Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 261: Chương 261: Diệp Hạo Chạy Đến




Diệp Hạo Chạy Đến

- ---------------------------------

Thiều Hoa trong phòng nghe được âm thanh kêu thảm vội vàng đẩy cửa chạy ra, khi cô nhìn thấy một thanh niên đang mặc bạch sam đứng đó đang dung Thần Niệm tàn phá Đan Lôi, một đạo Thần Niệm của Thiều Hoa phóng ra từ mi tâm tấn công thanh niên kia.

Trong sát na hai đạo Thần Niệm va chạm với nhau, Thiều Hoa kêu thảm một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Thương thế Thiều Hoa chưa hoàn toàn khôi phục, càng không nói đến việc cưỡng ép sử dụng Thần Niệm.

Bạch sam thanh niên cũng không nghĩ đến Thiều Hoa sẽ cưỡng ép sử dụng Thần Niệm, nhíu mày nhìn cô, hơi tức giận quát.

- Ai bảo cô xuất thủ?

- Tây Môn Tự.

Thiều Hoa đầy lửa giận nhìn thanh niên trước mặt.

Ánh mắt thanh niên bỗng chốc trầm xuống nhìn qua Thiều Hoa.

- Thiều Hoa, cô nên chú ý thân phận của mình một chút.

- Thận phận ta thì có liên quan gì đến ngươi?

- Đừng quên Tây Môn Tự tôi không ra tay với nữ nhân.

- Việc đó liên quan gì tới ta?

- Nếu không tại sao bây giờ tôi vẫn chưa ra tay với cô?

- Tôi không nghĩ như vậy đâu.

Đúng lúc này, Trương Sơ và Âu Dương Hoa cùng nhau đến.

Tây Môn Tự không sợ hãi nhìn Trương Sơ, dù Trương Sơ cũng không thể đối đầu với Sư Phó của hắn.

- Đoạn nhân duyên này do Sư Tôn ta làm mai mối nha.

- Thế cơ à?

Trương Sơ thản nhiên hỏi lại.

Tây Môn Tự cảm thấy được Trương Sơ lúc này có điểm không bình thường.

Âu Dương Hoa đỡ Đan Lôi dậy kiểm tra thương thế của hắn một chút.

- Tinh thần Đan Lôi đã bị tàn phá cực lớn, lấy năng lực của tôi bây giờ cũng không có cách nào làm cho cậu ta khôi phục được.

- Thằng nào làm?

Ánh mắt Trương Sơ lóe lên từng đạo hàn quang.

- Hắn.

Thiều Hoa chỉ Tây Môn Tự.

- Lá gan của cậu ngày càng lớn nhỉ, Tây Môn Tự?

Lời vừa dứt, Thần Niệm Trương Sơ phóng ra như một thanh đao hung hăng đánh vào Tây Môn Tự khiến thân thể hắn chấn động mạnh rồi bay ra ngoài va vào bức tường đối diện.

Thời điểm hắn rơi xuống đất, miệng phun ra một búng máu.

- Trương Sơ.

Hắn lau khóe miệng đầy máu của mình, nhìn Trương Sơ đầy hận ý.

- Ngươi tựa hồ đã quên đi thân phận của mình nhỉ??

Trương Sơ tiến lên một bước đạp vào bụng Tây Môn Tự một cái, cả người hắn gập lại như con tôm nướng.

Hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị đảo lộn.

- Ông... Có gan thì giết tôi đi.

Ánh mắt Tây Môn Tự biến thành dữ tợn.

- Cậu nghĩ ta không dám sao?

Trương Sơ bị Tây Môn Tự chọc giận, ông giơ tay thành đao chém xuống đầu Tây Môn Tự.

Tây Môn Tự cảm nhận được sát cơ trong chưởng đao của Trương Sơ, ánh mắt không khỏi co rụt lại.

Lúc này, hắn mới ý thức được Trương Sơ thật sự dám ra tay giết mình.

Ôn ta không sợ Sư Tôn mình trả thù sao?

Mà khi chưởng đao Trương Sơ sắp chạm vào đầu Tây Môn Tự, một đạo âm thanh mang theo sát ý ngút trời lạnh lùng vang lên.

- Trương Sơ, ngươi có phải chán sống rồi?

Tiếng nói vừa dứt, một đạo Thần Niễm đánh tới Trương Sơ.

Trương Sơ phát hiện sát cơ trong đạo Thần Niệm này.

Ông thu hồi công kích với Tây Môn Tự, vận dụng Thần Niệm chống lại luồng Thân Niệm đang lao tới.

Hai đạo Thần Niệm va chạm nhau, thức hải Trương Sơ cảm thấy một trận đau nhói thậm chí ông còn cảm thấy Thức Hải mình có nguy cơ sụp đổ.

- Đoạn Cảnh.

Trương Sơ nhìn lão giả đang chậm rãi đi tới, tức giận nói.

- Trương Sơ, lá gan ngươi to thật dám đụng vào đệ tử ta?

Đoạn Cảnh dò xét thương thế Tây Môn Tự một hồi, ánh mắt nhìn qua Trương Sơ đầy bất thiện.

