Tiêu Hạo lái xe mang Phan Đình Tầm Nguyệt cùng hai nữ đến công ty.
“Chào ông chủ.”
“Chào ông chủ.”
Gật đầu một cái mang 3 nữ bước vào công ty, ở mấy nữ nhân viên tiếp khách ánh mắt sùng bái mà bước vào thang máy lên lầu.
Phan Đình Tầm Nguyệt lộ ra nụ cười trêu ghẹo.
“Không ngờ ông chủ chúng ta đi đến đâu cũng có người ái mộ đến đó nha.”
Tiêu Hạo có chút ngượng ngùng cười cười.
“Haha, mình cũng chả muốn nổi tiếng đâu, ai bảo bản thân quá ưu tú làm gì.”
Ba nữ đều ném cho Tiêu Hạo cái ánh mắt khinh bỉ.
“Được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Vào phòng nhìn đang tập trung xem hồ sơ cùng tập trung làm việc Dương Sơ Tuyết, Tiêu Hạo lẻn ra phía sau mà hôn trộm cô nàng một cái làm Dương Sơ Tuyết sắc mặt đỏ bừng sẵn giọng.
“Anh cái đồ lưu manh, còn có người khác ở đây đây này.”
Tiêu Hạo cười cười lộ vẻ không quan trọng.
“Có gì đâu, nhớ em nên thân mật một tí thôi.”
Nhìn 2 người thân mật nói chuyện như tình nhân, Phan Đình Tầm Nguyệt trong lòng hò hét: ở đâu ra mà lắm tiện nhân có quan hệ với Hạo ca thế này. Đáng chết, đáng chết nhóm hồ ly tinh câu dẫn Hạo ca của bà.
Dương Sơ Tuyết trò chuyện mới biết được là Tiêu Hạo giới thiệu Phan Đình Tầm Nguyệt đến công ty làm, ánh mắt có thâm ý nhìn Tiêu Hạo một chút mà hữu hảo đưa tay ra chào.
“Chào cô, tự giới thiệu một chút, tôi là Dương Sơ Tuyết, tổng giám đốc của công ty.”
“Tôi là Phan Đình Tầm Nguyệt, hân hạnh được quen biết cô.”
Dương Sơ Tuyết cảm thấy Phan Đình Tầm Nguyệt để mặt quấn băng vải có chút bất tiện nên đề nghị.
“Xin lỗi cô, tôi có một yêu cầu quá đáng là cô có thể tháo băng vải trên mặt ra được không? Vì cô để băng quấn kín mặt thế này lúc giao tiếp trong công việc có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Nếu là cô cảm thấy không tiện thì xem như tôi chưa nói gì đi.”
Phan Đình Tầm Nguyệt cũng nhận thấy quấn băng vải đã hơn 1 tuần nên sẽ không ai nghi ngờ, với lại bản thân nàng muốn cho Tiêu Hạo cái bất ngờ với khuôn mặt mới hiện tại của mình nên gật đầu đồng ý.
“Không có vấn đề, vì bác sĩ bảo tôi chớ vội tháo băng vải ra nên tôi vẫn chưa tháo xuống. Bây giờ đã qua hơn 1 tuần nên có thể bỏ nó ra rồi. Dù sao tôi cảm thấy quấn kín mặt thế này cũng vô cùng khó chịu.”
Đợi Phan Đình Tầm Nguyệt đi vào nhà vệ sinh tháo băng vải, Ninh Tuyết Yên mới nói.
“Ông xã, em nghĩ cô gái này tiếp cận anh với mục đích không lành mạnh đây, anh hãy cẩn thận.”
Tiêu Hạo lắc đầu một cái không cho là đúng.
“Là do em đa nghi quá thôi, Tầm Nguyệt không phải là người như vậy. Dù cô ấy có trở thành tu sĩ nhưng anh nghĩ cũng là do cơ duyên cô ấy đạt được. Anh không nhận thấy Tầm Nguyệt có bất kỳ ý đồ gì muốn gây bất lợi cho anh cả.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhắc lại vấn đề này nữa, dù sao cũng là anh có lỗi với cô ấy trước. Trợ giúp cô ấy đến đây làm cũng xem như là anh xin lỗi đi.”
Tiêu Hạo ra hiệu đừng nhắc lại việc này, lúc này Phan Đình Tầm Nguyệt cũng tháo băng quấn trên mặt xuống mà bước vào phòng làm việc.
Ba nữ nhìn thấy dung nhan của Phan Đình Tầm Nguyệt hiện tại làm cho kinh diễm. Tiêu Hạo nhìn thấy Phan Đình Tầm Nguyệt gương mặt khuyết điểm đã biến mất mà trở thành một vẻ đẹp hoàn mỹ của tạo hóa không khỏi nhìn ngẩn ra một lúc rồi phục hồi tinh thần lại lộ vẻ lúng túng.
“Xin lỗi Tầm Nguyệt, mình có chút bị vẻ đẹp của bạn cho nện choáng.”
