Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 206: Chương 206: Diệp Hạo trở về




Diệp Hạo trở về

- ----------------------------------------------------

Lăng Vi giật mình:

- Cậu tin tôi?

- Đợi tôi giải quyết xong chuyện ở Ma Đô sẽ đến đây tìm cô.

Diệp Hạo không trả lời vấn đề của Lăng Vi.

- Đây là danh thiếp của tôi.

Lăng Vi trịnh trọng đưa danh thiếp vào tay Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhận danh thiếp sau đó nói ra cách liên lạc với mình cho Lăng Vi.

Sau đó, và cùng Hiểu Minh vội vã rời đi.

Thật ra, Diệp Hạo có thể dùng túi Càn Khôn mang đống Nguyên Thạch này về.

Nhưng hắn cân nhắc việc ảnh hưởng đến xã hội nên không làm vậy.

Còn nữa, Diệp Hạo không sợ Lăng Vi tham ô Nguyên Thạch của mình bởi vì hắn đã lưu lại một phân thân của mình ở đó.

Sau khi hai người rời khỏi con đường Nguyên Thạch, vội vàng gọi xe, sử dụng tốc độ nhanh nhất đến Phi Trường Quân Sự tại biên cảnh Vân Nam.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Nhìn đồng hồ thấy đã gần mười hai giờ trưa, Cảnh Tinh đang chuẩn bị thực hiện phương án thứ hai.

Lúc này, Lăng Tuyết vội vã chạy tới.

- Cảnh hội trưởng, Diệp Hạo đang lên đường về, chắc không bao lâu nữa sẽ đến đây.

Lãnh Tuyết nói khẽ.

- Thật sao?

- Phải.

- Nhưng mà bây giờ vẫn còn một vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Sợ Diệp Hạo không về kịp trước mười hai giờ.

- Nếu muộn một chút cũng không sao.

Cảnh Tinh trầm giọng nói.

- Được.

Mitsuno ngồi một mình tại chỗ thi đấu.

Bây giờ đã là mười một giờ năm mươi tám phút, một người đàn ông nói nhỏ bên tai Mitsuno:

- Sư phụ, đã đến giờ rồi.

Mitsuno nhìn đồng hồ sau đó đứng lên.

- Hình như Diệp Hạo của mọi người không dám đến.

Mitsuno đứng trước microphone thản nhiên tuyên bố.

- Nói thật, tôi rất thất vọng. Lúc đầu, tôi còn tưởng sẽ gặp được một đối thủ xứng tầm với mình, không ngờ chỉ là một người sợ không dám ra thi đấu.

Mitsuno nói không khách khí chút nào.

Mọi người đang đứng xem xung quanh chuẩn bị chửi ầm lên, một âm thanh đột ngột vang lên.

- Sợ? Đối mặt với kẻ không biết trời cao đất rộng, muốn phá hoại thanh danh của Trung Quốc như ông mà khiến tôi phải sợ?

Vừa nói xong, một thanh niên chậm rãi tách ra từ đám người đi lên đài cao.

- Diệp Hạo.

- Diệp Hạo cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

- Tôi biết Diệp Hạo sẽ không sợ hắn mà.

- Diệp Hạo, đánh chết tên Nhật Bản phách lối này đi.

- Diệp Hạo, chỉ cần cậu thắng tôi sẽ sinh con với cậu.

Mọi người đứng xem xung quanh vui mừng hò hét.

Diệp Hạo mỉm cười ra hiệu mọi người im lặng, sau đó hắn nhảy lên đài cao bảy tám mét.

- Trời ạ.

- Khinh công trong truyền thuyết kìa?

- Nếu kKhông phải khinh công, cậu nghĩ ai có thể nhảy cao bảy tám mét đây?

- Võ công tuyệt học Trung Quốc thật sự tồn tại a!

Diệp Hạo không để ý đám người bên Mitsuno đang khiếp sợ.

- Mitsuno, ông biết tại sao tôi không xuất hiện không? Tôi chỉ không muốn làm xấu mặt ông mà thôi, dù sao người Trung Quốc chúng tôi có tính kính già yêu trẻ. Nhưng, ông già mà không kính, tôi đành phải từ từ làm xấu mặt ông mà thôi.

- Láo xược, Diệp Hạo, ai cho phép cậu nói chuyện với sư phụ tôi như vậy?

Người đàn ông lúc trước nhắc nhở Mitsuno đứng lên.

- Anh là cái thứ gì?

Diệp Hạo cười lạnh quát.

- Sư phụ anh khiêu chiến tôi, chỗ này không có chỗ cho anh nói chuyện đâu.

- Ai biết được cậu có phải hữu danh vô thực hay không?

Người đàn ông đó hung dữ đáp lại.

Diệp Hạo cười lạnh một tiếng, hỏi:

- Mitsuno, ông còn muốn thi đấu nữa không?

