Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- -------------------------------------------------
Trịnh Tiểu Long như bị sét đánh, cả người choáng váng, cuối cùng cậu ta đã hiểu vì sao Bạch Hà không muốn thêm bạn với mình?
Hóa ra cô ấy thích Diệp Hạo!
Diệp Hạo cũng không ngờ Bạch Hà sẽ mua đồ uống cho mình.
Nhưng mình đã có một chai rồi, nghĩ thế hắn đưa một chai cho Tiếu Lão Thực.
- Chuyện này… Không tốt lắm đâu?
Tiếu Lão Thực vội nói.
- Bạch Hà cho cậu mà.
- Có gì không tốt, cô ấy cho tôi, tôi cho lại cậu, cứ uống là được.
Diệp Hạo không để ý.
- Vậy tôi không khách sáo.
Tiếu Lão Thực mở nắp chai ra uống một hơi.
…
- Sao cậu đưa đồ uống cho Diệp Hạo vậy?
Trương Lan kinh ngạc nhìn Bạch Hà.
- Tôi lo anh ta uống một chai không đủ.
Ánh mắt Bạch Hà hơi trốn tránh.
- Sao tôi lại thấy cậu có âm mưu gì đó nhỉ?
Trương Lan và Bạch Hà ở chung không lâu, nhưng cũng hiểu rất rõ tính cách của đối phương, đừng nhìn dáng dấp người này vô hại, nhưng tuyệt đối thuộc hạng người có thù tất báo.
- Sao có thể chứ?
Bạch Hà ấm ức nói.
- Được rồi, hi vọng tôi suy nghĩ nhiều.
Trương Lan lắc đầu.
Hạ Kinh để sinh viên nghỉ 10 phút rồi thổi còi.
- Tất cả đứng dậy!
Hạ Kinh trầm giọng quát.
Các bạn học đành phải đứng dậy.
- Em chạy quanh thao trường ba vòng.
Hạ Kinh chỉ một sinh viên còn đang ngồi trên đất nói.
- Vì sao ạ?
- Đây là trừng phạt vì không phục tùng mệnh lệnh, nếu có lần sau trừng phạt nặng hơn.
Hạ Kinh vừa nói xong cả lớp không dám lề mề.
Tập luyện chưa đến 3 phút, Tiếu Lão Thực đã cảm thấy bụng mình kêu ông ông, mà theo thời gian càng lúc càng đau bụng hơn.
- Báo cáo.
Tiếu Lão Thực ra khỏi hàng nói.
Hạ Kinh không vui nhìn Tiếu Lão Thực.
- Chuyện gì?
- Em muốn đi vệ sinh.
Lúc Tiếu Lão Thực nói ra câu này, mồ hôi lạnh trên chán cũng chảy ra.
- Vừa rồi đã cho em thời gian đi vệ sinh.
Lúc Hạ Kinh nghe được chuyện này liền cự tuyệt.
- Không được đi.
- Em không chịu nổi.
Mặt Tiếu Lão Thực đỏ bừng nói.
Hạ Kinh nhìn thấy Tiếu Lão Thực ôm bụng không giống giả bộ, mới gật đầu.
- Đi đi.
Tiếu Lão Thực như được đại xá vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Nhưng Tiếu Lão Thực còn chưa chạy được hai bước, hậu môn anh ta co rút lại, sau đó một dòng nước nóng vọt ra tại chỗ. Lúc này, cậu ta cứng đờ tại chỗ.
- Mùi gì thế?
Các sinh viên không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiếu Lão Thực.
Lúc này, bọn họ mới để ý có chất lỏng màu vàng từ quần Tiếu Lão Thực chảy ra, hơn nữa mông Tiếu Lão Thực xuất hiện dấu vết ướt đẫm rõ ràng.
- Ra quần rồi!
Không biết người nào nói câu này, vẻ mặt Tiếu Lão Thực cứng ngắc, hắn có xúc động muốn độn thôt a.
- Lão Thực, về phòng ngủ đi.
Diệp Hạo vội nói.
Bạch Hà nhìn Tiếu Lão Thực rời đi thì giật mình.
- Chẳng lẽ Diệp Hạo đưa chai nước cho anh ta?
Bạch Hà lẩm bẩm, cô nàng đã cho ba viên thuốc xổ vào chai nước.
Nếu Diệp Hạo uống thì Tiếu Lão Thực sao có biểu hiện này.
- Bạch Hà, cậu bỏ thuốc xổ vào trong chai nước?
Trương Lan vẫn âm thầm quan sát Bạch Hà.
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Trương Lan, Bạch Hà đành phải gật đầu thừa nhận.
- Cậu bỏ bao nhiêu viên?
- Ba viên.
Nghe vậy, Trương Lan có chút tức giận.
- Cậu có biết ba viên có thể khiến Tiếu Lão Thực mất nước mà hôn mê hay không?
- A.
Bạch Hà không ngờ tình huống sẽ nghiêm trọng như vậy?
- Báo cáo.
Trương Lan vội vàng gọi huấn luyện viên.