Phan Đình Tầm Nguyệt nghe Tiêu Hạo khen mình, trong lòng mừng rỡ nhưng không biểu hiện vẻ ngoài quá mức mà chỉ mỉm cười gật đầu.
“Không có gì, lúc mình vừa mới mở băng vải ra nhìn bản thân trong gương cũng bị kinh ngạc 1 lúc đây.”
Nhìn thấy Phan Đình Tầm Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người cùng thanh âm êm tai vang lên, Tiêu Hạo nội tâm không hiểu nhảy một cái, Khương Du Du một bên lộ vẻ tò mò hỏi.
“Tầm Nguyệt, bạn là đi phẫu thuật thẩm mỹ sao? làm sao gương mặt trở nên xinh đẹp như vậy?”
Mấy nữ cũng đồng loạt nhìn hướng Phan Đình Tầm Nguyệt chờ câu trả lời, nhưng trong lòng ba nữ đều cảm thấy việc này vô cùng quỷ dị.
“Đúng là vậy, nhưng chủ yếu là bác sĩ phẫu thuật có một phương thuốc giúp sau khi phẫu thuật có thể tái tạo lại nhanh chóng da mặt nên mình hiện tại mới đạt được gương mặt này.”
Thấy Phan Đình Tầm Nguyệt trả lời qua loa cho có lệ, mấy nàng cũng không hỏi nữa vì là chuyện bí mật cá nhân. Tiêu Hạo cũng bắt đầu nói về công việc cùng giới thiệu 1 chút về công ty mình.
Phan Đình Tầm Nguyệt sau một lúc cũng nắm được cụ thể việc mình cần làm mà gật đầu một cái.
“Được, mình đã hiểu rồi. Cảm ơn ông chủ chiếu cố.”
“Còn gọi cái gì ông chủ đâu, bọn mình là bạn bè với nhau thì trợ giúp lẫn nhau khi gặp khó khăn là chuyện dĩ nhiên.”
Tiêu Hạo không chấp nhận Phan Đình Tầm Nguyệt khách khí với mình mà khoát tay từ chối nhận lễ. Trò chuyện một hồi, Tiêu Hạo mới ngồi trên bàn ấn số phòng phó giám đốc bảo Phùng Tuyết Vân tiến vào phòng.
“Sơ Tuyết cậu gọi mình có chuyện… ông chủ?”
Khi Phùng Tuyết Vân vào phòng nhìn thấy Tiêu Hạo đang ngồi nghiêm túc đánh máy nhìn chằm chằm vào laptop, còn lại mấy nữ thì cũng nhìn công văn trong mấy cái máy trạm mà tập trung công việc.
Tiêu Hạo đình chỉ đánh máy mà ngẩng đầu lên nhìn Phùng Tuyết Vân ra hiệu nàng đến chỗ ghế sofa tiếp khách ngồi xuống.
Từ trên laptop in ra 1 phần tài liệu, Tiêu Hạo mới đưa cho Phùng Tuyết Vân.
“Đây là dự án cùng kế hoạch sắp tới của công ty, cô mang về mà tham khảo xem cần đóng góp hay bổ sung gì không? Vào cuộc họp tiếp theo, tôi sẽ dựa theo việc này mà bắt đầu định hướng đi dài hạn cùng ngắn hạn ở việc chinh phục thị trường mới.”
“Còn việc tuyển người thì đẩy nhanh tiến độ tuyển người. Khi nhân số đầy đủ thì báo tôi 1 tiếng, tôi sẽ trực tiếp đến phỏng vấn đợt đầu tiên này.”
Phùng Tuyết Vân cầm tài liệu mà gật đầu một cái.
“Vâng, hiện tại công ty vừa mới hoạt động có 1 tuần nên vẫn chưa nhiều người nộp đơn xin vào lắm. Có chăng chỉ là nhưng người có CV kém cũng nhảy việc nhiều lần mà thôi.”
“Cô cứ theo đó mà xử lý đi, tôi cũng không thích nói nhảm. Chỉ cần được việc là nhận, công ty không nuôi phế vật.”
Tiêu Hạo nói xong câu này rồi phất tay một cái bảo nàng về phòng làm việc.
Phan Đình Tầm Nguyệt ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm Tiêu Hạo thể hiện phong độ cùng khí thế của một vị chủ tịch ở trên, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ cùng sùng bái.
Nhưng lúc này ánh mắt hai người vô tình trực diện nhìn nhau làm Phan Đình Tầm Nguyệt có chút chột dạ mà mặt hơi hồng hồng giả bộ cười trêu ghẹo Tiêu Hạo che giấu đi mình bối rối.
“Ta nói chứ ngài chủ tịch nha, phong độ thì có nhưng ăn mặc áo thun quần thể dục đến công ty có vẻ không hợp cách à.”
Tiêu Hạo bị Phan Đình Tầm Nguyệt chọc ghẹo mà gương mặt có chút xấu hổ sờ sờ mũi.
