Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 494: Chương 494: Âm Quân Giáng Lâm




Âm Quân Giáng Lâm

- ---------------------

Mỹ Quốc là Quốc Gia cầm đầu uy hiếp Hoa Hạ.

Nhiều năm qua, quân sự Hoa Hạ xác thực đã tăng lên rất nhiều, máy bay trực thăng chính là một ví dụ.

Số liệu máy bay trực thăng quân dụng công khai có hơn 800 chiếc, nhưng chỗ này lại có một quân hơn ngàn chiếc.

Chẳng lẽ quân đội điều máy bay trực thăng từ chỗ khác đến? Ai lại Lãng phí tài nguyên như vậy?

Từ 3 năm trước, quân phí Hoa Hạ đã có dấu hiệu tăng trưởng bạo tạc. Sau khi Yêu Thú xuất hiện, bọn họ không thèm che giấu nữa, biên độ tăng trưởng tăng lên gấp mấy lần trong nháy mắt.

Đủ loại vũ khí sát thương lớn được tạo ra.

Phải biết, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh nhất trong chiến tranh, những cuồng nhân trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật rốt cục cũng có đất dụng võ.

Lúc này, bên trong tường thành cách ly Hoa Hạ được củng cố đâu vào đấy.

Trong ba tháng, một Trường Thành sắt thép không thể tưởng tượng nổi được xây dựng bên bờ biển, nhưng so với khoa học kỹ thuật và thực lực hiện tại của Hoa Hạ lại không tính là gì.

Trên thực tế, hai tháng đã xây xong, hiện tại chỉ tiếp tục củng cố.

Có thứ nhất thì có thứ hai, có thứ hai thì cũng có thứ ba.

Sau khi nhìn ba mươi ngàn học sinh liên tục bị đưa đi, Diệp Hạo rời khỏi Đông Phương Võ Giáo. Hiện tại, quan hệ giữa hắn với Thiều Hoa rất kém. Bởi vậy tốt nhất đừng chạm mặt nàng.

Diệp Hạo về thẳng biệt thự.

Vô Nha Tử vẫn tận trung thủ hộ biệt thự. Diệp Hạo nhìn ông ta, hỏi

- Ông đã đến Nguyên Anh Lục Chuyển?

- Đúng vậy.

Vô Nha Tử đáp lại.

- Có nắm chắc đạt được Thất Chuyển không?

- Lục Chuyển đã đến cực hạn rồi.

Vô Nha Tử trả lời.

- Vậy ông tiếp tục củng cố thêm một chút nữa đi.

Diệp Hạo trầm giọng nói

- Đợi tu vi tăng lên một bậc nữa, ta sẽ giúp ông tăng tư chất lên.

Vô Nha Tử kinh hãi thốt lên

- Tư chất cũng có thể tăng lên?

- Có thể.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu đáp.

Vừa mới nói đến đây, điện thoại Diệp Hạo lại vang lên, hắn nhìn điện thoại một cái, Chu Uyển Thanh đang gọi.

- Uyển Thanh nhớ tôi hả?

- Diệp Hạo, cậu còn nhớ Văn gia không?

Bên kia, Chu Uyển Thanh chần chờ một chút rồi nói.

- Văn gia? Văn gia không chịu thỏa hiệp à?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Sau khi cha con Văn Cảnh rời đi, Văn gia đã có ý giải hoà. Nhưng không lâu sau, Văn gia lại tiến công quy mô lớn với Chu gia, Chu gia hiện tại sắp không chịu nổi rồi.

Chu Uyển Thanh bất đắc dĩ kể lể.

- Có lẽ Văn gia đã tìm được chỗ dựa a.

Diệp Hạo cười nói ra suy đoán của mình.

Diệp Hạo không thèm để ý kim tiền mà thế tục tổn thất, hắn tin tưởng Chu gia cũng không để ý.

- Cái gì? Người Văn gia lại tới?

Lúc này, Diệp Hạo nghe được âm thanh Chu Uyển Thanh cùng một người nói chuyện với nhau trong điện thoại.

- Uyển Thanh, cô đang ở đâu?

Diệp Hạo trầm giọng hỏi.

- Ở nhà.

- Tôi tới ngay

Diệp Hạo nói xong câu này rồi cúp điện thoại.

Văn gia đột nhiên động kinh, nhất định đã tìm được chỗ dựa vững chắc.

Diệp Hạo thật sự có chút hiếu kỳ, đến cùng tìm được vị nào đây?

...

Hiện tại, người tôn quý nhất ở Văn gia không phải Gia Chủ Văn Bân, cũng không phải Văn gia Định Hải Thần Châm thứ phụ thư phòng, càng không cần phải nói đệ tử hoàn khố Văn Cảnh.

Tỷ tỷ Văn Cảnh, Văn Ngọc.

Đúng, Văn Ngọc.

- Có tôi ở đây, mọi người không cần lo lắng tu sĩ trong miệng Chu Uyển Thanh.

