Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 88: Chương 88: Người Lăng gia mất tích




Kí chủ: Tiêu Hạo.

Chức nghiệp: ông chủ tập đoàn Tân kỷ nguyên, Địa Cầu tu sĩ, đại sư cấp đầu bếp, y sư( Hoàng cấp thượng phẩm), hacker( chuyên gia), xa vương cấp lái xe, thần cấp ca sĩ( bán toàn năng).

Chiến lực: 15800( người bình thường là 5).

Tu vi: Luyện Khí tầng 20.

Điểm hối đoái: 7,528,311.

Vũ kỹ: Diệu Đề chỉ( Huyền cấp hạ phẩm).

Công pháp: m Dương Tạo Hóa quyết( Tiên cấp thượng phẩm), Bất Diệt Thiên công(??? - 0,0005%).

Ý cảnh lĩnh ngộ: Kiếm chi ý cảnh(1,8), Không gian ý cảnh(0,4).

Kỹ năng: Phá vọng chi nhãn( cấp 1), Thiện Ác chi đồng( cấp 1).

Nhìn bản thân thuộc tính cá nhân sau khi tu luyện, Tiêu Hạo thấy hệ thống chức năng rút thưởng khu vực cấp bạch ngân đã mở ra có chút tò mò hỏi.

“Hệ thống, làm sao khu vực rút thưởng cấp bạch ngân ngươi không phải nói đợi đến Kim Đan kỳ mới có thể mở ra sao?”

“Đinh, vì kí chủ trong khoảng thời gian ngắn đột phá đến Luyện Khí tầng 20, nhiệm vụ Vạn Tượng trúc cơ được mở ra. Phần thưởng sẽ được nhận theo từng bước nhiệm vụ đột phá.”

“Bước 1: Mở vạn khiếu huyệt thành công, phần thưởng 50 bình đạo cơ đan trung phẩm.”

“Bước 2: Đả thông vạn mạch thành công, phần thưởng 100 bình đạo cơ đan trung phẩm, 1 quyển địa cấp vũ kỹ ngẫu nhiên.”

“Bước 3: Nhập vạn dị tượng thành công, phần thưởng 50 bình đạo cơ đan thượng phẩm, 1 quyển địa cấp vũ kỹ cùng 1 quyển địa cấp công pháp ngẫu nhiên.”

Tiêu Hạo nghe hệ thống thanh âm không giải đáp đúng câu hỏi mình mà còn giao nhiệm vụ nên có chút bực mình.

“Đậu xanh khó như vậy?”

Nhìn 3 bước nhiệm vụ đều có hàng vạn chữ số điều kiện mở ra, Tiêu Hạo sắc mặt khó coi hẳn lên.

“Hệ thống, khó quá, anh Hạo đây từ bỏ nhiệm vụ có được không? Cho ta đột phá Trúc Cơ theo cách bình thường đi.”

“Đinh, nhiệm vụ này là bắt buộc, bản hệ thống chờ mong kí chủ giun đất hóa rồng một ngày.”

“Móa nó dám nói anh Hạo mày là giun đất. Nhưng nhiệm vụ đột phá Trúc Cơ này có vẻ gian nan à nha. Cứ tưởng nó lại giống như hai loại Thông Huyền cùng Hoàn Mỹ trúc cơ, đánh bóng đạo cơ càng vững càng mạnh. Còn Vạn Tượng trúc cơ mới bước đầu tiên đã cần mở vạn cái khiếu huyệt thì đến năm tháng nào đây trời?”

Tiêu Hạo trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng cũng chỉ biết làm theo hệ thống an bài. Ai bảo lại nhận cái nhiệm vụ cưỡng chế thực hiện này đâu. Nếu không làm sẽ bị hệ thống oanh sát mà chết oan chết uổng thì cũng quá biệt khuất.

“Thôi tới đâu hay tới đó, cho thì làm, dù sao cũng có lợi cho mình. Không biết phương pháp Vạn Tượng trúc cơ này trâu bò đến mức nào mà làm cho hệ thống đối với nó chú ý như vậy.”

Lắc đầu không xoắn xuýt việc này, Tiêu Hạo dựa theo Vạn Tượng trúc cơ pháp môn mà bắt đầu tiến hành bước đầu tiên: Mở vạn khiếu huyệt.

“Nhân tộc tu sĩ lấy cả thân thể làm căn cơ, đầu tiên là khai mở khiếu huyệt chính trên cơ thể.”

Tiêu Hạo bắt đầu vận dụng pháp môn trúc cơ này mà dùng phương pháp độc nhất vô nhị trong pháp môn đả thông những khiếu huyệt chính đầu tiên.

Sau một thời gian tập trung đả thông khiếu huyệt, Tiêu Hạo mở mắt ra lắc đầu cười khổ.