“Mình cũng không để ý vấn đề ăn mặc cho lắm, miễn sao thoải mái là được. Nếu không cảm thấy thoải mái thì làm việc cũng không được hiệu quả cao có đúng không?”
Thấy mấy nữ đều cười trộm nhìn mình, Tiêu Hạo quả thật cảm thấy bản thân thành trò cười cho thiên hạ xem mà thở dài.
“Ài, quả thật Hạo ca đúng là cái chủ tịch không hợp cách mà. Thôi thì từ ngày mai ăn mặc lịch sự đàng hoàng một chút đi.”
Nghĩ tới thái độ nhóm nhân viên công ty mình mấy ngày nay khi mở miệng chào, Tiêu Hạo quả thật dở khóc dở cười: quả thật là quái dị khi mặc đơn giản thế này vào công ty mà được người khác gọi ông chủ đây.
Kết thúc một buổi chiều làm việc, Tiêu Hạo đứng lên làm khởi động nhẹ người một chút sau khi ôm dự án thiết kế cho công ty mình.
“Làm việc quả thật là vui, dù không mệt nhọc như người thường nhiều lắm nhưng cũng hao tốn tâm thần không ít à.”
Thấp giọng nói thầm, Tiêu Hạo nhìn đồng hồ cũng đã hơn 5 giờ chiều. Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy 3 nữ còn đang chờ mình, Tiêu Hạo lộ vẻ áy náy nói.
“Xin lỗi để mọi người chờ lâu. Bây giờ chúng ta đi ăn thôi.”
Dương Sơ Tuyết tức giận trừng mắt một cái hừ nhẹ.
“Chẳng lẽ anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?”
“Ngày gì? thì hôm nay là ngày thứ 4 như mọi tuần thôi mà.”
“Trời ơi, anh rõ ràng đã hứa với em là cùng đi đến tham gia tiệc sinh nhật của bạn em rồi mà bây giờ lại không nhớ, quả thật bó tay luôn.”
Tiêu Hạo nghe vậy mới nhớ ra hình như là vậy, nhưng bản thân cũng có hẹn với Cố lão gia tử trong hôm nay nên hỏi.
“Vậy sinh nhật bạn em là lúc mấy giờ?”
“Khoảng 6 giờ tối là bắt đầu á, anh có việc gì hay sao?”
“6 giờ à?”
Tiêu Hạo có chút nhíu mày suy nghĩ, trong đầu cũng có quyết định, Tiêu Hạo cười nói.
“Không sao, tại vì anh có hẹn đến tham gia yến tiệc của một vị lão nhân nhưng khoảng 7 giờ tối. Có gì anh cùng em đi tiệc sinh nhật rồi qua dự yến tiệc cũng không muộn.”
“Ồ, ra là vậy. Vậy bây giờ chúng ta đi đi, cũng đã gần 6 giờ rồi. Du Du cùng Yên Yên có muốn đi cùng không?”
Dương Sơ Tuyết hỏi thăm ý kiến của hai nữ, hai người đều lắc đầu không đi.
“Anh cùng với chị Tuyết đi đi, bọn em cũng có hẹn với một người bạn rồi.”
Tiêu Hạo 4 người ai nấy đều theo nhóm mà tách ra lái xe rời khỏi.
Lái xe trên đường, Tiêu Hạo hỏi Dương Sơ Tuyết.
“Tuyết nhi, bạn của em tổ chức sinh nhật là ở địa điểm nào?”
“Là ở Hoàng Gia Plaza đường Nguyễn Bỉnh Khiêm ấy.”
Tiêu Hạo cũng có chút kinh ngạc.
“Thật trùng hợp, yến tiệc của lão nhân mời anh cũng là ở Hoàng Gia Plaza đây.”
“Vậy cũng thật trùng hợp, đỡ phải mất thời gian di chuyển rồi.”
Trò chuyện một hồi cũng đến Hoàng Gia Plaza, Tiêu Hạo cùng Dương Sơ Tuyết xuống xe mà bước vào trong, nhưng ở đi đến cửa lớn thì bị bảo an cản lại.
“Xin hỏi hai vị đến có mang theo thiệp mời hay không?”
“Thiệp mời gì?”
Tiêu Hạo cùng Dương Sơ Tuyết đều sừng sờ, bảo an đám người thấy vậy trong lòng cho là hai người này không biết hôm nay chủ nhân sản nghiệp nơi này tổ chức tiệc tiếp đãi nhân vật quan trọng nên giải thích.
“Là hôm nay ông chủ chúng tôi tổ chức tiệc ở đây để tiếp đãi nhân vật quan trọng nên người đến phải có thiệp mời mới được vào.”
“Còn có chuyện này?”
Tiêu Hạo ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn sang Dương Sơ Tuyết.
Dương Sơ Tuyết cũng có chút không vui, nàng cho là bị Cố Khuynh Thành chơi xỏ nên thản nhiên nói.
“Hóa ra là vậy, vậy thì để tôi gọi điện xác nhận xem có đúng như những gì mấy người nói không nhé.”