Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 677: Chương 677: Chiến Lực Kinh khủng




Chiến Lực Kinh khủng

- ---------------------

- Trả giá đắt?

Nghe vậy, Hằng Phương ha ha cười lớn tiếng nói

- Ngươi nói Diệp Hạo

- Không sai.

Dạ Tuyết trầm giọng nói.

- Chúng ta làm nhục ngươi, nhưng Diệp Hạo lại không xuất hiện, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?

Ánh mắt Hằng Phương không chút kiêng kỵ đánh giá trên người Dạ Tuyết

- Diệp Hạo không dám đến đâu.

- Công Tử nhà ta không phải người như vậy.

Dạ Tuyết phản bác.

- Vậy ngươi nói cho ta, tại sao Công Tử nhà ngươi còn chưa chịu xuất hiện

- Công Tử không biết chuyện này.

- Ngươi thật biết giải thích cho hắn.

Hằng Phương nâng cằm Dạ Tuyết, nói

- Ta cho ngươi biết, nếu hôm nay Diệp Hạo còn không xuất hiện, chúng ta sẽ lột hết quần áo ngươi ra, ném vào Tạp Dịch Đường.

- Ngươi dám

Ánh mắt Dạ Tuyết dâng lên nộ ý kinh thiên.

- Chúng ta có cái gì không dám.

Hằng Phương cười lạnh.

- Ngươi có thể thử xem.

Đúng lúc này, một đạo âm thanh băng lãnh vang lên, sau đó hai đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung.

Ánh mắt Hằng Phương dừng lại trên người Cảnh Lương một chút, sau đó nhìn về phía người đứng bên cạnh

- Ngươi rốt cục cũng chịu xuất hiện.

- Ngươi là ai

- Hằng Phương.

- Vậy ngươi có thể chết đi được rồi.

Diệp Hạo vừa dứt lời, một quyền đập tới Hằng Phương.

Nắm đấm bá đạo tóe ra âm thanh kim thiết tề minh.

Kim Kiếm Quyết!

Diệp Hạo diễn hóa Kim Kiếm Quyết vào trong Quyền Ý.

Sắc mặt Hằng Phương đại biến.

Bởi vì cái gọi người trong nghề vừa ra tay đã biết.

Một quyền Diệp Hạo khiến Hằng Phương hắn có cảm giác tai hoạ ngập đầu, vội vàng triệu hồi ra Khải Giáp hộ thân, sau đó rút kiếm chém về phía nắm đấm Diệp Hạo.

Đợi đến chân chính va vào cùng một chỗ, Hằng Phương mới ý thức được một quyền này khủng bố cỡ nào.

Kiếm Ý chém ra không thể tranh thủ cho hắn dù chỉ một giây, cỗ lực lượng bá đạo tiếp tục vô tình đánh vào khải giáp trên người hắn.

Nghe được “răng rắc” một tiếng, thân thể Hằng Phương vô lực rơi xuống mặt đất.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Ngay lúc Diệp Hạo xuất thủ về phía Hằng Phương, từng đạo thân ảnh từ phòng Hằng Phương bay ra.

Nhưng khi những gia hỏa này nhìn thấy Chiến Giáp trên người Hằng Phương hóa thành từng mảnh vỡ, bộ dáng vô cùng thê thảm, ả một đám vô cùng chấn kinh.

- Làm sao có thể?

Diệp Hạo đả thương nặng Hằng Phương rồi bay xuống, vận chỉ làm kiếm chém vỡ dây thừng trên người Dạ Tuyết.

- Ăn vào.

Diệp Hạo đưa cho Dạ Tuyết một khỏa Liệu Thương Đan.

- Ta biết Công Tử sẽ đến cứu ta mà.

Dạ Tuyết ăn vào Liệu Thương Đan, ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Hạo, nói.

Diệp Hạo thực sự quá bá đạo.

Chỉ dùng một quyền đã có thể đả thương nặng đệ tử nội môn xếp hạng thứ mười, Hằng Phương.

- Chuyện lần này do ta quá mức.

Diệp Hạo lộ mặt xin lỗi nhìn Dạ Tuyết, nói tiếp

- Ta không thể bảo vệ các ngươi tốt.

- Ngươi ở chỗ này nhìn đi, ta sẽ lấy công đạo cho các ngươi.

Nói xong câu này, Diệp Hạo nhanh chân đi đến đoàn người này.

- Ngươi muốn làm gì?

Một thanh niên mắt sáng mày ngài, cầm Thanh Phong ba thước ngạo nhiên đứng quát lớn.

- Không phải ai cũng có tư cách động đến ta.

Diệp Hạo lườm thanh niên một cái

- Trở ngại quy củ Tông Môn, ta sẽ không giết hắn, nhưng hắn nhất định phải chịu trừng phạt.

- Hằng Phương đã bị thương nặng, ngươi còn muốn như thế nào?

- Ngươi là ai?

- Tôn Ý.

- Nếu cùng một tổ với Hằng Phương, vậy ngươi cũng nằm cho ta.

Diệp Hạo cười lạnh lùng.

