Ninh Tuyết Yên gật đầu đáp lại.
“Vâng, anh cũng có thể hiểu đơn giản là ý cảnh nhưng ở cảnh giới ngộ đạo cao và sâu hơn. Khi chân ý của đạo đạt đến cực cảnh thì sẽ ngưng tụ hạt giống của đạo được gọi là áo nghĩa.”
Khương Du Du cũng phụ họa.
“Yên Yên nói đúng. Lấy ví dụ như hiện tại anh đã lĩnh ngộ được kiếm ý đến nhập môn đi. Sau đó sẽ là tiểu thành, đại thành, viên mãn. Kiếm ý hiểu theo cách thông thường là ý chí của kiếm đạo, nhưng khi đến viên mãn rồi thì nó được gọi là kiếm đạo chân ý. Mà để tăng lên kiếm đạo chân ý thì phải thiên chuy bách luyện đến cực cảnh mới có thể ngưng tụ được hạt giống kiếm đạo, theo cách gọi ở Đại Hoang tiên giới là kiếm chi áo nghĩa( áo nghĩa của kiếm).”
“Mà trong số các loại áo nghĩa thì không gian cùng thời gian áo nghĩa là khó lĩnh ngộ nhất. Lúc nãy em nhắc đến dùng không gian áo nghĩa ngụ ý là có vị đại năng nào đó thời cổ tiên giới dùng nó để sáng tạo ra công nghệ kỹ thuật này áp dụng vào sinh hoạt đời sống.”
Tiêu Hạo cũng hiểu ý gật đầu cảm thán.
“Ngộ đạo quả thật là một con đường dài, anh bây giờ tu vi mới Luyện Khí kỳ, chả biết khi nào có thể đạt đến tầng thứ đó nữa đây?”
Hai nữ nghe vậy cười khẽ.
“Ông xã, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Càng biết nhiều với anh mà nói con đường tu luyện trước mắt càng cảm thấy bị đả kích nản chí. Anh chỉ cần hiện tại tiếp tục lĩnh ngộ ý cảnh là được rồi. Cũng như học sinh tiểu học nghe mấy bài giảng của học sinh cấp 3 thì làm thế nào hiểu được có đúng không? tu luyện cũng như học tập vậy, đều phải từng chút một tầng tầng đi lên.”
Tiêu Hạo gật đầu cũng không nhắc đến vấn đề này mà nhíu mày hỏi ba nữ.
“Mấy em nhìn ra mẹ anh có vấn đề gì không?”
Khương Du Du cùng Dương Sơ Tuyết lắc đầu, Ninh Tuyết Yên như có điều suy nghĩ.
“Chỉ là mẹ hiểu lầm anh với cô ta thôi, cũng không có vấn đề gì, giải thích từ từ hay tìm bằng chứng là được.”
Tiêu Hạo không cho là đúng.
“Anh nghĩ là con mụ điên này động tay động chân với mẹ anh cái gì rồi nên bà ấy mới như vậy, nhưng anh vẫn không nhìn ra được cái gì.”
Tiêu Hạo gương mặt lộ vẻ lo lắng. Trước đây Tô Tích Trúc có uy hiếp không giao mẫu khoáng thì chờ xem kịch vui làm Tiêu Hạo cảm giác có chút bất an. Nhưng mà giở cái thủ đoạn hèn hạ để đạt được mục đích loại người này Tiêu Hạo quả thật vô cùng căm ghét.
Đường đường Xuất Khiếu kỳ đại năng mà lại giở trò hèn hạ cướp đoạt đồ vật lại càng làm Tiêu Hạo im lặng đến cực điểm. Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho con nhỏ này không xuất thủ giết người đoạt bảo mà chơi thủ đoạn hèn hạ đây?
Lắc đầu không muốn nghĩ nhiều, tới đâu thì tính đến đó, Tiêu Hạo đưa cho ba nữ đan dược đi chào hàng sản phẩm mới của công ty rồi tiến vào tu luyện tháp.
…
Ở một khu vực nào đó của Đồng Xuyên tỉnh diễn ra một trận chiến, nói đúng hơn là nghiền ép từ một phía.
Trung niên nhân sắc mặt lộ vẻ sợ hãi vội vàng cầu xin tha thứ.
“Cầu Tài thiếu bỏ qua cho kẻ hèn này, van cầu ngài, tiểu nhân trong nhà trên có mẹ già dưới có con nhỏ…”
Không sai, người trung niên này chính là kẻ mà Tiêu Hạo nhóm người hù chạy ở biệt thự.
Chung Diệu Tài tay chắp sau lưng lười nhác mở miệng nói chuyện mà dùng một đạo linh lực xuyên thủng trung niên nhân mi tâm mà chết không nhắm mắt.
