cũng đừng có nguyên tắc cứng ngắc như vậy, ông chủ đã không sa thải cậu thì cứ quay lại đi. Hai chúng ta cùng song kiếm hợp bích tiếp tục nào.”
Phùng Tuyết Vân cũng không còn lý do cự tuyệt, có chút xấu hổ mà trở về vị trí ngồi của mình.
“Được rồi, vậy thì ở đây tôi tuyên bố Phùng tổng sẽ là công ty chính thức Phó tổng giám đốc. Còn ai có ý kiến gì không?”
“Chủ tịch, tôi có ý kiến.”
Thấy người mở miệng ý kiến là Phùng Tuyết Vân, Tiêu Hạo ra hiệu nàng trình bày ý kiến của mình.
“Tôi hiện tại không xứng đáng làm chức phó tổng, mong chủ tịch có thể suy nghĩ lại. Tôi muốn làm bắt đầu từ một nhân viên sale nghiệp vụ mà đi lên từ từ, mong chủ tịch đồng ý.”
Tiêu Hạo có chút nhíu mày suy nghĩ biện pháp giải quyết cái người tính cách cố chấp này. Trong đầu lóe lên cái ý tưởng, Tiêu Hạo hỏi dò.
“Cô có muốn nâng cao năng lực của bản thân trong lĩnh vực của mình không?”
“Vâng, nếu có cơ hội thì tôi sẽ không chút do dự nắm lấy.”
“Tốt, vậy thì cô từ hôm nay bắt đầu làm thư ký của tôi đi. Bản thân tôi vẫn không thường xuyên đến công ty nên cô cứ việc ở lại công ty, nên việc ghi chép báo cáo trình lên tôi thì cô phải đảm đương toàn bộ. Nếu không có tôi thì cô chức vụ vẫn là phó tổng. Còn khi tôi đến thì cô sẽ là thư ký, việc này cứ quyết định như vậy.”
Không cho Phùng Tuyết Vân mở miệng phản đối, Tiêu Hạo bắt đầu đem vấn đề đặt ở biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.
“Khó khăn hiện tại của công ty tôi đã biết. Để giải quyết việc này thì vô cùng đơn giản: bọn nó cấm hàng chúng ta thì chúng ta tự làm một cái trang web mà bán thôi, tích cực chào hàng một chút cùng đầu tư mạnh vào phần quảng cáo là được.”
“Mấy người ở đây cũng là nhóm nhân viên vào công ty từ ban đầu, vì thế mà tôi sẽ nói rõ luôn, tôi bản thân dã tâm vô cùng lớn. Nói cho mấy người biết là công ty sẽ chỉ là một phần sản nghiệp của tập đoàn chúng ta. Mà mọi người hãy nhớ kỹ, tập đoàn chúng ta gọi là Tân Kỷ Nguyên.”
“Tôi sẽ tiến quân vào tất cả các lĩnh vực như công nghệ, ẩm thực, âm nhạc, phim ảnh, du lịch, đời sống,... và sẽ lập ra mục tiêu trong vòng 1 năm trở thành một tập đoàn cự đầu châu Á, 3 năm trở thành tập đoàn mạnh nhất thế giới.”
“Nghe có vẻ vô cùng không chân thực mang theo chút ảo tưởng viễn vông đúng không? Vì vậy mà hiện tại tôi sẽ làm việc đầu tiên là ai tin tưởng muốn cùng với công ty cộng đồng tiến thối đi đến bước này thì có thể ở lại, còn những người cho tôi là kẻ nói phét bệnh thần kinh thì có thể rời khỏi đây mà nhận lấy số tiền trợ cấp 5 vạn kim tệ xem như trả tiền lãng phí thời gian của quý vị.”
Một số người nghe đến ý tưởng không hiện thực cùng với số tiền 5 vạn kim tệ trợ cấp cũng tâm động, lần lượt theo nhau mà tiến đến ghi tên vào danh sách nhận tiền trợ cấp.
