Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 171: Chương 171: Đậu Phộng Đường




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Diệp Hạo mừng rỡ.

100 viên Linh Thạch trung phẩm có thể giúp Diệp Hạo tu luyện cảnh giới Phân Thân, nhưng không thể đủ cho cảnh giới sau đó nữa, mà hắn còn phải cung cấp tài nguyên cho Đường Phiên Phiên và đám Thanh Thanh.

Bọn họ tu luyện cũng cần rất nhiều linh thạch.

- Phần khen thưởng thứ hai là gì?

- Phần khen thưởng thứ hai là một Linh Bảo.

Thiếu niên áo trắng nói xong vung tay lên, trước mặt hắn xuất hiện 9 Linh Bảo trôi nổi giữa không trung.

Toàn bộ 9 món Linh Bảo này khiến Diệp Hạo cảm giác được hơi thở vô cùng cường hãn.

- Tất cả chúng đều là Linh Bảo thượng phẩm?

Diệp Hạo kinh ngạc thốt lên.

- Không sai, toàn bộ những Linh Bảo này đều là Linh Bảo thượng phẩm.

Thiếu niên áo trắng cười nói tiếp.

- Tôi đề nghị cậu nên chọn một thanh Linh Kiếm, thanh chủy thủ kia không thể phát huy ra hết được uy lực Kiếm Quyết của cậu.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

Ánh mắt hắn cẩn thận nhìn qua nhìn lại ba thanh Linh Kiếm nhưng không biết mình nên chọn món nào.

- Tiền bối giúp tôi lựa một thanh được không?

- Cậu chiếm được Long Châu, không bằng chọn thanh Kinh Long Kiếm này đi!

Thiếu niên áo trắng nói xong đưa một thanh Linh Kiếm cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo vừa mới cầm lấy Kinh Long Kiếm trong tay đã nghe thấy tiếng rồng ngâm, sau đó Diệp Hạo cảm thấy Long Châu trong cơ thể mình nhẹ nhàng chấn động một cái.

- Thanh Kinh Long Kiếm này từng được tắm qua Long Huyết, nếu không sẽ không tấn cấp trở thành Linh Kiếm thượng phẩm.

Thiếu niên áo trắng vỗ thanh Linh Kiếm một cái.

- Tôi đã giúp cậu phong ấn dao động và uy năng của thanh Linh Long Kiếm này, khi tu vi cậu tăng lên phong ấn sẽ chậm rãi giải trừ, nếu không chỉ cần cậu mang ra ngoài chắc sẽ bị người ta giết chết để đoạt bảo quá.

- Cảm ơn tiền bối!

Diệp Hạo vội vàng cám ơn.

Dù trong Tam Tông Lục Môn, Linh Bảo thượng phẩm cũng không có mấy cái đâu!

Nếu mình dám lấy Linh Kiếm thượng phẩm ra sử dụng, chắc chắn sẽ bị đám kia truy sát đến chết mất!

Nói đến đây, Diệp Hạo xoa xoa đôi bàn tay.

- Không biết kinh hỉ to lớn mà tiền bối nói là gì?

Thanh niên áo trắng không khỏi nở nụ cười.

Ngay sau đó trong tay anh ta xuất hiện một Kiếm Phù.

- Cái gì thế?

- Chỉ cần cậu đưa Chân Nguyên vào trong, Kiếm Phù này có thể kích phát ra năng lượng trong đó.

Thiếu niên áo trắng từ từ giải thích.

- Cho dù Lục Địa Thần Tiên cũng không ngăn cản được một kích này.

- Cái gì?

Diệp Hạo mở to hai mắt kinh ngạc há mồm.

- Khủng bố như vậy?

- Nhưng chỉ dùng được một lần.

Thiếu niên áo trắng lại cười nói.

- Kinh hỉ như vậy thôi sao?

Diệp Hạo không xấu hổ đòi thêm.

Kiếm Phù lại không thể tùy tiện dùng được.

Hơn nữa dùng một lần xong rồi, có trời mới biết có hậu quả gì!

- Cậu vẫn thấy chưa đủ hả?

- Cái này chỉ coi như một kinh hỉ nhỏ thôi.

- Cậu quá tham lam rồi đó.

Thiếu niên áo trắng nói xong, ném cho Diệp Hạo một cái túi Càn Khôn.

Thần niệm của Diệp Hạo khẽ quan sát, thấy được đủ loại tài liệu trong đó.

- Tài liệu Trận Đạo?

- Không sai, tôi là một Trận Đạo Sư.

Thiếu niên áo trắng khẽ gật đầu xác thực.

- Trong túi Càn Khôn có đủ loại sách Trận Đạo và chú thích của tôi.

Đây chính là truyền thừa của cường giả nha!

Diệp Hạo vội vàng cảm ơn.

- Cảm ơn sư phụ!

- Sư phụ?

Thiếu niên áo trắng cười ha ha.

- Tên nhóc cậu quả biết trèo cao nha nhưng nhóc con cậu có dính đến Thần Linh trong truyền thuyết, tôi tuyệt không dám thu nhận người đệ tử như cậu đâu.

- Được rồi, cậu tôi hết duyên ở đây thôi!

Thiếu niên áo trắng nói xong vung tay lên, Diệp Hạo phát hiện không gian xung quanh đã thay đổi, sau đó hắn lại xuất hiện trên biển rộng mênh mông.