Lạnh rên một tiếng, Chung Diệu Tài cách không nhiếp vật hút lấy nhẫn trữ vật của trung niên nhân lấy ra một tấm tàn đồ phong cách cổ xưa rồi bóp nát chiếc nhẫn.
“Cuối cùng cũng lấy lại được tàn đồ, dám đánh bản thiếu chủ đồ vật vừa ý đúng là chán sống.”
Chung Diệu Tài đối với trung niên nhân thi thể cũng không thèm liếc một cái dự định rời đi, lúc này một thanh âm trong trẻo nữ nhân mang theo vẻ châm chọc vang lên.
“Ồ? giết người xong lại không thèm dùng làm quỷ thi hay tru hồn, cái này dường như không phải là phong cách của Thi Quỷ tông thiếu tông chủ à nha.”
Nhìn thấy một cái hồng y nữ nhân gương mặt quen thuộc châm chọc mình, Chung Diệu Tài lạnh lùng đáp trả.
“Tô Tích Trúc, bản thiếu làm việc không đến lượt tiện nhân như cô xen vào.”
Tô Tích Trúc lạnh rên một tiếng mà dùng thế như thiểm điện xuất thủ. Chung Diệu Tài cũng không dám khinh thường, bắt đầu xuất ra 2 cỗ quỷ thi dùng 3 đánh 1 mà bước vào chiến đấu.
“Lưu Tinh ấn.”
“Thi Quỷ thuẫn pháp.”
Chung Diệu Tài dùng hộ thuẫn pháp gia trì linh lực phòng hộ hai cỗ quỷ thi. Nhìn thấy công kích của mình bị vô hiệu hóa, Tô Tích Trúc hừ nhẹ mà từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh loan đao vung lên khẽ quát.
“Liệp Hồn đao pháp, bạt đao thức.”
Vô số luồng hủ thực đao ý bắt đầu xuất ra chém trúng khắp trên người của hai cỗ quỷ thi. Chung Diệu Tài cũng không phải ăn chay, bị nữ nhân treo lên đánh cảm thấy sỉ nhục mà tức giận gầm lên.
“Tiện nhân đáng chết, Thi Hóa pháp, biến thân.”
Hai cỗ quỷ thi của Chung Diệu Tài bắt đầu bị hủ thực thối rữa sau khi trúng đao ý của Tô Tích Trúc, Chung Diệu Tài bắt đầu vận dụng Thi Hóa pháp dung hợp hai cỗ quỷ thi lại làm một thể với bản thân.
Tô Tích Trúc sắc mặt ngưng trọng bắt đầu sử dụng lá bài tẩy kiều hừ quát.
“Thiên Tinh thần công, Tinh Hà loạn vũ.”
Bắt đầu vận dụng nguyên anh xuất khiếu sử dụng tuyệt kỹ của Thiên Tinh tông, Tô Tích Trúc nguyên anh nhỏ như đứa bé mới sinh mà hiện lên trên đầu tung ra vũ kỹ công kích hướng Chung Diệu Tài.
Nhìn thấy một vùng tràn ngập dị tượng tinh hà bay khắp nơi hướng mình công kích đến, Chung Diệu Tài lộ ra nụ cười quỷ dị đón nhận lấy toàn bộ công kích.
Sau dư ba của thi triển vũ kỹ phá hủy cả một khu vực rừng núi, từ trong khói bụi tản đi, Tô Tích Trúc nguyên anh nhìn thấy Chung Diệu Tài lông tóc không hao tổn gì mà biến hóa thân thể cao đến 3 mét có hơn, tay mọc ra 4 cái, răng nanh mọc dài ra như cương thi, nàng sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chung Diệu Tài, mày lại dám dùng Thi Quỷ tông cấm thuật, đúng là một kẻ điên.”
Chung Diệu Tài cười gằn không thèm trả lời mà dùng 6 cánh tay kết ấn đập xuống làm mặt đất rung chuyển quát lên.
“Lục Đạo ấn pháp, Tu La ấn.”
Một cỗ quan tài đen xì từ dưới đất mọc lên khiến Tô Tích Trúc âm thầm kinh hãi.
“Mày đúng là Tài chó điên, mày có biết làm như thế sẽ phá hủy cân bằng trật tự giữa thế tục giới cùng tu luyện giới không hả?”
Chung Diệu Tài lạnh lùng quát.
“Quản cái gì chó má quy tắc, bản thiếu làm việc đéo cần nhìn đám lão già kia sắc mặt. Hôm nay tao chỉ có một mục đích là đem mày giết chết rồi luyện thành quỷ thi, tiện nhân chết đi.”
