Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 228: Chương 228: Diệp Hạo chung tình




Diệp Hạo chung tình

- ---------------------------------

Đôi mắt Trương Lan sáng lên.

- Diệp Hạo, chữ anh đẹp thế.

Trương Lan kinh ngạc.

Diệp Hạo xấu hổ cười cười không đáp.

- Xong rồi.

Trí nhớ Diệp Hạo quá bá đạo.

Bất cứ cái gì hắn nhìn qua một lần sẽ rất khó quên.

Lúc nhàn rỗi, Diệp Hạo hay xem qua các loại thư pháp, bởi vậy hắn mới viết chữ đẹp như vậy.

Tiểu Linh như nhặt được vàng, nhanh chóng thu hồi NOTEBOOK. Sau đó cô nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

- Trên mặt ca có gì sao mà nhìn chằm chằm? Ca biết ca đẹp mà!

Diệp Hạo yy cất lời.

- Nên để nữ sinh chúng em đánh giá, hihi.

Tiểu Linh cười khanh khách.

- Mặc dù trên mặt anh không có hoa, nhưng vẫn đẹp hơn hoa nhiều.

Tình huống không ổn a?

Viên Cao Tinh kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Lan.

Giới thiệu bạn gái cho Tiếu Lão Thực sao lại thành bộ dạng này rồi, cái này rõ ràng may áo cưới cho người khác.

- Tôi còn có việc.

Diệp Hạo cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, bởi vì Tiếu Lão Thực đang nhìn hắn với vẻ mặt như nhìn thấy tình địch.

- Anh đi đâu?

- Tôi đi mua giày thể thao.

Diệp Hạo lấy cớ nói.

Ánh mắt Tiểu Linh sáng lên.

- Thật trùng hợp, em cũng muốn mua một đôi giày thể thao, không bằng chúng ta đi chung nhé.

- Cái này.

Diệp Hạo dùng ánh mắt cầu cứu nhìn qua Trương Lan.

Trương Lan cuối cùng cũng ý thức được Tiểu Linh chưa từng nghĩ sẽ làm quen với Tiếu Lão Thực.

Cô nàng chỉ muốn tiếp cận Diệp Hạo.

Bởi vậy, Trương Lan tiến lên vòng qua tay main rồi kéo lại.

- Cái này…Tiểu Linh, cô đi dạo với Lão Thực nhé, tôi đi với Diệp Hạo được rồi.

Trương Lan nói xong câu này, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng ôm lấy cánh tay Diệp Hạo, đồng thời cũng là lần đầu tiên nàng ôm tay người khác giới.

- Trời lạnh thế này, không bằng chúng ta đi dạo các cửa hàng nhé.

Tiểu Linh mỉm cười nhìn Tiếu Lão Thực và Viên Cao Tinh nói.

- Nếu không chúng ta đi cùng bọn họ đi.

- Tốt.

Mặc dù Tiếu Lão Thực không cam lòng, nhưng hắn vẫn ôm lấy một tia hi vọng nhỏ nhoi.

Viên Cao Tinh nhẹ gật đầu.

Sau khi đến cửa hàng, Tiếu Lão Thực thấy Tiểu Linh líu ra líu ríu với Diệp Hạo. Tâm tình cu cậu ngày càng không xong.

- Được rồi, hiện tại vấn đề không phải người ta xinh đẹp hay không.

Viên Cao Tinh đụng nhẹ Tiếu Lão Thực.

- Bởi vì cô ta không hề thích mày.

- Nhưng tao lỡ thích nàng mất rồi.

Tiếu Lão Thực buồn rầu.

- Thôi đi ông tướng.

Viên Cao Tinh nhếch miệng mắng.

- Thật, mày làm sao hiểu được thế nào là tình yêu sét đánh? Tao nghĩ tao bị sét đánh cmnr.

Tiếu Lão Thực nói rất nghiêm túc.

- Còn không phải vì người ta xinh đẹp? Nếu nàng xấu hơn con gấu, mày yêu hộ bố mày cái.

Viên Cao Tinh không hề tin tưởng Tiếu Lão Thực.

- Cái mày nhìn trúng là sắc đẹp chứ không phải tình yêu. Vì Tiểu Linh xinh đẹp, nên mày mới rung động đấy.

- Cái này...

Tiếu Lão Thực gãi gãi đầu, cảm thấy mình bị nói trúng chỗ đúng.

- Tao cho mày biết, đổi thành một cô gái xinh đẹp khác, mày cũng sẽ vừa thấy đã yêu.

Viên Cao Tinh khinh bỉ nhìn Tiếu Lão Thực

- Đơn giản mà nói, cái gọi vừa thấy đã yêu, chính là con rùa nhìn đậu xanh, hai bên vừa mắt nhau.

- Tao cảm thấy mày đang chà đạp tình yêu trong sáng.

- Tới bây giờ, tao không phủ nhận có tình yêu trong sáng, nhưng mày nghĩ nó dễ dàng như ăn cháo à? Cuối cùng cũng vì thời gian, khoảng cách, gia thế…. mà bao nhiêu cặp uyên ương không đến được với nhau.

