Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
--------------------------------------------------
Lý Thiên Thiên đột nhiên bổ nhào vào ngực Diệp Hạo, làm hắn có cảm giác không biết làm sao.
Nhưng trong tiềm thức, Diệp Hạo cảm thấy bản thân nhất định phải làm một chút gì đó.
Đang lúc hắn muốn đưa hai tay lên ôm thiên thần trước ngực, thanh âm Lương Mặc thanh lại vang lên.
- Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi!
Lý Thiên Thiên lúc này mới bừng tỉnh.
Sắc mặc nàng đỏ bừng, sao mình có hành động như thế chả biết nữa!
Bất quá, giờ không phải lúc cân nhắc chuyện này.
Lý Thiên Thiên nắm Diệp Hạo tay nói.
- Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.
Nắm bàn tay trắng nõn như ngọc của cô nàng, Diệp Hạo có cảm giác không chân thực.
Mình được nắm tay Lý Thiên Thiên?
OMG, phê vãi ra!!
Thẳng đến khi Lý Thiên Thiên dắt hắn vào xe cảnh sát, ba hồn chín vía Diệp Hạo mới trở lại cơ thể.
- Diệp Hạo, thân phận thật sự của cậu là gì?
Lương Mặc nhìn Diệp Hạo, trầm giọng hỏi.
Diệp Hạo trầm mặc một chút rồi trả lời.
- Ta chỉ là một học sinh bình thường.
Nghe vậy, Lương Mặc chỉ đành cười khổ.
- Cậu cảm thấy câu trả lời của mình đáng tin sao?
- Tin chứ!
Diệp Hạo gật đầu.
- Diệp Hạo, có hứng thú gia nhập Hình Cảnh Đội của chúng ta không?
Lương Mặc đổi chủ đề hỏi.
Diệp Hạo nhìn đôi mắt nóng rực của Lương Mặc đã minh bạch, gia hỏa này coi trọng thân thủ của mình.
- Ta mới học cấp ba thôi đó, đại ca!
- Đây không phải vấn đề, ta thông qua quan hệ có thể cho cậu nhậm chức, hơn nữa, còn có biên chế chính quy nha.
Lương Mặc cười nói.
Diệp Hạo không khỏi giật mình.
Hắn biết rõ Hình Cảnh Đội có không ít biên chế.
Sự thật đúng như thế.
Cái khác không nói, chỉ nói đến việc trở thành cộng tác viên giữ gìn trật tự đô thị thôi, bọn họ chỉ làm âm thầm, dân chúng thậm chí không biết có người làm những việc như thế nữa cơ.
Không phải ai đều có thể nắm giữ biên chế loại này đâu.
Bất quá, Diệp Hạo vẫn lắc lắc đầu.
- Tôi tạm thời không có ý nghĩ này!
- Hi vọng về sau, chúng ta có cơ hội lại hợp tác.
Lương Mặc tựa hồ sớm biết Diệp Hạo sẽ cự tuyệt.
Diệp Hạo nghe xóng hãi hùng khiếp vía.
- Đừng, tôi còn muốn thi đại học nữa, Lương đội trưởng tha cho tôi đi.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình.
Bản sự trảm Yêu trừ Ma gì đó, Diệp Hạo hắn một chút đều không biết.
- Lương Đội Trưởng, chuyện hôm nay có thể đừng nói cha mẹ em hay được không?
Đúng lú này, Lý Thiên Thiên nhẹ giọng nói ra.
- Vì cái gì?
Lương Mặc hỏi.
- Quãng đời còn lại của đám Bạch Tứ chỉ có thể ngao du trong ngục, kể cha mẹ em nghe chỉ làm họ lo lắng thêm thôi.
- Được rồi.
Lương Mặc suy nghĩ một chút rồi trả lời.
...
Chuyện hôm nay quả thực quá mức tưởng tượng.
Vô luận Lý Thiên Thiên hay Lương Mặc đều quên vết thương trên Diệp Hạo rồi.
Mà main nhà ta về đến giờ, nhìn lướt qua cánh tay thấy dán băng dính mới nhớ nữa ấy chứ.
- Ủa, không đau nữa rồi?
Diệp Hạo nghi hoặc gỡ miếng băng ra.
Đập vào mắt là một vết đao rất rõ ràng, bất quá, cái thẹo này đã sắp lành cmnlr, đâu có kinh khủng như trước chứ.
- Chẳng lẽ Thần Huyết ban cho bản thân mình năng lực khôi phục kinh khủng?
Diệp Hạo càng nghĩ càng thấy có lý, nếu không cũng không thể giải thích hiện tượng này.
Diệp Hạo tháo miếng băng ra bỏ vào túi luôn, dựa theo tốc độ hồi phục khủng bố như thế này, chắc mai sẽ khỏi hẳn rồi.
Sau khi vào nhà, hắn vội tìm một lý do rồi chui luôn vào phòng, tự ôn tài liệu mình mới mua.
Quách Tú cũng không nghi ngờ gì.
Con trai yêu thay đổi tính khí làm nàng mừng hết lớn. Hai tháng sau, con mình thật có thể thi đậu vào trường trọng điểm.
