Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 520: Chương 520: Cướp




Cướp

- ---------------------

Nếu đi hỏi thì thật xấu hổ.

Dù sao việc này mình cũng không chân chính.

Lúc này, Diệp Hạo phát hiện Lý Thiên Thiên xuất thủ lần nữa.

Cô đang cạnh tranh một cái bầu rượu.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn cái bầu rượu kia, hắn không biết cái bầu rượu này có gì đặc biệt.

Nhưng hắn mơ hồ cảm giác cái bầu rượu này có lai lịch không đơn giản.

- Tiệp Nhi, ra giá đi.

Diệp Hạo chần chờ một chút rồi ra lệnh.

Tiệp Nhi nhẹ gật đầu, cô đợi Lý Thiên Thiên ra giá xong nói:

- Bảy ngàn một trăm.

Lý Thiên Thiên nghe được giọng của Tiệp Nhi, ánh mắt lóe lên:

- Tám ngàn.

- Tám ngàn một trăm.

- Một vạn.

- Một vạn lẻ một trăm.

Lý Thiên Thiên kịch liệt thở gấp, cô ý thức được đối phương cố ý:

- Hai vạn.

- Hại vạn lẻ một trăm.

Lúc này, cô đã khẳng định đối phương là một người không thiếu tiền.

Nói cách khác, dù mình có ra giá bao nhiêu thì vị này nhất định sẽ theo đến cùng.

Vì vậy có cắn răng hô:

- Mười vạn.

Toàn trường xôn xao!

Sắc mặt Diệp Hạo cũng biến đổi.

Lý Thiên Thiên ra giá mười vạn cũng do bị ép buộc.

Trong lúc nhất thời, các đại Tộng Môn đều chần chờ nhìn bầu rượu kia.

Chẳng lẽ giá trị thật sự của bầu rượu này đến một trăm ngàn hả?

Tiệp Nhi cũng không ngờ Lý Thiên Thiên ác như vậy.

- Theo.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Mười vạn lẻ một trăm.

Tiệp Nhi nói xong, răng cũng đang run run.

- Hai mươi vạn.

Lý Thiên Thiên đứng lên, cô lạnh lùng nhìn về phòng Diệp Hạo.

- Công tử.

Tiệp Nhi không biết làm gì.

- Bỏ qua đi.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Công tử, không ra giá nữa sao?

Tiệp Nhi hỏi.

- Cho dù chúng ta có ra giá bao nhiêu thì người này cũng sẽ tăng giá lên.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Vì sao?

- Bởi vì cô ta chuẩn bị mua bán không vốn a.

Diệp Hạo đã nói như vậy sao Tiệp Nhi còn không hiểu ý hắn được chứ, cô há to miệng:

- Ý của công tử là…?

Diệp Hạo nhìn Tiệp Nhi gật đầu.

Sắc mặt Tiệp Nhi và Dư Nhi thay đổi.

Trắng trợn cướp đoạt!

Nói đùa gì vậy?

Phải biết đây là Đấu Giá Hội của Húc Nhật gia nha.

Không nói đến không ít cường giả Trọng Kiếp Cảnh cao giai canh giữ, bên ngoài còn có một cường giả Địa Tiên đang âm thầm chú ý nữa?

Cho dù thuật lợi trốn thoát thì ở Thành Húc Nhật còn có hai vị Địa Tiên a?

Trên đài đầu giá, Đông Phương Uyển Nhi nhìn bầu rượu trong tay, sắc mặc cô thay đổi, cô đã ý thức được đây là một bảo bối lớn, nếu không thì cô gái thần bí kia sẽ không ra giá hai mươi vạn.

Về chuyện trắng trợn cướp đoạt thì cô không nghĩ tới.

Không ai dám cướp đồ của Húc Nhật gia cả.

Cho dù Kim Kiếm Tông cũng không dám.

Chỉ là, cho dù biết đó là trọng bảo thì cô cũng không thể không giao nó cho Lý Thiên Thiên được.

Đây chính là quy củ.

Trước mắt mọi người mà thất hứa thì sẽ tổn hại đến uy tín gia tộc.

Đông Phương Uyển Nhi hơi chần chờ một chúc nhưng vẫn giao bầu rượu cho Lý Thiên Thiên.

Lý Thiên Thiên thưởng thức một phen rồi nói:

- Quả nhiên đúng là vật đó.

- Vị tiểu thư này, không biết có tiện giải bỏ nghi ngờ của tôi hay không?

Đông Phương Uyển Nhi nói khẽ.

- Tôi có thể nói cho cô biết, cho dù toàn bộ đồ vận của gia tộc Húc Nhật cộng lại cũng không giá trị bằng cái bầu rượu này đâu.

Lý Thiên Thiên nói ra làm người ta kinh ngạc không chết không thôi.

- Cái gì?

Trái tim của Đông Phương Uyển Nhi đập mạnh lên.