- Chuyện gì?
Hạ Kinh hỏi.
- Huấn luyện viên, Tiếu Lão Thực bị tiêu chảy hơi nghiêm trọng, em đề nghị lập tức đưa đến phòng y tế.
Trương Lan trầm giọng nói.
Hạ Kinh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Diệp Hạo, em đưa Tiếu Lão Thực đến phòng y tế.
Diệp Hạo khẽ gật đầu, đuổi theo cậu bạn.
Lúc Diệp Hạo đi vào phòng ngủ đã thấy cửa lớn mở rộng, Tiếu Lão Thực chắc không nhịn được.
Diệp Hạo đóng cửa lớn lại đi tới cửa nhà vệ sinh nói vọng vào.
- Lão Thực, cảm thấy thế nào?
- Bây giờ tốt hơn một chút.
Giọng nói Tiếu Lão Thực tràn đầy chua xót.
Mười phút sau, hắn mới đi vệ sinh xong.
Còn chưa lau tay, bụng lại đau lần nữa, Tiếu Lão Thực vội vàng ngồi lên bồn vệ sinh lần nữa.
- Diệp Hạo, bánh bao cậu mua buổi sáng bị thiêu à?
- Mới mà, cả ba chúng ta đều ăn đó.
- Vậy sao đang yên đang lành bụng tôi lại tiêu chảy?
Tiếu Lão Thực nói đến đây bỗng nhiên nghĩ ra gì đó.
- Không phải chai nước Bạch Hà đưa cậu có vấn đề chứ?
Diệp Hạo giật mình.
- Có khả năng này.
- Cậu từ chối lời mời kết bạn của Bạch Hà, Bạch Hà bỏ thuốc xổ vào trong chai nước trả thù cậu.
Tiếu Lão Thực nói xong, có xúc động muốn khóc.
- Diệp Hạo, buổi trưa cậu phải mời tôi ăn bữa tiệc lớn mới được.
- Theo tình hình hiện giờ, có khả năng Bạch Hà không chỉ bỏ một viên.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Cậu sửa sang lại một chút, rồi tôi dẫn cậu đến phòng y tế truyền nước biển.
- Cậu đợi tôi một lát.
Sau khi Tiếu Lão Thực sửa sang xong, đành một tay ôm bụng một tay được Diệp Hạo đỡ đến phòng y tế.
Trong phòng y tế có một bác sĩ trung niên.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tiêu chảy, có khả năng uống vài viên thuốc xổ.
Diệp Hạo nói.
- Đi chưa?
- Hai lần.
- Cậu ấy có chút mất nước.
Bác sĩ trung niên khẽ gật đầu.
- Tôi đi pha thuốc cho cậu.
Tiêu chảy đều là bệnh thường gặp, nếu bênh nặng thì phòng y tế sẽ đề nghị đi bệnh viện.
Bác sĩ trung niên mới truyền nước biển cho Tiếu Lão Thực xong, bụng Tiếu Lão Thực lại kêu lần nữa.
- Không được, tôi phải đi vệ sinh.
Tiếu Lão Thực vội nói.
- Tôi cầm truyền nước giúp cậu đi.
Phòng y tế có nhà vệ sinh.
Lúc Diệp Hạo và Tiếu Lão Thực đi từ nhà vệ sinh ra, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn một thiếu nữ.
Dáng người uyển chuyển, bóng lưng kinh diễm.
Cho dù không thấy chính diện, cả hai cũng có thể tưởng tượng ra được thiếu nữ là một mỹ nữ khó gặp.
- Bóng lưng này hơi quen.
Trong mắt Diệp Hạo lộ ra chút nghi ngờ, khoảng mười giây sau, hai mắt hắn sáng lên.
- Đường Phiên Phiên.
Diệp Hạo nhớ người này là người phụ nữ trên thư thông báo trúng tuyển đại học.
Đường Phiên Phiên không khỏi quay người nhìn Diệp Hạo.
- Thật đẹp!
Diệp Hạo bật thốt!
Đường Phiên Phiên đẹp giống như hoa sen mới nở, làm người ta kinh diễm.
Cô nàng khẽ mỉm cười.
- Hai người là tân sinh năm nay sao?
Diệp Hạo còn đang mặc quân trang, bởi vậy rất dễ đoán thân phận bọn họ.
- Đường học tỷ.
Tiếu Lão Thực đỏ mặt nói.
- Em là sinh viên năm nhất, tên Tiếu Lão Thực.
Đường Phiên Phiên cười.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Đường Phiên Phiên, bống sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
- Có phải gần đây cô không thể ngủ vào ban đêm không?
Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.
- Ừm.
Đường Phiên Phiên nhẹ nhàng gật đầu, quầng thâm trên mắt cô nàng chứng minh tất cả rồi.
- Thực ra không phải cô không ngủ được, mà cô không dám ngủ, nhỉ?
Lời Diệp Hạo nói kế tiếp khiến sắc mặt Đường Phiên Phiên bỗng chốc thay đổi.