“Mới có một khiếu huyệt chính kinh đầu tiên mà vẫn tốn thời gian lâu thật. E là phải mất vài tháng đến vài năm ru rú trong tu luyện tháp mới có khả năng hoàn thành xong bước đầu tiên.”

Mở xong khiếu huyệt đầu tiên, Tiêu Hạo cũng không muốn tiếp tục mà rời khỏi tu luyện tháp về tới ngoại giới.

Nhận thấy thời gian cũng đến bữa tối mà xuống cùng cả nhà ăn cơm. Sau một lúc, Tiêu Hạo lái xe rời khỏi nhà đi đến chỗ Tô Tích Trúc tiếp tục quan sát tình huống của cô gái xinh đẹp kia.

Vừa đến một căn nhà không mấy đặc biệt ở một khu vực vắng vẻ, Tiêu Hạo nhìn thấy chỉ có cô gái bí ẩn ở đây.

“A Vũ, cô biết cô gái ở cùng mình mấy hôm nay đi đâu rồi không?”

Cô gái bí ẩn vì không nhớ mình tên gì cũng không nói chuyện được nên Tiêu Hạo gọi cô gái này là A Vũ cho dễ xưng hô.

A Vũ lắc đầu lộ vẻ không biết. Lúc này Tiêu Hạo cũng thấy Tô Tích Trúc trở về nên hỏi.

“Cô đi đâu vậy? nếu để a Vũ ở lại một mình mà có chuyện gì thì làm thế nào đây?”

“Yên tâm, lực lượng thần bí trên người a Vũ cũng không bạo phát lung tung. Trừ khi là tính mạng nàng rơi vào trạng thái nguy hiểm mới có thể tự động hộ chủ. Nó giống như hình thức bảo mệnh được mấy vị tiền bối trong tông môn cấp 1 tia nguyên thần để bảo vệ đệ tử mình chẳng hạn.”

“Ồ, chuyện đó tôi chả có hứng thú biết.”

Trầm mặc một chút, Tô Tích Trúc mới nói.

“Có khả năng tôi sẽ mang a Vũ này về ẩn vực 1 chuyến, có thể thân phận của nàng không đơn giản, nếu giữ lại bên cạnh cậu sẽ chỉ trăm hại mà không một lợi.”

“Được rồi, mang cô ấy đi thôi. Cô nói đúng, để cô ấy tại đây cũng không giải quyết được gì.”

“Cậu nhớ cẩn thận bị người nhắm vào, quá nổi bật cũng không phải chuyện tốt

lành gì. Dù Chung Diệu Tài đã về ẩn vực trị thương nhưng tôi không dám chắc có đại năng nào xuất hiện ở thế tục giới nữa hay không.”

Tiêu Hạo nghe vậy sửng sốt một chút cười trêu ghẹo.

“Đây là cô đang quan tâm tôi sao?”

Tô Tích Trúc ném cho Tiêu Hạo cái ánh mắt xem thường.

“Đại năng như tôi lại thèm quan tâm mạng nhỏ của một tên Luyện Khí kỳ yếu gà như cậu sao?”

“Haha không cần giải thích, càng giải thích càng che giấu.”

Trò chuyện một lúc, Tô Tích Trúc cũng mang theo a Vũ rời đi. Giải quyết vấn đề của a Vũ xong xuôi, Tiêu Hạo cũng lên xe về nhà tiếp tục tu luyện.

Sáng hôm sau, TV cùng truyền thông mạng đều đăng tin tức gây chấn động cả nước: Nguyên nhân Hạo chủ tịch bị 0 điểm môn thi cuối cùng.

Trên tin tức có kèm theo một video ghi lại cảnh Tiêu Hạo giáo huấn lưu manh cứu giúp một người ăn xin, sau đó còn mang theo người này đến bệnh viện chữa trị.

Tất cả mọi người nhìn thấy tin tức này đều đưa ra những ý kiến trái chiều không đồng nhất.

“Hạo chủ tịch làm vậy là đúng, gặp chuyện bất bình rút đao trợ giúp, nghĩa cử cao đẹp như vậy đáng giá khen tặng.”

“Đúng đúng, yêu cầu bộ giáo dục cấp cho Hạo chủ tịch 1 lần được thi lại môn này.”

“Cái này là ăn cơm nhà đi lo chuyện thiên hạ chứ tốt đẹp gì. Không kéo nó là chiêu trò PR bản thân của thằng này đâu. Có quỷ mới tin đồ giả tạo này.”

“Mẹ nó chứ, từ đâu chạy đến bình xịt nói xấu Hạo chủ tịch?”

“Nói cũng có lý, vì một người ăn xin mà làm mất đi cơ hội tiến vào 1 trong 3 trường đại học siêu cấp thì có vẻ không đáng.”