Mitsuno bảo đệ tử mình.

- Noto, lui ra ngoài.

Noto không dám cãi lời sư phụ, hắn không cam lòng lui xuống.

- Tôi đi đến Trung Quốc chỉ vỉ lột lớp da mặt dối trá của cậu.

Mitsuno nói xong chỉ tay về phía một ông lão Âu Mỹ.

- Người này là Tính Nhẩm Tông Sư của Mỹ Quốc tên Danny, đồng thời còn là Hội Trưởng Hiệp Hội Tính Nhẩm Quốc Tế, chúng ta tranh tài đề thi cùng với thành tích cuối cùng do ông ấy chứng nhận.

- Tùy ông!

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Danny nhìn Diệp Hạo một cái rồi lên tiếng.

- Từ lúc nhận được lời mời, tôi cùng với mấy vị hiệp hội viên đã nghiên cứu rất kỹ cho đề thi lần tranh tài này. Hiện tại, sơ bộ đã có ba đề, hai người có thể sửa chữa sao cho phù hợp, chỉ cần hai bên không có ý kiến gì thì có thể thi đấu.

- Đề thứ nhất vẫn là thuật tính toán.

Danny chỉ tay lên màn hình lớn nói:

- Lát nữa, trên màn hình sẽ xuất hiên một trăm phương trình toán học, hai người chỉ có thời gian một phút để ghi nhớ, sau một phút đề trên màn hình sẽ biến mất, sau đó hai người viết từng đáp án lên tấm bảng trước mặt.

Chỉ riêng đề này thôi đã tương đối biến thái rồi.

Bởi vì, sau một phút những đề này sẽ biến mất.

Người thi phải nhớ lại sau đó tính toán để ghi ra đáp án.

Tính ra thời gian để ghi nhớ một đề chưa đến một giây.

Đám người đang đứng xem xung quanh sau khi nghe xong yêu cầu, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

- Ai có thể làm được chứ?

- Nếu là tôi chắc nhớ được vài cái là cùng?

- Anh có thể nhớ kỹ vài cái à?

- Ý anh là gì?

- Lát nữa anh sẽ hiểu ý tôi là gì.

Danny nói xong nhìn về qua hai người Diệp Hạo:

- Hai người có ý kiến gì không?

- Tôi không có vấn đề.

Mitsuno trầm giọng nói.

- Tôi có vấn đề.

- Cậu nói đi.

- Đề đầu tiên lấy ra từ chỗ nào? Nếu lát nữa tôi thắng, có người nghi ngờ tôi hay không?

- Chúng tôi sẽ chọn ra rất nhiều đề, sau đó, chúng tôi sẽ chọn ra một đề trong số đó.

Danny nói đến đây xong nói tiếp.

- Tôi lấy danh nghĩa Hội trưởng Hiệp Hội Tính Nhẩm Quốc Tế đảm bảo trung gian không có bất kỳ việc riêng tư nào.

- Tôi còn có vấn đề.

Danny bị hỏi làm hơi không kiên nhẫn.

Nhưng hắn vẫn phải kiên nhẫn trả lời vấn đề của Diệp Hạo.

- Giảm thời gian một phút xuống còn ba mươi giây được không?

Diệp Hạo đang muốn làm người ta kinh ngạc chết không thôi.

Cho dù Danny cũng lộ vẻ khó tin.

- Cậu xác định?

- Tôi xác định.

Danny nhìn về phía Mitsuno.

Sắc mặt Mitsuno có chút khó coi:

- Diệp Hạo, cậu xác định muốn chơi nổi như thế?

- Tôi chỉ hỏi ông một câu có dám chơi không?

Diệp Hạo khinh thường đáp lời.

- Tôi có gì mà không dám?

Mitsuno hừ lạnh một tiếng nói.

Bởi vì chính Mitsuno hắn cũng hiểu rõ mình trong một phút không thể giải hết một trăm câu trong đề.

Bây giờ, Diệp Hạo còn dám giảm một phút xuống còn ba mươi giây?

- Tốt lắm.

Danny vừa nói đến đây lại bị Diệp Hạo cắt ngang lần nữa.

- Đợi đã.

Danny nghi ngờ nhìn qua Diệp Hạo.

Không phải muốn đổi ý đấy chứ? Nhưng đổi ý cũng bình thường thôi.

Bởi vì cho dù hắn trong một phút cũng không thể giải hết một trăm câu trong đề.

Diệp Hạo có tài đức gì mà có thể giải hết trong ba mươi giây đây.

- Giảm thời gian xuống còn mười giây thôi.

- Cái gì?

Toàn trường xôn xao.

- Lúc đầu tôi không định nhục nhã người này, nhưng mà ai bảo ông ta cố tình nói xấu tôi đây?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Đây cũng không phải nói đùa.

- Trước mặt rất nhiều truyền thông như thế, ông nghĩ tôi có thể nói đùa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.