Cỗ quan tài cũng bật mở nắp ra, từ bên trong bước ra một cái Tu La quỷ thi hình dáng ba đầu sáu tay nhìn vô cùng dữ tợn hướng Tô Tích Trúc công kích đến.
Mặt đất cũng vì đó mà rung chuyển dữ dội, Tô Tích Trúc không dám chậm trễ chút nào mà xuất ra toàn bộ vốn liếng mình có bày ra kết giới trận pháp.
Đón lấy một tràng công kích từ Tu La quỷ thi cùng Chung Diệu Tài thế công, Tô Tích Trúc càng đánh càng rơi vào thế yếu, toàn bộ chiêu số cũng đã dùng hết. Ngay lúc này nàng lại bị một đạo quỷ ấn đánh trúng vào lưng bay về phía trước phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Chung Diệu Tài cùng Tu La quỷ thi đều cười khát máu thanh âm quái dị rú lên.
“Haha, Thiên Tinh tông thánh nữ cũng có ngày này, bản thiếu ngay đến cả nguyên anh xuất khiếu thi triển tiểu thần thông còn không có dùng đây. Thôi thì cũng nên làm cái kết thúc đi.”
Chung Diệu Tài làm cái thủ thế bắt đầu ngưng tụ một thứ đáng sợ gì đó quát lên.
“Để tao cho mày biết thế nào mới là nguyên anh xuất khiếu: Dùng tao bản mệnh tam hoa, ngưng tụ linh ấn, Tam Hoa ấn, đi.”
Trên đầu của Chung Diệu Tài bắt đầu xuất khiếu nguyên anh ra dung hợp với một cỗ lực lượng hắc ám nào đó mà bắt đầu chia thành 3 cái linh ấn đại diện cho tinh khí thần công kích hướng Tô Tích Trúc.
Tô Tích Trúc lau đi trên miệng vết máu, nhìn thấy công kích đến mình, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh đao sứt mẻ nhưng tràn ngập khí tức nguy hiểm mà phun vào một ngụm máu, Tô Tích Trúc vung đao lên quát lớn.
“Thiên Tinh toàn bộ nghe ta hiệu lệnh, Tinh Vũ đao pháp, Tinh Vũ Hư Không.”
Hai bên công kích va chạm vào nhau gây nên tiếng nổ như sấm rền vang đinh tai nhức óc. Mặc dù đã dùng kết giới như dư ba chiến đấu của Xuất Khiếu kỳ đại năng đâu phải muốn ngăn là ngăn được. Ở thế tục giới pháp tắc không được toàn vẹn, linh khí vô cùng mỏng manh thì không thể chịu nổi hai cái đại năng chiến đấu. Cho nên mới nói thần tiên đánh nhau phàm nhân bị liên lụy là thế.
Cả khắp tỉnh Đồng Xuyên cùng mấy tỉnh lân cận đều nhận lấy dư chấn mà rung chuyển dữ dội.
Dư ba chiêu thức công kích của hai bên cũng tản đi, ở khu vực chiến đấu cũng bị đánh ra không biết bao nhiêu hố voi cũng mấy cái khe vực nhỏ. Chung Diệu Tài cùng Tô Tích Trúc ai cũng đều nhận lấy thương tích, sắc mặt cả 2 đều trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Cố gắng giữ lấy bình tĩnh, Chung Diệu Tài ngạc nhiên nói.
“Không ngờ đám Thiên Tinh tông nhóm lão già lại đồng ý cho mày mang theo Tinh Vũ đao, quả thật để tao có chút ngoài ý muốn à nha.”
Tô Tích Trúc lộ ra nụ cười lạnh lùng nhạy lại.
“Mày cũng làm tao vô cùng ngoài ý muốn đó nha. Không thể tin được là ông già mày lại truyền cho mày Thi Quỷ tông cấm thuật Lục Đạo ấn pháp.”
Chung Diệu Tài cũng không muốn nói cái gì, xoay người nhanh như chớp rời đi mà để lại câu nói truyền âm cho Tô Tích Trúc.
“Chờ bản thiếu tu luyện cấm thuật đến tầng thứ 2 Địa Ngục ấn lại đến lấy mạng chó của mày.”
Chung Diệu Tài vừa rời đi, Tô Tích Trúc cũng áp chế không nổi được thương thế mà phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch thấp giọng lầm bầm.
“Không ngờ Chung Diệu Tài mới hơn 1 năm không gặp mà sức chiến đấu đã kinh khủng như vậy, phải báo ngay việc này cho nhóm lão già trong tông môn mới được.”
Tô Tích Trúc bước chân lảo đảo kém chút té ngã, cố gắng khôi phục một chút thương thế tạm thời mà phi hành rời đi.