Nhìn thấy số lượng nhân viên cũng đều toàn bộ ghi tên vào danh sách nhận tiền. Tiêu Hạo hài lòng gật đầu, bước đầu tiên cũng đã hoàn thành, Tiêu Hạo mới nói ra.
“Tốt, những người nhận tiền trợ cấp có thể xuống dưới đại sảnh lầu trệt chờ đợi cấp tiền. Sau khi họp xong tôi sẽ tiến hành đưa tiền đến tận tay mọi người. Còn những cá nhân muốn cùng công ty cộng đồng tiến thối thì có thể ở lại. Báo cho quý vị một tin buồn là những người lựa chọn ở lại mới là quyết định sáng suốt nhất, các vị sẽ được thăng chức làm nhân viên chính thức, đãi ngộ sẽ là lương 3 vạn kim tệ 1 tháng. Số lượng sản phẩm bán ra giá tiền ăn hoa hồng sẽ là 5% và tăng theo cấp số cộng.”
Nhóm người vừa nhận tiền đi không xa lại nghe được câu này, trong lòng đã hối hận muốn chết. Nhưng việc đã làm thì khó có thể vãn hồi lại, chỉ biết mang theo tâm trạng hối hận bất đắc dĩ mà cùng xuống lầu.
Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại có 6 người, Tiêu Hạo quả thật có chút thất vọng nhỏ. Nhưng để Tiêu Hạo có chút ngoài ý muốn là ngoại trừ Phùng Tuyết Vân cùng cô gái đeo cặp kính dày ra thì còn có cô gái thư ký họ Nguyễn.
“Được rồi, bước đầu sàng lọc nhân viên cũng đã xong. Lúc nãy tôi nói vấn đề lương bổng chế độ là cho nhóm nhân viên sale nhưng bây giờ lại chả có ma nào chịu ở lại nên tạm bỏ qua đi. Cô Phùng, cô sẽ chịu trách nhiệm mảng nhân sự tuyển người, còn cô thì sẽ làm…”
Phân phó mấy cái nhiệm vụ trước mắt, Tiêu Hạo quay sang nói với hai nữ.
“Hai em cũng nên tham gia giúp anh giai đoạn đầu quản lý công ty nhé. Có chút vất vả nhưng vượt qua giai đoạn này sẽ tốt hơn nhiều, cũng nhanh thôi mà.”
“Rồi, tôi cũng không muốn nói nhảm. Bây giờ tôi sẽ nói đến biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.”
“Tạo quảng cáo thực tế. Tại sao lại cần tạo quảng cáo thực tế, đó là vì…”
“Thành lập một sự kiện quảng bá thương hiệu dược nghiệp chúng ta, sau đó…”
Sau khi nói ra một loạt các biệt pháp giải quyết, Tiêu Hạo mới dừng lại đưa ra câu hỏi.
“Mấy vị còn có gì thắc mắc hay ý kiến đóng góp thì cứ mạnh dạn phát biểu.”
Phùng Tuyết Vân cùng cô gái đeo kính cận dày cũng đưa ra ý kiến cùng nghi vấn, Tiêu Hạo cũng khá kiên nhẫn giải đáp vấn đề cho 2 người. Cảm thấy không sai biệt lắm, Tiêu Hạo bắt đầu đưa ra chiến lược.
“Trên đó là toàn bộ những biện pháp giải quyết khốn cảnh hiện tại. Còn bây giờ tôi sẽ nói đến chiến lược đánh du kích thương giới, đánh ra một mảnh thế giới chỉ có riêng chúng ta.”
Lại sau khoảng gần 1 tiếng phân tích các chiến lược có thể thực hiện cùng ý tưởng táo bạo quyết đoán đầy liều lĩnh, Tiêu Hạo nhìn thấy trong phòng 6 người phụ nữ đều nhìn mình với ánh mắt vô cùng mê mẩn sùng bái có chút đắc ý cười to lên.
“Haha, đừng sùng bái ca, ca chỉ là một cái học sinh cấp 3 bình thường thôi.”