- Tình huống gì đây?

Diệp Hạo nhìn xung quanh.

Không thấy tung tích tiểu đảo kia đâu nữa.

- Tô Tiểu Ngư.

Diệp Hạo gọi mấy tiếng nhưng không có tiếng đáp lại.

Chuyện này cũng hố cha quá rồi!

Bởi vì hắn không biết đường về a!

Diệp Hạo cứ lơ lửng giữa không trung như vậy đến khi Chân Nguyên sắp hết mới rơi xuống, mà main nhà ta lại không biết Tô Tiểu Ngư đã đi đâu, mà cu cậu không thể đợi mãi ở đây được!

Diệp Hạo lấy một cái đệm hơi trong túi Càn Khôn ra, sau đó ngồi khoanh chân trên đệm hơi yên lặng khôi phục Chân Nguyên.

Từ khi Diệp Hạo chiếm được túi Càn Khôn, hắn đã mua các nhóm vật tư bỏ vào đó phòng trừ những trường hợp bất ngờ không kịp phản ứng.

Đệm hơi cũng mua vào lúc đó, nhưng không ngờ bây giờ thật sự phát huy tác dụng.

Chuyện này khiến Diệp Hạo cảm thấy mình quả thực anh minh thần võ, biết dự phòng những chuyện ngoài ý muốn.

Nghĩ tới đây, Diệp Hạo nhớ tới túi Càn Khôn thiếu niên áo trắng cho mình, không biết không gian trong đó rộng bao nhiêu.

Không thể không nói người kia thật hào phóng, bởi vì không gian túi Càn Khôn của y hơn ngàn mét vuông.

Tài liệu Trận Đạo chỉ chiếm trăm mét vuông thôi, nói cách khác, Diệp Hạo còn 900 mét vuông để dùng.

Rất nhanh, hắn cũng lấy ra túi Càn Khôn Hồ Tiên cho mình.

Diệp Hạo chưa mở túi Càn Khôn này ra từ khi được nhận bao giờ.

Không gian túi Càn Khôn Hồ Tiên đưa không rộng lắm, giống hệt túi Càn Khôn Tô Tiểu Ngư cho hắn, chỉ khoảng 27 mét vuông mà thôi.

Bên trong túi Càn Khôn có 1000 Linh Thạch hạ phẩm và 100 Linh Thạch trung phẩm, ngoại trừ những Linh Thạch này ra còn có một bình Liệu Thương đan và Dưỡng Khí đan.

Vì trên người Diệp Hạo giờ đã trở thành đại gia có 1100 Linh Thạch trung phẩm, bởi vậy hắn không cảm thấy Hồ Tiên cho mình bao nhiêu cả.

Diệp Hạo nghĩ một chút, quyết định đưa túi Càn Khôn này cho Đường Phiên Phiên.

Dù sao trên người Đường Phiên Phiên chưa có một cái túi Càn Khôn nào!

Đợi Diệp Hạo khôi phục không khác trước lắm, hắn quyết định bay thẳng về phía Đông.

Ba ngày sau, Diệp Hạo vẫn không đến gần được bờ, hắn cảm thấy mình lạc đường rồi.

Bởi vì, lấy tốc độ Diệp Hạo hiên tại, nếu đi đúng hướng sớm đã thấy đại lục rồi.

Chuyện này cho thấy, rất có thể hắn đang đi vòng quanh!

Nghĩ đến đây, Diệp Hạo bay thẳng lên hơn một ngàn mét, sau đó quan sát nhìn bốn phương tám hướng phía xa.

Không có một chiếc thuyền a.

Diệp Hạo vẫn duy trì tốc độ như vậy đi về phía trước, hắn tin đứng thật cao sẽ nhìn thấy thật xa.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



Minh Nguyệt mặc váy cổ điển đứng cạnh mép thuyền nhìn phương xa.

Trong đôi mắt màu hổ phách của cô hiện lên vẻ đau buồn.

Gió biển lạnh thấu xương thổi loạn mái tóc dài nhưng cô vẫn không hay biết.

Cách đó không xa, mấy con hải âu đang đùa giỡn trên không trung, Minh Nguyệt nhìn chúng mà trong lòng tràn đầy hâm mộ.

Bọn chúng có thể lựa chọn cuộc sống của mình, tự do tự tại bay lượn, mà đôi cánh của cô sớm đã bị bẻ gẫy.

Nghĩ đến đây, Minh Nguyệt giẫm lên mép thuyền cạnh ca – nô, hai tay cô mở ra giống như muốn ôm cuộc sống mới, lúc người cô ắp ngã về phía biển, một cánh tay có lực ôm lấy eo của cô lại.

- Nhanh như vậy mà cô đã chán ghét thanh xuân tốt đẹp của mình rồi à?

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt khiếp sợ.

Đợi cô thấy rõ người ôm eo mình là Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ khó tin.

- Anh - - sao anh lại ở đây?

- Tôi lạc đường trong biển rộng.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nhún vai nói, hắn lừa chi mấy chuyện này, cứ nói thật ai không tin thì thôi!

Vừa rồi hắn thấy được du thuyền này từ xa, nếu không không biết bao lâu nữa mới tìm được đường về nhà.

- Có ý gì?

Minh Nguyệt khẽ giật mình hỏi lại.

- Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy?

Diệp Hạo cười nhanh chóng dời đề tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.