Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 142: Chương 142: Dế Nhũi Giả Bạn Trai




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Phương gia Gia Chủ vì bồi thường cho Diệp Hạo, không những đưa Diệp Hạo 10 ức (1 tỷ), còn tặng một nhà hàng năm sao và một cái Hội Sở.

Mà Hội Sở kia chính là Bồng Lai Hội Sở trước mắt.

Sau khi tiếp thu, Diệp Hạo không có thay đổi nhân sự, mà vẫn để bọn họ kinh doanh như thường.

- Thế nào?

Hứa Manh Manh tò mò hỏi.

- Có tới qua một lần a.

Diệp Hạo cười đáp.

- Không có ngàn vạn trở lên trong tài khoản ngân hàng, sẽ không có tư cách trở thành hội viên của Bồng Lai Hội Sở đâu.

Lời Diệp Hạo vừa dứt, một tiếng nói đầy trào phúng vang lên, tiếp đó, một thanh niêm mở cửa chiếc Audi A6 đi ra ngoài.

Thanh niên mang kính mác đen, tóc chải kiểu Thần Bài Châu Nhuận Phát, quần đen, áo đen, áo khoác và giày cũng có màu đen, y như Hắc Công Tử trong truyền thuyết.

Không thể không nói, nhìn qua rất soái a.

- Manh Manh, em cảm thấy mình mang đến một tên dế nhũi giả làm bạn trai có thể lừa gạt anh sao?

Thanh niên cười nói.

- Manh Manh, loại chuyện này sao có thể hổ nháo?

Một phụ nhân trung niêm mang dây chuyền trân châu xuống xe, bất mãn liên tiếng.

- Đúng vậy a, Manh Manh, còn không xin lỗi Lương công tử!

Lúc này, một trung niên đi ra cũng phụ họa theo.

- Cha, mẹ, con không hổ nháo.

Hứa Manh Manh trầm giọng nói.

- Con mang Diệp Hạo đến để nói cho hai người biết rằng con đã có bạn trai.

- Hồ đồ.

Trung niên tức giận xanh mặt, chuẩn bị tát Hứa Manh Manh một phát.

Lương Bân nhanh chóng đưa tay ngăn cản, rồi cười nói.

- Hứa thúc, con có thể lý giải trong lòng Manh Manh có cảm xúc chống đối, nhưng con tin tưởng mình sẽ chậm rãi cảm hóa cô ấy.

Nói xong, Lương Bân hiện ra một mặt ôn nhu nhìn Hứa Manh Manh.

- Những dịch vụ trong Bồng Lai Hội Sở có thể nói thiên hạ có một không hai, để tôi dẫn mọi người vào kiến thức một chút.

Lương Bân không thèm nhìn đến Diệp Hạo mà dẫn cha mẹ Hứa Manh Manh tiến vào.

Hứa Manh Manh cắn cắn bờ môi hỏi.

- Hiện tại làm sao bây giờ?

- Ôm eo tôi, chúng ta đi vào.

Diệp Hạo cười nhạt nói.

Hứa Manh Manh suy nghĩ một chút rồi ôm ngang eo Diệp Hạo, sau đó hai người đuổi theo ba người đi trước.

Nhưng, khi thân thể Hứa Manh Manh dán vào người Diệp Hạo đi rõ ràng có chút cứng ngắc.

- Lần đầu tiên được ôm trai à?

Diệp Hạo khẽ cười hỏi.

- Ừm...

Hứa Manh Manh gật đầu.

- Buông lỏng một chút.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Nếu không sẽ bị kẻ khác xem thấu.

- Ok, tôi sẽ cố gắng.

Thời điểm hai người Diệp Hạo vừa mới đến đại sảnh, đã nghe tiếng Lương Bân tranh luận.

- Tôi đã đặt phòng trước đó một ngày rồi, giờ thế nào lại không có?

- Đây là tình huống ngoài ý muốn a.

- Có cái gì ngoài ý muốn, ông nhất định phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng.

Lương Bân đặt phòng trước vì muốn tỏ vẻ ta đây trước mặt cha mẹ vợ tương lai, nhưng ai ngờ giờ phòng đặt trước đã bị người đoạt.

- Chuyện này…dựa theo quy định Hội Sở, hội viên Hoàng Kim được hưởng quyền ưu tiên a.

Quản lý phòng khách nói.

- Quyền ưu tiên không phải như thế nha?

Lương Bân cười lạnh nói.

- Nếu chúng ta cùng đặt phòng cùng một lúc, mấy người đưa gian phòng cho hội viên Hoàng Kim không gì đáng trách, nhưng tôi rõ ràng đã đặt phòng trước, giờ lại bị hội viên Hoàng Kim phỏng tay trên, cái này không hợp quy củ a.

- Cái này.

Quản lý phòng khách nghẹn lời, chuyện này xác thực không hợp quy củ.

Nhưng vấn đề là, cái vị đoạt phòng có địa vị rất lớn ở Ma Đô a.

Hắn tin, cho dù lão bản phía sau cũng sẽ ngầm đồng ý việc hắn làm.

- Gọi ông chủ các người ra đây!

Lương Bân thấy bộ dáng ấp úng của người quản lý trước mặt, dũng khí tăng lên một chút.

- Cậu cũng có tư cách gặp ông chủ của chúng tôi?