Trong lòng Trương Lan rất khó chịu.

Mình đã ôm lấy Diệp Hạo, đánh dấu lãnh thổ chủ quyền.

Nhưng Tiểu Linh vẫn rất thân mật với anh ta, chẵng lẻ không thấy mình đang ở đây hay sao?

Quá phận!

Bất quá Trương Lan vẫn giữ được bình tĩnh, không có tình trạng núi lửa phun trào.

- Đôi giày xanh lam này rất hợp với cái quần của anh.

Tiểu Linh lấy xuống một đôi giày thể thao trên kệ nói.

Kỳ thật, Diệp Hạo không thiếu giày.

Bất quá lời đã nói ra miệng, nên phải mua thêm một đôi.

- Để tôi thử.

Diệp Hạo cũng cảm thấy đôi giày này rất đẹp.

Tiểu Linh vội vàng lấy dây giày ra, rồi ngồi xổm xuống cột giày cho Diệp Hạo.

- Để em cột giùm cho, cái này em rành lắm.

Tiểu Linh nhiệt tình khiến Diệp Dạo không đỡ được.

Diệp Hạo thử một chút thấy vừa chân.

- Lấy tôi đôi này.

Diệp Hạo đưa đôi giày thể thao cho nhân viên tính tiền.

Hiện tại, main của chúng ta chỉ muốn xách dép lên trốn đi thật nhanh mà thôi.

Diệp Hạo quét thẻ thanh toán, sau đó đưa giày thể thao cho Viên Cao Tinh.

- Cậu cầm giúp tôi một chút, tôi đi vệ sinh cái đã.

- Oke

Diệp Hạo đi nhà vệ sinh chỉ đệ ngụy trang.

Vừa tới nhà vệ sinh, thanh niên thi triển độn thổ té ngay lập tức.

Sau đó, Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi đi đến ngục giam số bốn Ma Đô.

...

Vương Chấn nhìn song sắt, trong lòng lại tương tư nhớ đến thanh niên kia.

Nếu không phải hắn kinh động đến Ma Đô Lâm Nhu Nhi, mình làm sao bị Giang Cao Nghĩa đưa đến ngục giam này?

- Qua nửa năm nữa tao sẽ đi ra. Đến lúc đó, tao nhất định sẽ bóp chết mày.

Vương Chấn cắrăng nghiến lợi nói thầm.

Điều lệnh cho Vương Chấn đã xuống.

Qua ba ngày nữa, hắn sẽ được đưa vào Thị Cục.

Tương lai sáng lạn, tiền đồ rực rõ, nhưng hiện tại toàn bộ đều xong.

Bởi vậy, hắn sao không hận Diệp Hạo được?

Hắn thề sau khi ra ngoài, nhất định sẽ chém Diệp Hạo thành vạn đoạn.

Vừa nghĩ tới Diệp Hạo, ngọn lửa thù hận trong người Vương Chấn bắt đầu bạo nổ, hắn liếc mắt nhìn một thanh niên gần đó.

- Qua đây, mày với tao bàn luận một chút.

Vương Chấn ra lệnh với thanh niên kia.

Người nọ không khỏi run rẩy, hắn không phải đối thủ của Vương Chấn?

Vương Chấn thấy cu cậu không tới, chạy đến cho đối phương ăn một bạc tai.

- DCMM, không nghe bố mày nói à?

Cu cậu kia lão đão sắp ngã, cảm giác như sắp ngất đi.

Vương Chấn lại không buông tha, tiếp tục quất cho tới khi cảm thấy mệt mới dừng lại.

Giám ngục sẽ không quản tới phạm nhân đánh nhau, huống hồ Vương chấn lại có bối cảnh.

- Canh chừng hắn.

Sau khi Giám ngục mở cửa sắt ra, Vương Chấn hưng phấn đi về phía khu vườn trong sân.

Hắn duỗi cái lưng mệt mỏi nhìn lên bầu trời.

Ánh bình minh.

Trước kia, Vương Chấn không có cảm xúc.

Mà hiện tại, hắn thích nhất là nửa canh giờ lúc mặt trời mọc.

- Vương Chấn.

Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong tai Vương Chấn.

- Thằng nào?

Vương Chấn kinh nghi bất định nhìn về bốn phía.

- Mày không nhớ tao sao?

Sắc mặt Vương Chấn đại biến.

Hắn không tìm được người nói chuyện.

Chờ chút, thanh âm này sao mà quen thuộc quá.

Đột nhiên, Vương Chấn bừng tỉnh lại.

- Diệp Hạo.

- Là tao.

- Mày ở đâu?

Vương Chấn nhìn quanh bốn phía.

- Mày có nhớ lần nói chuyện lúc trước?

- Cái gì?

- Tao đã từng nói qua, mạng mày tao phải lấy.

Diệp Hạo vừa nói xong, Vương Chấn hoảng sợ phát hiện bản thân không thể khống chế được, tự động chạy tới hàng rào.

- Đừng mà.

Vương Chấn Hoảng sợ thét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.