Theo dõi tin tức khắp nơi đều đang bàn luận đề tài điểm số của mình, Tiêu Hạo cũng dự định đứng ra quay một cái video nói rõ quan điểm mình về vấn đề này, bất ngờ chuông điện thoại lúc này vang lên.

“Diệp Na đồng chí tôi nghe.”

“Lại có chuyện như vậy?”

“Được tôi đến ngay.”

Kết thúc trò chuyện, Tiêu Hạo nói với mấy nữ.

“Anh có việc đi trước đây, mấy em cùng Tầm Nguyệt ở lại công ty làm việc vui vẻ.”

Khi Tiêu Hạo chạy đến Lăng gia nhìn thấy Địch gia 2 ông cháu sắc mặt trầm trọng nên dò hỏi.

“Diệp Na đồng chí, đã xảy ra chuyện gì?”

Địch Lệ Diệp Na sắc mặt khó coi trầm giọng nói ra.

“Lăng gia toàn bộ người trong nhà đều mất tích.”

“Mất tích? Làm sao có thể?”

Tiêu Hạo nghe vậy hơi nhíu lông mày không nhịn được nói.

“Chẳng lẽ là có chuẩn bị trước, nhưng mục đích bọn họ làm vậy là có ý gì?”

“Việc quá quỷ dị, cần chờ bọn ta báo cáo lại cho cấp trên cử thêm người điều tra.”

“Vậy lão đầu ông còn việc gì nữa không? Nếu không có thì tôi về nhà.”

Địch Quốc Thắng có chút buồn bực khi Tiêu Hạo gọi mình là lão già.

“Đã bảo đừng gọi ta là lão già, gọi Địch lão là được.”

“Dù sao 2 cái đều là lão cũng không khác nhau mấy.”

Địch Quốc Thắng: “...”

Tiêu Hạo rất thích trêu chọc 2 ông cháu nhà này nên nhiều khi làm Địch Lệ Diệp Na tức giận mà giáo huấn Tiêu Hạo vài trận. Tiếc là Tiêu Hạo nhiều lần chạy thoát làm nàng canh cánh trong lòng mà nghẹn 1 bụng tức giận.

“Đùa chơi một chút cho vui nhà vui cửa mà, vậy tôi đi trước đây. À đúng rồi, tôi nghe Ẩn vực đại năng nói hiện tại thế cục không ổn định nên cảnh giác một chút. Người Ẩn vực cũng không phải chuyện gì cũng có thể nhúng tay toàn bộ vào được.”

Địch gia hai ông cháu nghe được câu nói trước khi rời đi của Tiêu Hạo như có điều suy nghĩ.



Trong một tần hầm tối tăm dưới lòng đất, Lăng gia một nhóm người đều cung kính quỳ xuống trước mặt Thiết Hùng.

“Sứ giả, bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

Thiết Hùng sắc mặt âm trầm lộ ra nụ cười như ác ma.

“Tất nhiên là ăn tiệc chứ sao?”

“Tiệc? tiệc gì?”

“Là tiệc chiêu đãi bọn mày chứ gì nữa.”

Thiết Hùng nhe răng cười mà phất tay một cái làm cả nhóm người Lăng gia bị chia 5 xẻ 7 rồi bắt đầu thưởng thức bữa tiệc thịt người.

“Hừ, tự tiện làm bậy còn muốn đòi công lao. Một đám mang tiện kiến cỏ S quốc.”

“Ẩn vực nhóm người đã đi, đáng tiếc lại để tiện nhân kia chạy thoát.”

Thiết Hùng thần sắc rơi vào suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

...

Thủ đô Hoa Lư, Trần gia.

Trạng nguyên S quốc năm nay chính là đến từ thiếu niên thiên tài của 5 gia tộc lớn Trần gia Trần Chí đạt được.

Trần Chí đang cùng chơi cờ vua với một ông lão. Nếu như những người thường quan tâm kênh giáo dục sẽ nhận ra ông lão này chính là bộ trưởng bộ giáo dục hiện nay Hoàng Kính Tùng.

“Hạ màn.”

Hoàng Kính Tùng nhìn toàn bộ thế trên bàn cờ của Trần Chí mà lắc đầu thở dài.

“Kỳ nghệ của Trần thiếu lại cao hơn 1 bậc, lão già tôi mặc cảm không bằng.”

Trần Chí lắc đầu từ tốn nói.

“Bộ trưởng lời ấy khen trật rồi, tôi thắng được ngài vì tôi có một thứ mà ngài thiếu một thứ.”

“Ý Trần thiếu là…”

Trần Chí cười nhạt làm cái động tác im lặng rồi phất tay tiễn khách, lúc này Hoàng Kính Tùng cũng đã hiểu ý mà gật đầu rời đi.

Đợi Hoàng Kính Tùng rời khỏi Trần gia, Trần Chí thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó rồi dùng pháp thuật súc địa thành thốn mà thân ảnh như quỷ mị biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.