Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 271: Chương 271: Đánh Bạc




Đánh Bạc

- ---------------------------------

- Lâm Nhu Nhi?

Diệp Hạo run lên một cái, chợt cười nói.

- Quan hệ hợp tác của các cô liên quan gì đến tôi?

- Theo tôi được biết, Lâm Nhu Nhi là chị gái mưa của cậu.

- Rồi sao nữa?

- Bởi vậy, không nể mặt sư cũng nể mặt phật, chúng ta có thể nói một chút chuyện sinh ý. Chung Cc Toàn Năng Học Sinh Trailer

- Tôi không cảm thấy hứng thú.

- Tôi còn chưa nói xong đâu.

- Tôi muốn biết cô có thể cho tôi cái gì?

Diệp Hạo nói đến đây, không đợi Lương Tử trả lời tiếp tục nói.

- Tiền? Cô nên rõ ràng tiền thì tôi không thiếu, vài phút tôi có thể mốc ra mấy trăm ngàn vạn. Mỹ nữ? Nữ hài nào tôi quen không phải tuyệt sắc giai nhân?

Lời Diệp Hạo vừa ra khiến Lương Tử trong lúc nhất thời không biết nói gì.

- Quyền.

Lúc này,Văn Lan nói ra

- Có nhiều tiền mà không có quyền lực che chở cũng chỉ như hoa trong gương trăng trong nước.

- Trước mặt thực lực tuyệt đối, có đôi khi quyền lực sẽ yếu ớt vượt qua tưởng tượng các cô

Diệp Hạo nhìn Văn Lan nói tiếp

- Nếu không tin, các cô có thể thử.

Văn Lan còn muốn nói tiếp đã bị Mạn La đè xuống

- Diệp Hạo, tôi vẫn muốn hợp tác cùng có lợi, tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác toàn phương.

- Xin lỗi, tôi không cảm thấy ba người các cô là đối tượng hợp tác tốt đẹp.

Diệp Hạo nói xong rồi xoay người rời đi.

Chu Uyển Thanh vội vàng đuổi theo.

- Cô đè tôi làm gì?

Văn Lan căm giận bất bình hỏi.

- Cô trêu chọc Diệp Hạo làm gì?

La Mạn khẽ thở dài.

- Hắn dựa vào cái gì, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với chúng ta?

Văn Lan thở hổn hển hỏi.

- Bởi vì bối cảnh Diệp Hạo mạnh hơn chúng ta.

Lương Tử lúc này nói ra.

- Cái gì?

Văn Lan khẽ giật mình.

- Diệp Hạo có thể đến từ Võ Đạo Thế Gia —— Diệp gia.

Lương Tử nhìn Văn Lan nói tiếp

- Võ Đạo Thế Gia kinh khủng thế nào tôi nghĩ cô đã biết, cho dù chính phủ cũng không thể không mượn nhờ lực lượng Võ Đạo Thế Gia đâu.

- Không khả năng a?

Văn Lan nghĩ đến mà s, nhưng vẫn mạnh miệng.

Nếu chuyện này là thật, chẳng phải bản thân đã gây họa rồi sao?

- Diệp Hạo đưa Phương Văn vào ngục giam, tại sao Phương gia không báo thù? Chẳng lẽ vì cố kỵ ảnh hưởng dư luận sao?

Lương Tử khẽ thở dài.

- Lấy thực lực Phương Gia, dù có giết chết Diệp Hạo, truyền thông nào dám đưa tin?

- Theo tin tức tôi thu thập được, Phương Gia Gia Chủ tự mình hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được gây phiền phức cho Diệp Hạo, người vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi Phương gia.

- Cô biết Phương Gia Gia Chủ hạ đạt mệnh lệnh này có ý nghĩa gì không?

Văn Lan bị choáng váng.

- Còn nữa, trong lễ đính hôn Lâm Nhu Nhi, Diệp Hạo nhục nhã người Tiếu gia, nhưng hiện tại thì sao, Tiếu gia không có bất kỳ hành động nào. Chẳng lẽ Tiếu Gia thực sự cố kỵ cảnh cáo của Tu Sĩ thần bí kia?

Lương Tử ung dung nói tiếp.

- Tôi cảm thấy Diệp Hạo có khả năng lớn nhất là đệ tử Diệp gia.

- Tư liệu về Diệp Hạo….

- Tư liệu về Diệp Hạo đã bị niêm phong, hiện tại không ai điều tra được gì.

Lương Tử tiếp tục nói ra.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Văn Lan luống cuống hỏi.

- Diệp Hạo nói đúng, chúng ta xác thực không bỏ ra nổi thứ khiến cậu ta cảm thấy hứng thú để hợp tác, bởi vậy chúng ta không có khả năng hợp tác với cậu ấy.

Lương Tử nói khẽ

- Chỉ cần chúng ta có quan hệ hợp tác với Lâm Nhu Nhi, Diệp Hạo tuyệt đối sẽ không động tới chúng ta.

Đi ra Hội Sở Tử La Lan, Chu Uyển Thanh cảm thấy có lỗi, hỏi.

- Ảnh hưởng đến tâm tình cậu à?

- Ảnh hưởng chứ.

Vượt qua sự dự đoán của Chu Uyển Thanh, Diệp Hạo nói ra lời này.

- Cái gì?

Chu Uyển Thanh trừng lớn hai mắt.

- Cô có biết bạn bè đối xử với nhau quan trọng nhất là gì không?

