Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 269: Chương 269: Các Phương Điện Báo




Các Phương Điện Báo

- ---------------------------------

Diệp Hạo cất mười hai bình thuốc xong đứng lên nói:

- Thu dọn hết tất cả cặn thuốc luôn đi.

Lúc Trương Lan và Hứa Manh Manh thu dọn cặn thuốc, hắn nhìn về phía đại biểu bảy mươi hai nước nói.

- Mọi người muốn thấy cũng đã thấy rồi, tôi nghĩ bây giờ mọi người nên đi rồi a?

- Diệp Thần Y, cậu có thể thuận tiện cho tôi một chút cặn thuốc không?

Một trung niên chân thành nói.

- Ông cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo nhàn nhạt lườm trung niên kia một cá, hỏi lại.

Trung niên kia lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.

- Diệp Thần Y, tôi có thể theo cậu học Trung Y không?

Một cô gái mắt xanh nói:

- Trung Y thật sự quá thần kỳ.

- Không có thời gian.

Diệp Hạo từ chối mà không suy nghĩ chút nào.

- Diệp Thần Y, toa thuốc của cậu có thể công khai tạo phúc cho toàn thế giới không?

Đại biểu y học B Quốc nói.

- Toa thuốc này, cho dù tôi công khai cũng không thể phổ biến được.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu đáp:

- Bởi vì nguyên liệu của nó cực kỳ khó tim.

- Cậu có thể nói một loại trong đó không?

- Đầu tiên, cần phải có Ngưu Hoàng bốn mươi năm.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Không có khả năng.

Đại biểu B Quốc bật thốt.

Việc này sao có thể chứ.

Hoàng Ngưu bình thường tuổi thọ hai mươi đến ba mươi năm, có thể sống đến bốn mươi năm hầu như không có.

Nhưng cho dù sống đến bốn mươi năm thì chưa chắc bên trong nó đã có Ngưu Hoàng.

Tìm được Ngưu Hoàng cũng giống như trúng số vậy, nếu không nó cũng không đến mức quý hiếm như thế.

- Loại thứ hai, cần có Lão Tham ba trăm năm trở lên.

- Dược liệu Lão Tham này cho dù mười năm cũng chưa chắc đã có.

- Còn có ba dược liệu tôi chưa nói tên, sư phụ tôi cũng cần năm mươi năm mưới có thể gom góp được những dược liệu này, mà muốn chế biến toa thuốc không biết bao lâu mới xong.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Sau lưng Diệp Hạo đúng là có truyền thừa.

- Tôi đã nói rồi, muốn có hiệu quả nghịch thiên, nhất định phải có dược liệu nghịch thiên a.

- Nói cách khác, đây là vô tiền khoáng hậu.

- Năm mươi năm trước, hoàn cảnh còn tốt mới có thể thu thập đủ những dược liệu này, hiện tại, muốn thu thập đủ số lượng này còn có thể sao?

- Trong tay Diệp Hạo không phải có mười bình sao?

- Đây chính là đồ có thể cứu mạng nha!

- Mẹ nó, sớm biết như vậy tôi đã đi Ma Đô rồi, chỉ cần năm trăm tệ đã có thể thuốc đến bệnh trừ.

Đến khi Trương Lan và Hứa Manh Manh thu dọn cặn thuốc xong, Diệp Hạo và các nàng rời đi.

Vào trong xe, Diệp Hạo mở ba lô ra đưa cho hai người mỗi người một bình.

- Cái này cho hai cô.

Diệp Hạo nói.

- Đây… quá quý trọng rồi.

Hai người Trương Lan vội nói.

- Không phải hai cô tin những lời tôi vừa nói đấy chứ?

Diệp Hạo cười ha ha nói.

- Cái gì?

Trương Lan giật mình:

- Anh có thể tiếp tục luyện chế thuốc này a?

- Đúng là có thể.

Diệp Hạo gật đầu nói:

- Nhưng tôi không muốn luyện chế nữa.

Bản Nguyên của Lê Hoa Yêu Mộc đã bị rút sạch sẽ.

Bây giờ nó đã biến thành một khúc củi khô.

Đúng là tra tấn người sống mà.

Diệp Hạo không muốn làm tiếp nữa.

Trương Lan và Hứa Manh Manh liếc nhìn nhau một cái, sau đó hai người nhận lấy bình ngọc.

Diệp Hạo đang lái xe, bỗng điện thoại vang lên.

- Cô gọi sớm như vậy?

Diệp Hạo nhìn thấy số của Chu Uyển Thanh, cười nói.

- Diệp Hạo, số thuốc lúc nãy cậu luyện chế có thể bán cho tôi một bình được không?

Chuyện Diệp Hạo chế biến thuốc toàn bộ Trung Quốc đều biết, Chu gia khi biết chuyện này lập tức nhờ Chu Uyển Thanh.

- Không được.

- Ừm.

