Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 347: Chương 347: Dặn Dò




Dặn Dò

- ---------------------------------

Hiểu Minh vô cùng thần bí.

Đến bây giờ Diệp Hạo vẫn không hề hiểu rõ anh ta.

Cho nên khiến Hiểu Minh gách trách nhiệm Diệp Hạo cũng không hề hổ thẹn.

Những cái khác không nói chỉ riêng việc triệu hoán tổ sư thôi, Diệp Hạo tin tưởng cho dù Trọng Kiếp cảnh đều có thể giết chết.

Nếu nói Luyện Hồn tông ra bài không theo lẽ thường thì Mao Sơn phái càng con mẹ nó ra bài không theo lẽ thường hơn.

Đánh không lại thì đã sao?

Tôi có thể triệu hoán tổ sư a.

Diệp Hạo tuần tra một lần rồi trở vể Linh Dị cục.

Sau khi đến cục Linh Dị Diệp Hạo lật xem các ghi chép sự kiện linh dị mà Hiểu Minh để lại, hắn ra lệnh phân thân hóa thành Hiểu Minh đi điều tra, trong ngắn ngủi một tuần, Diệp Hạo đã gần như xử lý xong tất cả mọi chuyện.

Sau đó Diệp Hạo đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Nhưng lúc Diệp Hạo đứng lên, một khí tức băng lãnh khóa trên người hắn.

Bên trong ánh mắt Diệp Hạo lộ một tia hàn quang.

- Người nào?

- Đệ tử Luyện hồn tông bọn ta Huyết Dương chết trong tay cậu, đúng không?

- Tôi chỉ biết vị kia là đệ tử Luyện Hồn tông, về phần có phải Huyết Dương hay không thì tôi cũng không rõ.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn đạo thân ảnh cách đó không xa nói.

- Đã biết đó là đệ tử Luyện Hồn tông mà cậu còn dám xuất thủ? Tôi nghĩ cậu đã chán sống rồi?

Đạo thân ảnh nói đến đây thần niệm như đao phá vỡ không gian chém tới Diệp Hạo.

Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng nói.

- Tôi cũng muốn biết đầu Luyện Hồn tông mấy người có phải đều có vấn đề hay không?

Vừa nói xong thần niệm hắn xuất ra như một làn sóng đối chọi với thần niệm của thân ảnh kia.

Phốc một tiếng đạo thân ảnh như bị sét đánh, toàn thân đều run rẩy, trong chớp mắt, Diệp Hạo đã xuất hiện trước mặt hắn.

Một tay Diệp Hạo nhấc cổ áo hắn lên nói.

- Ích Cốc hậu kì cũng dám đấu với tôi?

Người bị Diệp Hạo nhấc lên, hô hấp không thoải mái kinh nói.

- Cậu… tu vi cậu sao có thể cao như vậy?

Hắn bị dọa sợ.

Diệp Hạo rõ ràng là cường giả Thông Thiên cảnh a.

Nếu không làm sao có thể xách cho bản thân hắn ăn hành như thế này đây?

Trong tình báo không phải nói Hiểu Minh mới đạt đến Phân Thân cảnh không lâu sao?

Hố cha a!

- Trở về nó cho Luyện Hồn Tông biết, nếu còn dám gây chuyện với lão tử thì đừng trách lão tử diệt các ngươi.

Nói đến đây Diệp Hạo coi hắn như rác rưởi tiện tay mà ném qua một bên.

Diệp Hạo rời đi, tiếp tục tuần tra Ma Đô.

Diệp Hạo giống như U linh quan sát chúng sinh.

Hắn thông qua việc quan sát nhân sinh của người khác mà gia tăng cảnh ngộ nhân sinh của mình.

Cứ như vậy mà trôi qua hơn nửa tháng, tâm cảnh Diệp Hạo tăng lên rất lớn, thấy thời gian đã đến Diệp Hạo cũng thuận lý thành chương trùng kích tầng ba, lấy linh căn Diệp Hạo trùng kích tầng ba không phải chuyện gì khó.

Sau khi tu vi tăng đến Thông thiên cảnh tầng ba Diệp Hạo dành ba ngày để củng cố rồi điều động nhân uân chi khí tiếp tục tăng tu vi bản thân.

Thẳng đến tu vi tới gần Kim Đan kì Diệp Hạo mới ngừng lại.

Đây không phải nói cảnh ngộ Diệp Hạo không đến Kim Đan cảnh áo nghĩ, chủ yếu Diệp Hạo còn muốn ở lại Thông thiên cảnh tiếp tục rèn luyện, nếu không hắn hoàn toàn có thể dùng Ngộ Đạo thạch a.

Ngay lúc Diệp Hạo kết thúc bế quan hắn lại phát hiện Ngộ Đạo nguyên thạch đã có thể sử dụng.

Diệp Hạo vô cùng mừng rỡ.

Bởi vì Võ Đào cũng đã nói cho Diệp Hạo biết các đại tông môn cũng đã sẵn sàng, hai ba ngày sau sẽ phá phong ấn.

Lúc này chiến lược tăng lên cực kì cần thiết.

Lần này Diệp Hạo không lấy Ngộ Đạo nguyên thạch cho ba người Đường Phiên Phiên sử dụng mà vận dụng toàn bộ thời gian tu luyện Không gian chi thuật cùng Thiên biến vạn hóa.

