Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 525: Chương 525: Chiến Lực Cấp Địa Tiên




Chiến Lực Cấp Địa Tiên

- ---------------------

Sắc mặt Uy Võ lập tức tái đi.

Nhưng vừa nghĩ tới Tâm Ma Diệp Hạo, Uy Võ chỉ có thể nén phẩn nộ vào trong lòng.

Diệp Hạo cầm bình ngọc chứa mấy chục giọt máu tươi, nhìn thấy vết thương không còn máu mới nhếch miệng cười nói.

- Quá ít.

Khóe miệng Uy Võ giật một cái.

Đây chính là Tiên huyết của hắn a.

Dù một giọt cũng vô cùng trân quý.

Sau đó Diệp Hạo quay trở về bên người Tiệp Nhi, Dư Nhi chia Tiên huyết thành hai phần phong ấn trong cơ thể các nàng.

- Phần Tiên huyết này khi nào các ngươi đến Nguyên Anh cảnh hãy sử dụng.

Thanh âm Diệp Hạo nhẹ nhàng truyền vào trong tai hai người.

Tâm thần nhị nữ đại chấn.

Tiên Huyết!

Cơ duyên khó có thể tưởng tượng được a.

Bởi vì bên trong Tiên huyết hàm chứa Tiên chi Áo nghĩa, rất có lợi đối với thành tựu tương lai của các nàng.

Diệp Hạo dưới cái nhìn chằm chằm của Uy Võ cũng hạ đầu gối ngồi xuống hấp thu năng lượng do chân tay bị cụt của Uy Võ hóa thành.

Thần sắc Uy Võ cứng lại.

Người này sao dám ngang nhiên trước mặt mình hấp thu cỗ năng lượng này chứ?

Chẳng lẽ hắn không lo lắng bản thân âm thầm xuất thủ sao?

Ngay lúc Uy Võ chần chờ không biết có nên giết Diệp Hạo hay không đột nhiên nhận ra bên người có một đạo ánh mắt lạnh như băng nhìn vào bản thân.

Cao thủ Trọng Kiếp cao giai.

Hai con mắt Uy Võ phá vỡ không gian thấy được một đạo thân ảnh.

Phân Thân!

Uy Võ nhìn thấy phân thân im lặng mà chờ đợi mới quyết định thu hồi tâm tư nỏ xíu của mình.

Hơn nữa hiện tại Uy Vũ còn có chuyện quan trọng cần làm.

Khôi phục tu vi bản thân.

Vô được thông đạo này đều là cao thủ Nguyên Anh cảnh, Trọng Kiếp cảnh bởi vậy huyết nhục bọn họ đều hàm chứa năng lượng vô cùng lớn, lúc Uy Võ hấy thu đã cảm nhận được một cảm giác niềm vui tràn trề.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau Diệp Hạo mới mở hai mắt ra.

Trọng Kiếp Lục Chuyển!

Sau khi đạt đến cảnh giới này chỉ đơn thuần luận pháp lực mà nói cũng không kém hơn Địa Tiên.

Nếu đi tới Trọng Kiếp thất chuyển thì cũng có thể ngang hàng Tô Tiểu Ngư một cường giả Địa Tiên dựa trên pháp lực.

Về phần đi đến Trọng Kiếp bát chuyển mà nói cho dù thập đại Âm Quân Địa Phủ đều có thể cùng luân bàn.

Mà lúc Diệp Hạo tỉnh lại không lâu sau đó Tiệp Nhi, Như Nhi cũng mở mắt.

- Công tử, ta đạt đến Kim Đan ngũ chuyển.

- Công tử, ta cũng đạt đến Kim Đan ngũ chuyển.

Tiệp Nhi, Như Nhi vô cùng mừng rỡ nói.

Tuyệt đối không nên xem thường Kim Đan ngũ chuyển.

Chỉ cần đạt đến Kim Đan ngũ chuyển nếu không có vấn đề bất ngờ xảy ra thì có thể đi đến Nguyên Anh cảnh, thậm chí cho dù cảnh giới cao hơn Trọng Kiếp cảnh cũng không phải không có khả năng.

- Nhiệm vụ hiện tại các ngươi không phải tăng tu vi mà cố gắng củng cố Kim Đan cảnh.

Diệp Hạo nhìn hai nữ nói.

- Vâng.

Hai nữ tức khắc gật đầu.

Những cái khác không nói vẻn vẹn Tiên huyết của Uy Võ mà Diệp Hạo phong ấn trong cơ thể các nàng cũng có thể giúp các nàng tăng lên mấy cái tiểu cảnh giới rồi.

Nếu như trước đó hai nữ còn không hề hi vọng cảnh giới quá mức xa vời thì sau khi các nàng đặt chân đến Kim Đan ngũ chuyển đã không còn thỏa mãn đến cảnh giới Nguyên Anh nữa.

Mục tiêu của các nàng là cảnh giới cao hơn.

- Công tử, tại sao ta cảm thấy tu vi của hắn đang dần tăng lên vậy?

Tiệp Nhi chỉ Uy Võ nói.

- Tu vi của hắn đang thực sự tăng lên mà.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu trả lời.

- Cái thông đạo này…?

- Thông đạo này chỉ là thủ đoạn Uy Võ lừa gạt người thôi.

- Công tử, chúng ta có nên cứu những người khác hay không?