Nàng có chút chờ mong đến lúc đó, nhìn xem những thân thích trong nhà thường dùng ánh mắt chó coi thường người khác, sẽ có biểu tình gì.
Diệp Hạo suy đoán chính xác.
Buổi sáng ngày thứ hai, hắn kiểm tra lại vết thương chỉ còn thấy một vết đao nhàn nhạt.
Sức khôi phục chỉ hai chữ có thể hình dung —— Biến thái!
Còn chưa đến hai tháng nữa sẽ đến lúc thi đại học, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc ôn tập. Kì thi đại học quyết định đến vận mệnh bản thân, không ai không nghiêm túc cả.
Ngay cả Chu Soái luôn luôn tùy tiện cũng rất nghiêm túc nghe lão sư giảng giải đủ loại đầu đề.
Diệp Hạo vẫn dựa theo kế hoạch bản thân, học tập tư liệu.
Bởi vì năng lực học tập của hắn quá mạnh, nghe lão sư giảng bài cũng chỉ phí thời gian
Năm giờ rưỡi chiều, Diệp Hạo vội vả chạy đến KFC, nhưng không ngờ Lý Thiên Thiên đã đứng ở đó chờ hắn rồi.
- Em đến sớm vậy?
- Tay anh hiện giờ không sao chứ?
Lý Thiên Thiên tiến lên ân cần hỏi thăm hắn.
- Không sao rồi!
Diệp Hạo nói với cô nàng.
Kỳ thật, tay hắn đã gần như bình thường, nhưng chỉ trong một ngày đã khôi phục như thế, nói ra chắc bị người khác bắt đi nghiêm cứu mất.
Bởi vậy Diệp Hạo mua băng vải bó nó lại.
- Còn đau không?
Lý Thiên Thiên kiểm tra một chút rồi hỏi.
- Tốt hơn nhiều rồi.
Diệp Hạo cười đáp.
Vẻ mặt cô nàng đau lòng, trong mắt hiện ra hơi nước.
- Đều do em không tốt, hôm qua quên luôn vết thương của anh.
- Anh thật sự không sao mà!
Diệp Hạo thấy bộ dáng ôn nhu của cô nàng, nhẹ nhàng trả lời.
- Nhớ thay băng mỗi ngày đó, còn có, không được chạm nước đâu nghe.
Lý Thiên Thiên dặn dò.
Diệp Hạo lẳng lặng nghe, một chút cũng không phật lòng.
Cảm giác có người quan tâm thật rất tốt.
Thời gian dần qua, bất kể Lý Thiên Thiên hay Diệp Hạo đều cảm giác được quan hệ đôi bên phát sinh biến hóa.
Bởi vì khi ở một mình yên tĩnh vào buổi tối, trong đầu kiểu gì cũng sẽ xuất hiện thân ảnh đối phương, thân ảnh này vung không đi, giống như dấu ấn sâu trong linh hồn.
Nhưng không ngờ, thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi.
Thời điểm còn ba ngày nữa đến kỳ thì tháng, tiết tấu sinh hoạt của Diệp Hạo bị phá vỡ.
Trong tiệm KFC, trong lúc Lý Thiên Thiên đang kiên nhẫn giảng giải cho Diệp Hạo các bài thi đại học những năm qua.
Bỗng nhiên, cô bé thấy một đạo thân ảnh, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên vẻ bối rối.
- Thiên Thiên.
Một phụ nhân trung niên mang bộ mặt lạnh như băng đi đến trước mặt hai người nói.
Lý Thiên Thiên bị dọa đứng thẳng lên, cô nàng bất an hỏi.
- Mẹ, sao người lại tới đây?
- Con không nên giải thích với mẹ lý do con ở trong này sao?
Tạ Ngưng tức giận nói.
- Nếu không phải hôm nay mẹ gặp chủ Chủ Nhiệm của con, mẹ còn không biết con xin nghỉ hai tháng đó.
- Cái gì?
Diệp Hạo giật mình.
- Mẹ, người không biết trong phòng học tự học buổi tối rất ồn, cho nên con xin phép nghỉ để học tập ở đây á.
Lý Thiên Thiên giải thích.
- Con thuộc lớp Nhất Trung Trọng Điểm, lớp tự học buổi tối sao có thể ồn ào?
Tạ Ngưng nào tin lời con gái?
- Chào dì.
- Diệp Hạo.
Tạ Ngưng cắt đứt lời Diệp Hạo.
- Cậu đã cứu con gái ta, cả nhà ta rất cảm tạ cậu, nhưng ta tuyệt không cho phép cậu lui tới cùng con gái yêu của ta.
Tạ Ngưng đâu phải chưa yêu đương qua, nàng make sure rằng nữ nhi bảo bối đã ngầm sinh tình cảm, nếu không, cô gái ngoan ngoãn như nó sao lại lừa gạt cả cha mẹ, không lên lớp buổi tự học lúc tối mà chạy đến đây giúp giúp Diệp Hạo học bù chứ?
Học bù? Không đúng, yêu đương mới đúng.
Trong mắt Tạ Ngưng, con gái đến đây chỉ để liếc mắt đưa tình với Diệp Hạo thôi.