Không gian chi thuật là đòn sát thủ của Diệp Hạo.

Thiên biến vạn hóa là thủ đoạn chạy trốn của hắn.

Tại sao Diệp Hạo lại tự tin bản thân có thể sống sót, đấy đều nhờ vào hai thần thông này.

Vì vậy trong sáu canh giờ hắn đều cảm ngộ hai thần thông, Diệp Hạo yêu cầu bản thân phải sử dụng nó đến cấp độ thật sự thâm ảo.

Đợi đến lực lượng bên trong Ngộ đạo nguyên thạch tiêu tán Diệp Hạo mới mở hai mắt ra, lúc Diệp Hạo mở mắt tâm thần khẽ động thân thể hắn nhanh chóng ẩn mình bên trong sương mù.

Nhìn không rõ ràng.

Thực tế Diệp Hạo đang được che dấu bên trong tầng tầng lớp lớp không gian.

Diệp Hạo tự tin thủ đoạn này trừ phi cao thủ Nguyên Anh kì mới có thể làm bị thương đến chính mình.

Bởi vì nếu không đánh nát được không gian thì không thể làm được gì hả cả.

- Đến thời điểm giao phó một chút rồi.

Thân hình Diệp Hạo xuất hiện bên trong phòng khách.

Bốn người Đường Phiên Phiên đang xem phim truyền hình ở đó.

- Phiên Phiên.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Anh xuất quan rồi?

Đường Phiên Phiên kinh hỉ nói.

Mặc Mặc cầm điều khiển tắt ti vi.

Đường Đường chẹp miệng định nói đã bị Thanh Thanh trừng mắt một cái.

- Ngày mai anh đi Côn Lôn.

- Ngày mai sao?

Trong lòng Đường Phiên Phiên căng thẳng hỏi.

- Đi Côn Lôn làm cái gì?

Thanh Thanh hiếu kì hỏi.

Diệp Hạo nói sự tình Côn Lôn một lần.

- Tôi đi với cậu.

Thanh Thanh nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Cô cần phải bảo vệ cẩn thận căn nhà của chúng ta.

Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh một cái nói.

- Trong nhà có Đường Đường cùng Mặc Mặc là đủ rồi.

Thanh Thanh lắc đầu.

- Đường Đường làm việc lỗ mãng, Mặc Mặc lại quá quy củ.

Diệp Hạo nhìn chăm chú hai mắt Thanh Thanh nói.

- Chỉ có cô suy nghĩ chu toàn.

- Tôi…

Thanh Thanh còn định nói nhưng Diệp Hạo lại nói tiếp.

- Coi như tôi thỉnh cầu cô lần này được không?

- Đừng…

Thanh Thanh nghe Diệp Hạo nói vậy thì cười khổ.

- Tôi biết cậu làm vậy vì tốt cho tôi.

Thanh Thanh không phải ngốc.

Diệp Hạo đối tốt với cô, sao cô lại không nhìn ra.

- Sau khi tôi rời đi mấy cô tận lực bảo trì im lặng, nếu gặp chuyện gì tự nhiên sẽ có người Ám Tinh môn giúp các cô giải quyết.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Còn nữa, nếu gặp chuyện gì không thể ngăn cản được các cô có thể tạm thời tới Ám Tinh môn, nhớ kĩ, bất luận cái gì ở Ma Đô cũng đều có thể từ bỏ.

- Em hiểu rồi.

Đường Phiên Phiên trầm giọng nói.

Sau đó Diệp Hạo dặn dò họ vài chuyện rồi rời khỏi biệt thự.

Viện An Dưỡng Cẩm Tú!

Một nữ tử dáng người thon thả đang nói chuyện với các kỹ sư xây dựng.

Thời điểm đó, bên tai cô đột nhiên vang lên một đạo âm thanh.

- Minh Nguyệt, lúc này cô không phải nên ở trường học sao?

Minh Nguyệt xoay người nhìn thấy rõ người tới, trên mặc lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu nói.

- Diệp Hạo, lúc này cậu không phải nên ở trường học sao?

Cùng một câu thăm hỏi ân cần, cùng một ngữ khí.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Minh Nguyệt luôn cảm thấy Diệp Hạo giống như người bạn tri kỉ của mình, cùng Diệp Hạo nói chuyện phiến, trong lòng lúc nào cũng tràn đầy vui vẻ.

- Trại An Dưỡng hiện tại thế nào rồi?

- Đã hoàn thành đến những giai đoạn cuối cùng, hiện tại chủ yếu là vấn đề xanh hóa thôi.

Minh Nguyệt nhẹ giọng trả lời.

- Ngày mai tôi muốn đi một nơi, trước khi tôi về Trại An dưỡng khoan hãy khai trương.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Cậu muốn đi đâu?

Đôi mắt Minh Nguyệt lóe lên nói.

- Một nơi rất xa.

- Định đi bao lâu?

- Bao lâu tôi vẫn chưa biết, thậm chí việc có thể trở về được hay không tôi cũng còn chưa nắm chắc.

Diệp Hạo thản nhiên nhìn Minh Nguyệt nói.

- Ba năm, nếu ba năm sau mà thấy tôi không trở về, cô hãy bán mảnh đất này đi rồi làm chuyện mà cô muốn làm nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.