Diệp Hạo đột nhiên ném ra vấn đề này, trong lúc nhất thời Chu Uyển Thanh không biết nên trả lời như thế nào.

- Chân thành.

Diệp Hạo thay Chu Uyển Thanh trả lời vấn đề này, tiếp đó Diệp Hạo đưa cho Chu Uyển Thanh một cái bình ngọc.

- Cho cô.

Chu Uyển Thanh tiếp nhận, cô còn muốn nói gì đó thì Diệp Hạo đã đi.

- Thật xin lỗi.

Chu Uyển Thanh ảm đạm thầm nói.

Cô không ngờ Diệp Hạo yêu nghiệt đến vậy.

Căn cứ dấu vết để lại, cô có thể phỏng đoán ra Diệp Hạo biết bản thân cố ý hẹn cậu ta đến Tử La Lan Hội Sở.

Hiện tại, Diệp Hạo là một bánh trái thơm ngon bổ dưỡng a.

Tử La Lan Hội Sở làm sao có thể buông tha?

Lấy cá tính các nàng, sao có thể bình đẳng nói chuyện với Diệp Hạo?

Diệp Hạo lại là một người không thích sự khiêu khích.

Cái này đã quyết định song phương khẳng định sẽ phát sinh xung đột.

Lương Tử ba nữ và Lâm Nhu Nhi lại là đồng bạn hợp tác, vô tình làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa Diệp Hạo và Lâm Nhu Nhi.

Hiện tại nhìn đến, quả thật có hiệu quả một chút.

Nhưng hình như bản thân mất nhiều hơn được.

Chu Uyển Thanh đứng trong gió lạnh thấu xương, không biết tại sao cảm thấy trong lòng ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

...

Diệp Hạo lái xe thẳng tới Bồng Lai Hội Sở.

Diệp Hạo mới bước vào cửa, hai con mắt LâmViễn Đồ đang nhắm lại cũng mở ra.

- Diệp Hạo, cậu đã đến.

- Ông chờ lâu chưa?

Diệp Hạo kéo ghế ra ngồi xuống.

- Diệp Hạo, kỳ thật quan hệ chúng ta không đến mức xa lạ như thế này đâu a?

Lâm Viễn Đồ thở dài nói.

- Con người phải đi về phía trước.

Lâm Viễn Đồ thấy Diệp Hạo không tiếp mình nói gốc rạ, không thể làm gì khác hơn nói.

- Nhu Nhi tuổi tác đã cao, cũng nên tìm nhà chồng rồi.

- Theo tôi được biết, ông đã đuổi Lâm Nhu Nhi khỏi Lâm gia rồi mà, đồng thời ông còn đóng tất cả thẻ ngân hàng của cô ấy nữa.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Tôi bất quá chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi.

- Có phải ông muốn nói cho tôi, các người cắt đứt xương cốt nhưng vẫn cùng máu mủ ruột thịt?

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn Lâm Viễn Đồ.

- Trong lòng ông, Lâm Nhu Nhi chỉ là một công cụ để kiếm tiền.

- Thân làm người đứng đầu một gia tộc,tôi phải đặt lợi ích toàn bộ gia tộc lên trên.

- Cho nên ông có thể lặp đi lặp lại nhiều lần hi sinh Lâm Nhu Nhi.

- Tôi…Tôi đã nhìn Nhu Nhi lớn lên, tôi hy vọng con bé sống tốt hơn so với ai khác a.

- Nhưng trên thực tế, ông lại là người tự mình đẩy cô ấy vào hố lửa, không phải sao?

Diệp Hạo cười lạnh lên tiếng.

- Ông không cảm thấy lời nói của ông rất giả tạo à?

- Diệp Hạo —— Cậu không hiểu.

- Tôi xác thực không hiểu âm mưu quỷ kế của ông, cũng không hiểu đại nghĩa hi sinh trong miệng ông, tôi chỉ biết rõ tôi sẽ không tổn thương người thân bên cạnh.

Diệp Hạo nhìn Lâm Viễn Đồ, gằng từng chữ từng chữ

- Còn nữa, ông không quyết định được hôn sự Lâm Nhu Nhi, ông cũng không có tư cách đó.

- Diệp Hạo.

Thanh âm Lâm Viễn Đồ tăng lên

- Cậu có biết lần này đến đây, tôi muốn gả Nhu Nhi cho cậu không?

- Trước đó tôi cũng đã nói, ông không có tư cách quyết định hôn sự của cô ấy.

Lâm Viễn Đồ nói ra câu này không khiến Diệp Hạo cảm thấy ngoài ý muốn. Trên thực tế, khi Lâm Viễn Đồ nói Lâm Nhu Nhi đến tuổi gã chồng, hắn đã biết rõ Lâm Viễn Đồ muốn nói gì.

Rõ ràng muốn bán Lâm Nhu Nhi lần nữa!

Mà đồ cưới hơn phân nửa là Trung Dược.

- Cậu.

Lâm Viễn Đồ không biết tại sao Diệp Hạo xoắn xuýt vấn đề này.

- Hiện tại, tôi có hẹn với rất nhiều người, tôi phải đưa thuốc cho người ta nữa.

Diệp Hạo nói xong đứng lên

- Cáo từ.

- Diệp Hạo… Diệp Hạo.

Lâm Viễn Đồ gọi mấy lần vẫn không được Diệp Hạo đáp lại.

Lâm Viễn Đồ chán nản ngồi tại chỗ.

- Mình đã sai lầm rồi sao?

Lâm Viễn Đồ thiều thào lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.