- Không cứu.

Hai mắt Tiệp Nhi trở nên ảm đạm.

- Không phải ta không cứu mà cứu không được.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Chuyện ở đây phức tạp còn hơn các ngươi nghĩ nhiều.

Lúc Diệp Hạo đang nói, một cỗ khí thể kinh khủng như vực sâu từ trên người Uy Võ ẩn núp mà ra, tiếp lấy hai xiềm xích vây khống Uy Võ trong nháy mắt vỡ nát hóa thành tro tàn.

Hai con mắt Uy Võ phóng thần mang, lạnh lùng liếc nhìn xuống dưới.

- Chuyện giữa chúng ta cũng nên tính cho xong đi nhỉ.

Vừa nói Uy Võ hóa thành một vệt sáng hòa nhập vào bóng tối xung quanh.

- Công tử.

Tiệp Nhi cảm giác được phía dưới truyền đến tiếng va chạm kinh người hoảng sợ nói.

Diệp Hạo hơi chút chần chờ rồi khoát tay đánh nát thông đạo cao hơn ngàn mét, mà lúc đang nghiền nát mất trăm đạo thân ảnh mờ mịt nhìn bốn phía.

- Chuyện gì vậy?

Đông Phương Uyển Nhi kinh ngạc hỏi.

- Nhìn phía trước chẳng phải sẽ biết sao!

Diệp Hạo chỉ vào cuối thông đạo nói.

Đám người theo hướng Diệp Hạo chỉ nhìn lại, lúc này mới nhìn nhìn thấy mất trăm tên tu sĩ đã vẫn lạc, còn có mười mấy tên tu sĩ cũng đang phân rã hơn một nửa.

- Người nào làm?

- Uy Võ Chân Tiên.

- Uy Võ Chân Tiên?

Đông Phương Uyển Nhi giật mình hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Diệp Hạo chỉ nhướng mắt không nói gì.

Tiệp Nhi suy nghĩ một cái mới nói ra.

- Đây là bẫy mà Uy Võ Chân Tiên bố trí, vì để có thể khôi phục tu vi bản thân.

- Ý gì đây?

Một thanh niên trầm giọng hỏi.

- Sau khi Uy Võ Chân Tiên độ kiếp thành công đã đến động phủ của mình, cũng chính là nơi này, nhưng lại bị một thứ thần bí tập kích, lúc tỉnh lại hắn mới phát hiện mình bị hai xiềm xích trói chặt ở đây.

Tiệp Nhi nói đến đây dừng lại một chút mới nói tiếp.

- Uy Võ Chân Tiên vì muốn khôi phục tu vi bản thân nên bày ra cục diện này để có thể hấp thu tinh hoa huyết nhục.

- Những tin tức này tại sao ngươi lại biết rõ như vậy?

Lúc này Tông Văn của Kim Kiếm Tông nghi ngờ nhìn Tiệp Nhi nói.

- Bởi vì công tử nhà ta đã cứu ta từ trong thông đạo.

Tiệp Nhi hơi trầm ngâm một chút nhưng vẫn trả lời.

- Công tử nhà ngươi?

Tông Văn lườm Diệp Hạo một cái nói.

- Ngươi nói tên này hả?

- Ngươi lễ độ với công tử nhà ta một chút đi.

Tiệp Nhi nhìn thấy Tông Văn hoài nghi ngữ khí cũng bất thiện quát.

- Hừ.

Tông Văn lạnh lùng nhìn Tiệp Nhi.

- Thông đạo này ngay cả những thiên kiêu như chúng ta còn không đi ra được, công tử nhà ngươi dựa vào cái gì có thế đi ra?

- Bởi vì công tử nhà ta mạnh hơn ngươi.

Tiệp Nhi vô tư trả lời.

- Ha ha.

Tông Văn giống như đang nghe được chuyện hài nhất thế gian, hắn cười nhạo một cái.

- Ngươi đang nói đùa sao?

Tiệp Nhi còn định nói tiếp đã bị Diệp Hạo kéo tay lại.

- Công tử…

- Ta chỉ thuận tay cứu bọn họ mà thôi.

Diệp Hạo nhìn Tiệp Nhi nói.

- Còn nữa, đừng cùng những người nhàm chám này giải thích quá nhiều.

Ngươi nói người nào?

Tông Văn giận tím mặt.

Thân là thiếu tông chủ Kim Kiếm Tông cho dù Đông Phương Uyển Nhi của Húc Nhật gia cũng phải nhường hắn ba phần, mà ở biên giới Nam Vực này bản thân càng có thể tùy ý đi ngang a.

Mà tên tiểu ma cà bông trước mặt này cũng dám nói bản thân nhàm chán.

- Cút.

Ánh mắt Diệp Hạo phát lạnh.

Đơn giản!

Trực tiếp!

Sắc bén!

Bá đạo!

Sóng âm giống như một đạo kinh lôi nổ vang bên trong thức hải Tông Văn khiến hắn lảo đảo lui lại đồng thời trên mặt cũng ửng hồng, tiếp lấy phun ra một ngụm tiên huyết.

- Ngươi…

Tông Văn còn định nói nhưng lại nghênh tiếp ánh mắt Diệp Hạo quả thật một chữ cũng không nói ra.

- Ngươi là… Diệp Hạo.

Lúc này một âm thanh nghi ngờ vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.