- Dám tùy ý đả thương tính mệnh người khác, tội này có thể phán hắn chết rồi.

Trương Sơ cười đáp.

- Đệ tử của ta không trong phạm vi nội quy này.

Đoạn Cảnh lạnh lùng cất lời.

- Đoạn Cảnh ông đừng quên ta là Cục Trưởng Cục Võ Đạo.

Trương Sơ gằn từng chữ.

- Cho dù ngươi có là Thái Thượng Trưởng Lão cũng không có ngoại lệ.

- Vậy thì lần này ngươi ngoại lệ một cái, không được sao?

Trương Sơ sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

Da mặt lão già này cũng dày thật.

- Lão ngu ngốc phách lối như ông cũng là lần đầu tiên tôi được thấy đấy.

Theo một âm thanh vang lên, thần sắc trên mặt Trương Sơ và Âu Dương Hoa như trút được gánh nặng.

Cả hai người đều nhận định Diệp Hạo rất nhanh sẽ chạy đến, nếu không, họ cũng không xé rách da mặt nhanh như vậy làm gì.

- Ai?

Thần sắc Đoạn Cảnh lạnh lẽo quát.

- Ta là ông nội của lão đấy.

Một thân ảnh hiện ra giữa không trung, khác biện ở chỗ thân ảnh này ẩn ẩn hiện hiện như mộng như huyễn không phân biệt được.

Thần Niệm Đoạn Cảnh lên thân ảnh đã bị đẩy trở về.

Thật mạnh!

Đoạn Cảnh ý thức được điểm này.

- Chỉ là một tên Ích Cốc tầng một mà dám đến đây diễu võ dương oai, dăm ba thằng con nít như lão không biết lấy ra cái sự tự tin này?

Thân ảnh vừa vội đuổi tới chính là Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

Trong lòng Đoạn Cảnh hơi trầm xuống.

- Vị này là Thái Thượng Trưởng Lão thứ tư của Cục Võ Đạo chúng ta.

Trương Sơ lạnh lùng nhìn Đoạn Cảnh nói.

Đoạn Cảnh đang muốn nói gì đó lại Diệp Hạo cắt ngang, nhàn nhạt nói.

- Tôi cho ông hai lựa chọn, một, tự tay phế bỏ tu vi, 2, tôi tự tay giết ông.

- Ta mặc dù không nhìn thấy tu vi ngươi nhưng ngươi chắc cũng chỉ hơn ta một chút thôi.

Đoạn Cảnh nghe Diệp Hạo nói vậy, không khỏi tức giận.

- Tu luyện hơn một trăm năm mà mới chỉ đến Ích Cốc Cảnh, một kẻ vô dụng không có tiền đồ.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi nói cái gì?

- Để tôi cho ông biết một điều tôi bây giờ mới 18 tuổi thôi.

Theo âm thanh Diệp Hạo vừa nói, hắn đã thuấn di đến trước mặt Đoạn Cảnh, lão vừa tính động thì một đầu Thủy Long xuất hiện giam cầm lão lại.

- Giờ ông muốn thế nào?

Đoạn Cảnh lúc này mới thấy rõ tướng mạo của Diệp Hạo.

Trong mắt hắn hiện thần sắc không thể tin nổi.

- Làm sao có thể? Trẻ tuổi như vậy.

- Trên đời này còn rất nhiều thứ mà lão không biết lắm.

Diệp Hạo nói đến xong, đặt tay mình trên vai Đoạn Cảnh.

Sau khoảnh khắc đó, toàn thân Đoạn Cảnh hoàn toàn bị khống chế.

Cho dù Trương Sơn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.

- Cục trưởng, hình như ông đã kẹt ở Phân Thân Cảnh rất lâu rồi thì phải?

- Đúng vậy.

Trương Sơ gật đầu.

Phân Thân Cảnh trong giới Võ Đạo được xưng là Võ Đạo cực hạn.

Siêu việt được Võ Đạo cực hạn gọi là Thiên Nhân.

- Thế để tôi giúp ông một tay đột phá đến Thiên Nhân Cảnh.

Diệp Hạo vừa nói xong, Trương Sơ đã cảm thấy một dòng năng lượng tinh thuần như thủy triều đang cuồn cuộn tiến vào cơ thể mình.

Cỗ năng lượng này cực kỳ cao cấp.

Dù Trung Phẩm Linh Thạch cũng còn kém rất xa.

Trương Sơ cảm thấy bình cảnh trong cơ thể đang ngày càng được nới lỏng.

Ý thức được loại tình huống này, ông ta nào dám lãng phí một khắc thời gian, ông vội vàng khoanh chân ngồi xuống dẫn dắt cỗ năng lượng đột phá cảnh giới Thiên Nhân.

- Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn như vậy mà cô có thể củng cố cảnh giới vững chắc đến như vậy, xem ra tư chất của cô cũng không tồi.

Thiều Hoa đang ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo thì bên tai nàng vang lên giọng nói của hắn.

- Tiền bối, là người sao?

Thiều Hoa không thấy rõ tướng mạo của Diệp Hạo nhưng cô có thể nghe được chất giọng của hắn.

- Ừ, tôi hiện giờ sẽ giúp cô chữa thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.