Một quyền!

Đơn giản!

Trực tiếp!

Bá đạo!

Tôn Ý nhìn thấy một quyền Diệp Hạo đánh tới, sắc mặt hoàn toàn đại biến

- Trương Lương, Hàn Thu, Minh Viễn, mau đến giúp ta.

Tôn Ý rất rõ ràng hắn không thể cản được một quyền này, chỉ có tụ tập lực lượng bốn người mới có thể đỡ được.

Kỳ thật, từ lúc một quyền dứt khoát của Diệp Hạo đả thương nặng Hằng Phương, bốn ngườiTôn Ý đã ý thức được đơn đả độc đấu, không ai trở thành đối thủ của hắn.

Trương Lương và Hàn Thu suy nghĩ một hồi lâu, mới quyết định xuất hiện bên cạnh Tôn Ý.

- Kết trận.

Trương Lương trầm giọng nói.

Chỉ có kết trận mới ngăn cản được một quyền kinh khủng này.

Nơi xa, không ít đệ tử nội môn nhìn thấy cảnh này, đều không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

- Bốn người Trương Lương lại liên thủ kết trận.

- Diệp Hạo kinh khủng như vậy sao?

- Nhìn tình huốngtrước mắt, dù bốn người kết trận, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của Diệp Hạo đâu.

- Lần này, đám người Trương Lương đá trúng thiết bản rồi.

Mà ở địa phương xa hơn, mặt mũi ba nữ Bạch Lộ, Bán Hạ, Đinh Hương cũng tràn đầy hoảng sợ.

- Diệp Hạo trưởng thành quá nhanh đi

- Hắn tới Tông Môn chưa đến 1 năm đó.

- Nếu cho hắn thêm một đoạn thời gian, chẳng phải tu vi sẽ vượt qua chúng ta?

Đối mặt bốn người Trương Lương kết trận, khóe miệngDiệp Hạo lại toát ra một tia cười lạnh.

Kết trận thì sao chứ?

Khi Diệp Hạo còn là Thượng Tiên sơ kỳ cũng không phải người mà bốn tên này có thể chống đỡ, càng không cần phải nói hắn hiện nay đã đạt đến Thượng Tiên hậu kỳ.

Răng rắc!

Trận Pháp do bốn người liên thủ bố trí không thể kiên trì ngay cả một nhịp hô hấp thì đã vỡ nát, Quyền Ý kinh khủng tiếp tục vô tình xé rách Trận Pháp, đánh vào trên người bọn họ.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Bốn người Trương Lương cùng nhau phun ra máu tươi, lảo đảo lui về phía sau.

Toàn trường xôn xao!

Không phải Bọn họ không nghĩ đến bốn người Trương Lương không phải đối thủ của Diệp Hạo.

Nhưng bốn người Trương Lương liên thủ, cộng thêm Trận Pháp, coi như không chống đỡ được, cũng không thê thảm đến mức này chứ.

Nhưng mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt.

- Không chịu nổi một kích.

Diệp Hạo lạnh lùng quét mắt bốn người, nói.

Sắc mặt đám người Trương Lương trở nên âm trầm.

- Diệp Hạo, chúng ta xác thực không phải đối thủ ngươi, nhưng không có nghĩa không ai kềm chế được ngươi.

- Ta không cần biết người nào kiềm chế được ta, nhưng ta biết các ngươi bây giờ trở thành tù nhân của ta.

Diệp Hạo vừa dứt lời, tâm thần khẽ động, năm đạo Phân Thân xuất hiện bên cạnh bọn họ.

- Cắt tay chân bọn chúng ra cho ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi dám.

Trương Lương biến sắc.

Phân Thân Diệp Hạo sao dễ dàng bị Trương Lương uy hiếp, bọn chúng nghe lệnh Diệp Hạo nhanh chóng xuất thủ.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Trong nháy mắt, hai tay hai chân năm người Trương Lương, Hàn Thu, Minh Viễn, Tôn Ý, Hằng Phương đã bị Phân Thân Diệp Hạo cắt ngang.

- Diệp Hạo, ai cho phép ngươi làm chuyện này.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung, ánh mắt hắn tràn đầyâm lãnh nhìn Diệp Hạo.

- Lão Tử làm gì còn chưa đến phiên ngươi quản.

Diệp Hạo lườm thân ảnh này một cái, âm thanh lạnh lùng nói.

Ngông cuồng!

Đây cũng là cảm giác tu sĩ toàn trường.

Diệp Hạo ngông cuồng với đệ tử nội môn thì cũng thôi đi, nhưng người trước mắt lại là đệ tử Chân Truyền nha.

Giữa song phương không cùng một đẳng cấp.

- Diệp Hạo, ngươi bất kính với Đệ tử chân truyền, hôm nay, ta phải dạy ngươi làm người.

Vương Lượng đã sớm muốn xuất thủ với Diệp Hạo, chỉ một mực không tìm thấy lý do mà thôi.

Hiện tại, Diệp Hạo nhục mạ hắn trước mặt mọi người, sao hắn có thể từ bỏ cơ hội này chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.