Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 288: Chương 288: Cút Xuống Cho Tôi




Cút Xuống Cho Tôi

- ---------------------------------

- Diệp Hạo.

Thời điểm Mitsuru nhìn Diệp Hạo đi về phía mình, trong mắt lộ ra một tia dị sắc.

- Tôi có xem biết qua sự tích của cậu, tôi biết cậu là Hoa Hạ Thần Y.

- Tôi có phải Thần Y hay không không quan trọng, quan trọng là ông không nên ở chỗ này phách lối.

Diệp Hạo lườm Mitsuru một cái nói.

- Tôi không hiểu ý cậu.

Mitsuru trầm giọng đáp lại.

- Tôi sớm nghe nói người J Quốc rất xảo nguyệt, hôm nay gặp một lần quả như danh bất hư truyền.

Trên mặt Diệp Hạo lộ ra một tia trào phúng.

- Ông ở Thái Sơn khiêu chiến Khinh Y, không phải đang muốn phong Vương sao?

Thái Sơn từ xưa đã là nơi tế trời.

Mitsuru lựa chọn Thái Sơn giao thủ với Khinh Y mà nói không có ý này, chỉ sợ không ai tin tưởng.

- Diệp Hạo, chú ý từ ngữ của cậu.

- Ngôn từ tôi có vấn đề à, tôi chỉ trình bày một sự thật thôi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.

- Quốc Thổ chúng tôi hơn các người 25 lần, nhân khẩu quốc gia hơn các người 10 lần, như thế chúng tôi cũng không dám xưng Đại Hoa Hạ, J Quốc các người thấp kém cỡ nào chứ? Chẳng lẽ các người tự xưng thành Đại J Quốc thì các người đã chân chính trở thành Đại J Quốc hay sao?

- Diệp Hạo cậu đừng quên, 50 năm trước đội quân của chúng tôi từng bước vào lãnh thổ các cậu a.

Mitsuru bị lời nói Diệp Hạo chọc giận.

- Tôi sao không biết chứ?

Diệp Hạo nhún vai một cái.

- Cậu không biết? Quân đội Đế Quốc chúng tôi đã đánh quân đội nước cậu thất điên bát đảo nha.

Mitsuru nói câu này, khuôn mặt lộ ra vẻ cao hứng, tựa hồ nhớ lại tràng cảnh tổ tiên ngang dọc trong lãnh thổ Hoa Hạ.

- Chư vị ký giả truyền thông, hãy ghi nhớ kĩ những lời vị Tôn Tử này vừa nói nha. Diệp Hạo nhìn các phóng viên Trung Quốc cách đó không xa nói.

- J Quốc hiện tại còn chưa thừa nhận mình xâm lược, nhưng giờ đây chúng ta đã có chứng cứ rõ ràng.

Toàn trường xôn xao.

Người nào cũng không nghĩ Diệp Hạo trong lúc bất tri bất giác đã đào ra một cái hố.

Thần sắc Mitsuru trên mặt ngày càng đặc sắc.

Mitsuru biết rõ chính sách của Hoa Hạ, như thế nào cũng không thừa nhận đoạn lịch sử kia.

Hắn tin tưởng lời nói bản thân hôm nay sẽ được truyền bá ra ngoài.

- Diệp Hạo, cậu dám chơi xỏ tôi?

Mitsuru nhìn Diệp Hạo, thần sắc biến dữ tợn.

- Xỏ ông?

Nghe vậy Diệp Hạo ha ha mà nở nụ cười.

- Không nên quá đề cao bản thân, ông còn chưa có tư cách để cho tôi xỏ đâu.

- Mày...

Mitsuru trong nháy mắt tràn đầy lửa giận.

Cho tới nay, hắn ta đều tự tin có thể nắm giữ thế cục, nhưng hiện tại thế cục lại không bị hắn chưởng khống, Diệp Hạo dăm ba câu đã kích thích được.

Nói cách khác, quyền chủ động bây giờ nằm trong tay Diệp Hạo.

- Ông cút xuống cho tôi đi.

Diệp Hạo chỉ Mitsuru vị trí, nói.

- Loại địa phương thần thánh này không phải một tên man di như ông có quyền ngồi.

- Tôi vẫn ngồi đấy, cậu làm gì tôi?

Mitsuru hoàn toàn bị chọc giận, hắn hung dữ nhìn Diệp Hạo.

Diêp Hạo cười cười, nhấc chân đi lên.

Mitsuru nhìn Diệp Hạo đang đến gần mình, không biết vì sao trái tim phanh phanh nhảy lên kịch liệt.

Chẳng lẽ Diệp Hạo dám xuất thủ ẩu đả mình sao?

Không có khả năng!

Trước mặt nhiều kí giả truyền thông, hắn ta sao dám xuất thủ?

Nói thì nói vậy nhưng tim Mitsuru vẫn đang đập ngày càng nhanh.

Mấy hơi thở sau, Diệp Hạo trước mặt đã đi đến Mitsuru.

Mitsuru rất cao, chừng 1m86.