Một trường sam thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở ví trị cao nhất, đối mặt sự lo lắng của Văn Bân, trong mắt nàng lại lộ vẻ không kiên nhẫn.

- Nhưng tu sĩ kia đã từng xuống Địa Phủ.

- Hắn xuống Địa Phủ lại như thế nào? Tôi xuống Địa Phủ cũng không ít đâu.

Văn Ngọc cười lạnh.

- Nhưng Chu Uyển Thanh nói đã từng gặp Âm Quân?

- Buồn cười. Đâu phải ai cũng có tư cách gặp Thập Điện Âm Quân?

Văn Ngọc đứng lên

- Đi, theo tôi tới Chu gia nhìn tu sĩ kia một chút

- Tôi gọi xe đến ngay.

Văn Bân vội nói.

- Đi theo tôi là được.

Văn Ngọc hất tay áo lên, cuốn mấy người trong thư phòng lại.

Lấy năng lực của Chu gia, tổ trạch đã sớm tu sửa tốt, nhưng hiện tại lại một lần bị phá hư, trong lúc nhất thời, cũng không biết tử thương bao nhiêu người.

- Ai?

Từng bóng người âm thầm xuất hiện.

- Hừ

Một âm thanh lạnh lùng vang lên, những thân ảnh “bịch” một tiếng biến thành sương máu.

- Ai vậy?

Chu Bá Đạt thấy một màn này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Khi Văn Ngọc chuẩn bị xuất thủ tiếp, Văn Bân vội vàng nói

- Đây là Chu gia chủ.

Văn Bân cũng lo lắng làm lớn chuyện.

Lúc này, sát ý trong mắt Văn Ngọc mới trở nên nhạt dần

- Tu sĩ Chu gia đâu? Gọi hắn đi ra gặp ta.

Chu Bá Đạt hơi suy nghĩrồi nói ra

- Chờ một lát.

Chuyện này dính đến Tu Sĩ. Bởi vậy Diệp Hạo nhất định phải ra mặt.

Nửa phút trôi qua, Chu Bá Đạt và Chu Uyển Thanh cùng đi ra.

- Vị tiền bối kia sẽ đến rất nhanh.

Chu Uyển Thanh trầm giọng nói.

Văn Ngọc ah xong một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Chu Uyển Thanh

- Cô nói cô đã từng gặp qua Âm Quân Địa Phủ?

- Không sai.

- Buồn cười.

Văn Ngọc cười lạnh

- Âm Quân Địa Phủ địa vị cỡ nào, cô nói gặp là có thể gặp?

- Cô mới buồn cười ấy.

Chu Uyển Thanh nhìn Văn Ngọc, nói

- Không biết gì cũng dám xông vào đây?

- Lớn mật.

Văn Ngọc nói đến đây, lập tức xuất thủ với Chu Uyển Thanh.

Nhưng ngay khi cô ta xuất thủ, một ánh mắt băng lãnh trong nháy mắt rơi vào trên người cô, ánh mắt này nặng nề như vực sâu, khiến toàn thân cô ta có một loại cảm giác không thể tiếp nhận được.

Một tầng mồ hôi xuất hiện trên tránVăn Ngọc.

- Nghe nói ngươi muốn gặp ta?

Một thân ảnh như mộng ảo lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên trong đình viện.

Sau khi thân ảnh rơi xuống, Văn Ngọc như bị sét đánh, quát một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, hai đầu gối cô không khống chế nổi, trực tiếp quỵ trước mặt Diệp Hạo.

Sắc mặt ba người Thư Phòng đại biến. Cho tới nay, bọn họ đều cảm thấy Văn Ngọc hết sức quan trọng trong Tu Đạo Giới.

Nhưng nhìn một màn trước mắt, Văn Ngọc không phải đối thủ của người ta a!

- Ngươi nói ta không có tư cách gặp Âm Quân Địa Phủ?

Diệp Hạo tiện tay vung lên, một thông đạo to lớn xuất hiện trong đình viện. Giây lát sau, một Chiến Tướng khoác Chiến Giáp cưỡi thần mã từ thông đạo đi ra. Tay hắn cầm một chuôi Trường Thương, trên người tràn ngập hàn mang băng lãnh.

- Tiền bối.

Sau khi nhìn thấy Diệp Hạo,Âm Tướng vội vàng nói ra.

- Gọi Âm Quân đại nhân các ngươi tới đây một chút.

Diệp Hạo nhìn Âm Tướng một cái, nói.

- Tuân mệnh.

Âm Tướng kéo dây cương, Thần mã quay đầu rời khỏi.

Một phút sau, từng đạo thân ảnh cưỡi thần mã ra khỏi Hắc Động, những thân ảnh này tiến về bốn phía tiến hành cảnh giới, sau đó một âm thanh Long Ngâm vang dội giữa không trung, sau một khắc, đám người Thư Phòng thấy được cảnh tượng cả đời này không thể quên được.

9 đầu Giao Long kéo một Ngọc xa ra khỏi Hắc Động, phía trên ngọc xa có một Long Bào trung niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.