Chu Uyển Thanh có chút thất lạc nói.

- Nhưng mà, tôi có thể cho cô một bình.

Diệp Hạo nói vậy làm cô giật mình.

- Được rồi, lát nữa gặp mặt rồi nói tiếp.

Diệp Hạo không để Chu Uyển Thanh kịp phản ứng đã tắt điện thoại.

Cô nghe âm thanh “bip, bip” bên kia vẫn còn đang khiếp sợ.

Chu Bá Đạt nhìn bộ dáng cô như vậy, vội hỏi:

- Uyển Thanh, Diệp Hạo nói thế nào?

- Diệp Hạo nói sẽ cho con một bình.

- Cái gì?

Chu Bá Đạt không thể tưởng tượng nổi, ông ta không ngờ đến sẽ có chuyện này, chợt như nghĩ đến cái gì, nói:

- Uyển Thanh, con cảm thấy con người Diệp Hạo thế nào?

- Ba ba, ý người là gì?

Chu Uyển Thanh hỏi xong, mặt cũng hơi nhăn nhó.

- Lúc trước, Diệp Hạo cho con một bình Linh Đan, bây giờ hắn lại cho con một bình thuốc quý như vậy, con nói Diệp Hạo như vậy có ý gì?

Chu Bá Đạt cười đầy ẩn ý nói.

- Ba ba, người nói bậy gì đó?

Mặt Chu Uyển Thanh đỏ bừng.

- Chu gia chúng ta nhờ viên linh đan kia đã kết giao được với một Đại Quan nhất Phẩm, vì vậy, hiện giờ cho dù Phương gia, chúng ta cũng không kiên kỵ nhiều lắm, Diệp Hạo xứng đáng để chúng ta lôi kéo.

Chu Bá Đạt nhìn cô rồi nói tiếp:

- Hơn nữa, quan trong nhất là cha nhìn ra Diệp Hạo có ý với con.

- Không đâu ba ơi.

Lúc này, Chu Uyển Thanh lại nói.

- Cái gì?

- Diệp Hạo đối với con chỉ như bạn bè bình thường thôi.

Chu Uyển Thanh nghiêm túc nói:

- Con có thể cảm giác được Diệp Hạo không có ý gì với con cả, trước mặt, chúng ta nên duy trì quan hệ như thế này là tốt nhất, nếu tiến tới nữa, con sợ đến cả bạn bè cũng không được.

- Con chắc chứ?

Chu Bá Đạt nghi ngờ hỏi lại.

- Con chắc chắn.

Cô gật đầu nói:

- Thật ra, con có hảo cảm với Diệp Hạo, con thích hắn bác học, con thích hắn đa tài.

- Đây là một người hiếm có.

- Nhưng mà, Diệp Hạo là người phóng đãng không bị trói buộc, con không biết ai có thể đi tới trong lòng hắn, nhưng ít ra đó không phải là con.

- Con gái của cha chẳng lẽ không ưu tú sao?

Chu Uyển Thanh nhẹ nhàng lắc đầu.

- Thôi, đi một bước nhìn một bước vậy.

Chu Bá Đạt trầm ngâm một chút rồi nói.

Mặc kệ Chu Uyển Thanh có phải nói thật hay không, chuyện này nhật định phải thận trọng.

Diệp Hạo vừa tắt điện thoại với Chu Uyển Thanh, chuông điện thoại lại vang lên.

- Hiệu trưởng, sao hôm nay thầy có thời gian nhớ tới em vậy.

Diệp Hạo hỏi như vậy nhưng trong lòng hắn đã biết rõ vì sao Hoa Tư lại gọi.

- Diệp Hạo, bình thuốc em mới điều chế có thể để cho tôi một bình được không?

Hoa Tư nói thẳng vấn đề.

- Em nhớ thân thể thầy còn đang rất tốt mà?

- Thật ra, thầy muốn hỏi giúp cho một người bạn già của mình.

- Nếu như người khác nhất định em sẽ không cho, nhưng với thầy, em không thể từ chối được.

Diệp Hạo cười nói:

- Như vậy đi, hai mươi phút nữa em sẽ đến cổng trường, thầy có thể ra đó chờ em hay không?

- Thuận tiện, thuận tiện, thuận tiện… lắm chứ.

Có thể không thuận tiện sao?

Dù không tiện, Hoa Tư cũng phải làm cho tiện a.

Diệp Hạo vừa tắt máy, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông.

- Tôi thấy điện thoại anh sẽ không ngừng lại đâu.

Trương Lan cười nói.

Diệp Hạo đã công bố chỉ có mười bình thuốc thôi.

Ai sẽ không khẩn trương cho được?

- Lãnh Tuyết, nha đầu cô lại nhớ mà gọi điện thoại cho tôi thế?

- Cậu nói gì đấy?

Bên kia, Lãnh Tuyết xù lông lên:

- Tôi chính là cô giáo của cậu đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.