Ai nấy đều bĩu môi lật cái bạch nhãn. Phùng Tuyết Vân lúc này đã xem Tiêu Hạo như thần tượng mình, ánh mắt sùng bái lấp lóe lên ngôi sao nhỏ.
“Ông chủ, ngài quả thật quá thần. Những biện pháp này nói ra mặc dù không ai có thể ngờ đến vì vô cùng liều lĩnh, nhưng đối với 1 công ty vừa mới khởi nghiệp như chúng ta mà nói chính là con đường sáng.”
Dương Sơ Tuyết thấy bạn thân mình ánh mắt có chút khác thường mà tâm lý ghen tuông bóp eo Tiêu Hạo một cái.
Tiêu Hạo có chút bất đắc dĩ: ôi mẹ ơi, không ngờ tính cách thục nữ như Tuyết nhi cũng biết ăn dấm rồi. Thế là trong nhà có thêm 1 bình dấm mới.
Thấy hai người hành động có chút thân mật, Phùng Tuyết Vân trong lòng nghi ngờ: hai người này nhất định có vấn đề.
Tiêu Hạo cười cười làm cái thủ thế im lặng.
“Thiên cơ không thể tiết lộ, đến thời điểm đó mấy cô tự nhiên sẽ biết toàn bộ.”
Phất tay ra hiệu tan họp, Tiêu Hạo cùng nhóm phụ nữ đi xuống lầu bắt đầu dùng tài khoản mình chuyển tiền vào thẻ của nhóm nhân viên lựa chọn rời khỏi kia.
Một hồi cũng xong việc đã gần 6 giờ tối, Tiêu Hạo mới nói.
“Mấy cô làm việc cũng vất vả rồi, hôm nay đi nhà hàng 5 sao ăn một bữa đi, tôi mời khách.”
“Hoan hô, ông chủ tuyệt vời nhất.”
Nguyễn Đào thư ký cũng nhiệt tình hoan hô hưởng ứng lên, cô nàng lúc đầu có chút rụt rè cùng ngượng ngùng cũng biến mất mà chính thức xem mình là một phần tử của công ty.
Ở Dương Sơ Tuyết gọi điện cho chiếc xe 16 chỗ đến để Tiêu Hạo cầm lái chở toàn bộ nhân viên công ty đi ăn.
Phùng Tuyết Vân thấy Tiêu Hạo còn biết lái xe có chút kinh ngạc.
“Ông chủ còn biết lái xe?”
Tiêu Hạo đang cầm lái mà cười haha.
“Chuyện thường thôi, tôi cũng không có thói quen để người khác lái.”
“Từ ngày đầu tiên vào công ty mà được ông chủ lái xe dẫn đi ăn quả thật là vinh hạnh to lớn đúng không mấy chị em?”
“Đúng, ông chủ quả thật quá ngầu, quá đẹp trai.”
Lái xe một lúc cũng đến một cái nhà hàng 5* kiểu quý tộc châu Âu, đậu xe rồi dẫn nhóm người bước vào nhà hàng, Tiêu Hạo cười vô cùng phóng khoáng nói ra.
“Mấy cô ai đã ăn nhà hàng Tây rồi thì có thể ăn tiếp mấy món mình chưa dùng thử, còn ai chưa nếm thử thì cứ việc chọn món theo ý thích. Hôm nay Hạo ca bao hết.”
Ngồi vào bàn, Tiêu Hạo khẽ ngoắc tay một cái nữ nhân viên.
“Em gái, hôm nay nhà hàng này anh bao hết. Đi nói với toàn bộ những thực khách đến đây ăn trong tối hôm nay đều không cần trả tiền.”
Nữ nhân viên nghe vậy có chút sững sờ, giọng có chút lắp ba lắp bắp.
“Ngài, ngài, nói là thật? việc này em không làm chủ được, để em vào mời quản lý gặp ngài được không ạ? ngài thông cảm mà chờ một lát.”