- Cáo từ.

Lý Thiên Thiên cất bầu rượu rồi mỉm cười nói với Đông Phương Uyển Nhi.

- Cô còn chưa trả linh thạch mà?

Đông Phương Uyển Nhi khẽ giật mình.

Sau đó, cô thấy Lý Thiên Thiên xé rách không gian rồi bước vào đó.

- Cô dám?

Đông Phương Uyển Nhi nổi giận.

Cô không ngờ có người dám cướp đồ trước mắt mình.

Thân thể cô nháy mắt biến thành thiểm điện phá toái không gian phóng đi, nhưng sau một khắc, đám người ở đây khiếp sợ thấy toàn thân Đông Phương Uyển Nhi đầy máu tươi rút lui.

- Nếu không phải thấy cô đưa bầu rượu này cho ta thì sẽ không phải bị trọng thương đơn giản như vậy.

Lý Thiên Thiên lườm Đông Phương Uyển Nhi nói.

- Giết cô ta.

Cô chỉ tay về Lý Thiên Thiên nói.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Cường giả ấn núp bốn phía nhao nhao phá toái không gian phóng đi.

Nhưng cho dù Trọng Kiếp Lục Chuyển, Thất Chuyển, hay Bát Chuyển đều không ngoại lệ bị đánh thổ huyết, còn có mấy vị Trọng Kiếp Cảnh cấp thấp bị đánh chết ngay tại chỗ.

- Tất cả tránh ra.

Một giọng nói băng lãnh phát ra, toàn bộ tu sĩ như cảm thấy nhiệt độ đang hạ thấp vài lần, sau đó, một bàn tay như gỗ thô xuyên qua không gian đánh tới. Sau đó, một va chạm kinh thiên động địa làm cho toàn bộ Hội Trường bị xé rách, dù hội trường này có rất nhiều Trận Pháp bảo vệ nhưng cũng chết không biết bao nhiêu tu sĩ.

Lúc Hội Trường bị phá hủy, Diệp Hạo vung tay lên bảo vệ Tiệp Nhi, Dư Nhi lui lại phía sau.

Tu vi Diệp Hạo cho dù không bằng Địa Tiên thì cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Vì vậy, hắn bảo vệ hai nữ không vấn đề gì.

Đúng lúc này, Diệp Hạo nhìn thấy Lý Thiên Thiên đầy máu tươi, cô oán hận nhìn thoáng qua lão giả, sau đó hóa thành một Huyết ẩn chạy trốn về nơi xa.

Lão giả kia lạnh lùng nói:

- Muốn chạy à?

Nói xong, nhanh như chớp đuổi theo.

Diệp Hạo không lo lắng Lý Thiên Thiên có thể chạy thoát hay không.

Chân Truyền Đệ Tử của Cửu Âm Cũng sao có thể không có một số thủ đoạn bảo vệ tính mạng được? Còn nữa, Diệp Hạo biết rõ tàn niệm kiếp thứ tám của Lý Thiên Thiên còn ở đây.

Nếu ép Lý Thiên Thiên như vậy thì người tự tìm đường chết chính là vị này.

Bây giờ, Diệp Hạo còn chuyện quan trọng cần làm.

Tâm thần khẽ động, trên bầu trời, mấy chục thân ảnh hóa thanh nhiều bộ dáng khác nhau hướng về các tông môn đánh tới.

- Ngươi là ai?

- Tại sao lại ra tay với bọn ta?

- Từ từ đã.

Các Thiên Kiêu các Đại Tông Môn chỉ vừa đạt đến Trọng Kiếp Cảnh, dù bên cạnh họ có Trọng Kiếp Cảnh cao giai bảo vệ thì cũng không phải đối thủ của phân thân của Diệp Hạo.

Những phân thân của hắn vừa gặp mặt đã đánh bị thương nặng những hộ vệ này, sau đó bắt những Thiên Kiêu này bỏ chạy ra khỏi thành. Còn những phân thân còn lại hướng về phía bảo khố của Đấu Giá Hội.

Ở đó còn không ít vật phẩm chưa bị đấu giá a.

Bên trong bảo khố có ba vị Trọng Kiếp Cảnh cao giai bảo vệ nhưng đừng nói ba vị, cho dù mười vị thì như thế nào?

Cả người Đông Phương Uyển Nhi choáng váng.

Chuyện này làm cô bất ngờ.

Cô không bao giờ nghĩ sẽ có nhiều cao thủ Trọng Kiếp Cảnh cao giai như vậy.

- Những tu sĩ này chỉ sợ ít nhất cũng có tu vi Trọng Kiếp Cảnh Bát Chuyển a, gia tộc nào có thể có nhiều cao thủ Trọng Kiếp Cảnh như vậy chứ?

Đông Phương Uyển Nhi đang thất thần thì một phân thân lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng cô:

- Đông Phương tiểu thư, mời cô đi theo tôi một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.