Lúc này, một trung niên mặc trang phục chỉnh tề đi ra, ánh mắt hắn nhìn Lương Bân như nhìn một thằng ngố.

- Ông nói cái gì?

Lương Bân nổi giận.

- Nếu cậu còn dám ồn ào, có tin lão tử sai người ném cậu ra sông Hoàng Phố?

Trung niên lườm Lương Bân một cái nói tiếp.

- Trong Bồng Lai Hội Sở chúng ta, hội viên Bạch Ngân 4203 người, hội viên Hoàng Kim 581 người, hội viên Kim Cương 28 người, mà 28 người hội viên Kim Cương kia nếu muốn gặp lão bản chúng ta cũng phải hẹn trước, ta thực sự muốn biết cậu chỉ là một tên hội viên bạch Ngân sao có dũng khí đòi gặp lão bản của chúng ta?

Lương Bân kinh trụ.

Lúc này, hắn mới rõ được chỗ kinh khủng cả Hội Sở Bồng Lai.

Hội viên Bạch Ngân mang ý nghĩa, khoản tiền trong ngân hàng của ngươi ít nhất phải ngàn vạn, hội viên Hoàng Kim đạt đến hơn ức, mà hội viên Kim Cương phải đạt đến 10 ức.

10 ức tệ trong tài khoản ngân hàng mang ý nghĩa gì?

Nó có nghĩa, thân gia người đó ít nhất cũng phải có tài sản trên trăm ức a!

Nhưng cái đám cự đầu này muốn gặp ông chủ Bồng Lai Hội Sở còn phải đặt lịch hẹn trước?

Nghĩ đến đây, Lương Bân không khỏi đánh rùng mình một cái, hành vi của bản thân vừa rồi rõ ràng tự tìm đường chết a.

- Tôi mặc kệ cái gì mà Bạch Ngân, Hoàng Kim hay Kim Cương, tóm lại là gian phòng kia chúng tôi đã đặt trước, chúng tôi hiện tại muốn tiến vào đó.

Mẹ Hứa Manh Manh tựa hồ vẫn chưa rõ ràng tình huống, bà thấy Lương Bân không đáp lại nên tiến lên một bước, rồi thét lên.

Chuyện này kỳ thật không thể chỉ trách mẹ Hứa Manh Manh, bởi vì thằng Bân quyền Bần này chém gió quá kinh mà thôi, hắn làm mẹ Hứa Manh Manh tạo thành ảo giác, khiến bà cảm thấy con rể tương lai của mình rất trâu bò à, Ma Đô chỗ nào cũng có thể đến.

- Im miệng!

Lương Bân nghe mẹ Hứa Manh Manh nói vậy, vội vàng quát tháo.

Lần này, đến phiên bà bị choáng váng.

Tình huống thế nào đây? Thằng con rể tương lai lúc trước còn cung kính với mình giờ lại đang quát vào mặt mình?

Lương Bân cũng cảm thấy bản thân có chút thất thố, hắn vội vàng kéo hai người qua một bên nhỏ giọng nói ra ý nghĩ của cấp bậc trong Hội Sở.

Mà cha mẹ Hứa Manh Manh giờ mới minh bạch ông chủ của Bồng Lai Hội Sở là tồn tại bực nào.

Đừng nói Lương Bân, Hội viên Bạch Ngân cái dạng này, cho dù Kim Cương cũng không chọc nổi a.

- Chúng ta đi nhanh đi.

Mẹ Hứa Manh Manh ý thức được bản thân đã gây họa, sau đó liền vội vàng nói.

- Được, con mang mọi người đi Tiểu Giang Nam.

Lương Bân được diệp xuống nước, hạ giọng nói.

- Đến cũng đến rồi, đi làm gì?

Diệp ca ta đứng xem náo nhiệt nãy giờ mới lên tiếng cười nói.

- Tiểu tử cậu đừng tìm đường chết như thế chứ.

Sắc mặt Lương Bân tức khắc đen lại như đít nồi.

Tiểu tử này không có thấy rõ tình thế sao? Loại trường hợp này mà ngươi cũng dám tham dự?

- Hội Sở chế định quy củ, phải dựa theo quy củ mà làm.

Diệp Hạo nói với trung niên mặc tây trang chỉnh tề.

- Không thể bởi vì đối phương là Hội viên Bạch Ngân mà khinh thị.

- Cậu là ai?

Trung niên khẽ cau mày hỏi.

- Gọi Trương Kình Tùng tới gặp tôi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Trương tổng?

Trung niên chợt biến sắc.

Trương Kình Tùng, tổng giám đốc Trương, mà hắn bất quá chỉ là một người phụ trách mà thôi.

Hắn rất rõ ràng, không có nhất định thân phận không thể biết Trương Kình Tùng ba chữ này.

- Có vấn đề sao?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm trung niên, hỏi tiếp.

Trung niên kia đột nhiên có một loại dự cảm không tốt trong lòng, bởi vậy ngữ khí hắn trở nên cung kính hơn hẳn.

- Ngài chờ một lát.

Người nọ nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Trương Kình Tùng.

Lần này đến Lương Bân kinh trụ.

Mà một nhà Hứa Manh Manh cũng sợ ngây người.

Tình huống gì đây?

Diệp Hạo nhận biết người phụ trách của Bồng Lai Hội Sở?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.