Diệp Hạo cao cũng chỉ có 1m8, còn không cao bằng Mitsuru. Nhưng khi Diệp Hạo đứng đó, Mitsuru lại có cảm giác bị áp bách cực lớn.

- Tôi nói một lần nữa, lăn xuống.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Mitsuru gằng ra từng chữ.

Hô hấp Mitsuru lập tức dồn dập lên, mắt Diệp Hạo mắt lóe ra hàn quang khiến hắn không dám nhìn thẳng, khi hàn quang trong mắt Diệp Hạo tăng thêm một bậc, Mitsuru cũng không tự chủ được lui về sau một bước.

Mitsuru lui một bước Diệp Hạo lại tiến đến một bước.

Khi Mitsuru liên tục lùi về sau ba bước cũng vừa vặn bước ra khỏi đỉnh Thái Sơn.

Lúc này Diệp Hạo mới ngừng lại, chỉ Thái Sơn đỉnh nói:

- Nhớ kĩ lời tôi, ông không có tư cách xuất hiện ở nơi này.

- Diệp Hạo quá bá đạo rồi!

- Lúc đầu tên J Quốc này khiêu chiến ở Thái Sơn tôi đã cảm thấy không ổn, hiện tại nghĩ đến Thái Sơn là nơi lịch đại Hoàng Đế xưa thực hiện lễ tế trời, gia hỏa này rõ ràng nghĩ đến việc Phong Vương ở chỗ này a.

- Mitsuru có tài đức gì kiêu chiến trên đỉnh Thái Sơn của chúng ta chứ?

- Diệp Hạo làm lòng người cảm thấy quá thoải mái.

- Ở trước mặt Diệp Hạo Mitsuru không ngẩn đầu lên được.

- Song phương hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

- Tôi đến giờ vẫn không nghĩ một người ôn tồn lễ độ như Diệp Hạo còn có một mặt ngông cuồn như vậy.

- Diệp Hạo, tôi yêu cậu rồi, làm sao bây giờ?

Quan sát một màn này, mọi người đều có cảm giác hả hê, Diệp Hạo đã làm việc mà rất nhiều người muốn làm nhưng không được.

- Diệp Hạo..

Khuôn mặt Mitsuru dữ tợn nói:

- Có bản lĩnh đánh một ván cờ với tôi.

- Đánh cờ?

Trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ khinh thường đáp trả:

- J Quốc các người bất quá chỉ học được một chút da lông, đã dám lên mặt nói mình là nơi ra đời cờ vây, hôm nay tôi sẽ cho ông biết thế nào là cờ vây chân chính.

Vừa mới nói xong Diệp Hạo nhìn qua Khinh Y cách đó không xa.

- Bàn cờ.

Khinh Y vội vàng lấy ra một bộ bàn cờ đưa đến.

- Mời.

Mitsuru nhìn Diệp Hạo, hơi bình phục một cái rồi nói.

- Bắt chước lối đánh cờ của Hán Đại, Khinh Y cô đến giờ vẫn không biết phương pháp phá giải, làm tôi thất vọng quá.

Diệp Hạo lườm Khinh Y một cái, một tay vê lên một con cờ nhẹ nhàng đặt xuống.

Khinh Y nhìn vị trí con cờ rơi xuống, ánh mắt hơi ngưng tụ.

Thiên Nguyên!

Cờ vây kiêng kị đi Thiên Nguyên đầu tiên a.

Đánh một con cờ ngay trung ương bàn cờ, điều này có nghĩa, người chơi rất khó phát huy tác dụng của con cờ này tương lai sẽ, mà rõ ràng, đánh như thế là đánh không có mục đích.

Mitsuru vê lên một con cờ vừa muôn buông xuống nhưng lại chần chờ.

Bản thân hắn rất cao tay trong cờ vây.

Điều này không thể nghi ngờ.

Bất quá Mitsuru càng am hiểu hơn việc bố trí bẫy bắt bên trong việc rập chước các nước cờ, nhưng khi Diệp Hạo đặt con cờ đầu tiên tại Thiên Nguyên, Mitsuru có cảm giác tiết tấu mình bị đánh loạn.

Hắn trầm ngâm một chút rồi đặt quân cờ đặt tại một góc trên bàn.

Diệp Hạo lại cầm lấy một con cờ tùy ý đặt vào Thiên Nguyên bên cạnh.

- Cái này…

Mitsuru phát hiện bản thân nhìn không thấu nước đi của Diệp Hạo.

Bởi vậy hắn không dám bắt chước đường đi đó, chỉ có thể đánh nơi khác.

- Diệp Hạo đánh cờ gì thế này?

- Ta chưa bao giờ thấy qua nha?

- Nhưng Diệp Hạo đã phá thế bắt chước nước cờ của Misuru rồi.

- Tôi cảm thấy Diệp Hạo không phải người chơi cờ vây, ông gặp qua người nào 1 bước đã đi Thiên Nguyên chưa? Rõ ràng tự phế con cờ đầu của mình mà.

- Cái này không thể đâu?

- Vậy ông nói tôi biết Diệp Hạo đang đánh thế cờ gì đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.