Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 222: Chương 222: Không Thể Địch Nổi




Không Thể Địch Nổi

- ---------------------------------

- Thật thần kỳ.

- Đồ vật thần kỳ còn rất nhiều.

- Đến cảnh giới Tiên Thiên có thể nắm giữ năng lực thần kỳ như vậy sao?

- Chờ đến khi cô đạt đến cảnh giới Tiên Thiên sẽ biết.

- Tôi sẽ cố gắng đạt đến.

- Tại sao cô lại tự tin như vậy?

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Trương Lan một cái.

- Thiều Hoa đã cho tôi một viên Linh Đan và một viên Linh Thạch.

Trương Lan cẩn thận nhìn bốn phía hạ giọng nói nhỏ.

- Cho tôi xem chút nào.

- Tôi không có mang theo.

- Vậy lát nữa tôi sẽ cho cô hai viên Linh Đan cùng hai viên Linh Thạch.

- Anh cũng có?

- Nói thừa, không có thì nói làm gì?

- Sao anh không giữ cho mình dùng đi.

- Thiều Hoa đã không cần, cô nghĩ tôi chúng à?

Nghe sau lời Diệp Hạo nói, Trương Lan chỉ biết câm nín.

- Thiều Hoa là cấp trên của anh hả?

- Sao cơ?

- Tu vi Thiều Hoa cao hơn anh phải không?

- Để tôi tiết lộ cho cô một bí mật.

Diệp Hạo thấp giọng nói nhỏ.

- Gì thế?

Trương Lan tò mò lại.

- Kỳ thật tôi mới là cấp trên của Thiều Hoa.

- A?

- Hơn nữa, dù có 100 Thiều Hoa cũng chả đụng được tới góc áo của tôi nữa là.

Trương Lan không khỏi cười ha ha một trận.

- Cô lại không tin?

Diệp Hạo ảo não nói.

- Có quỷ mới tin.

Trương Lan làm sao mà tin được.

Không nói đến chuyện này nữa, hai người cùng nhau nhìn về phía Nữ Quỷ áo đỏ.

Đối diện với ánh mặt của hai người, nhất là ánh mặt của Diệp Hạo, Nữ quỷ không khỏi run lẩy bẩy.

- Tại sao cô lại ra tay với cô ấy?

Diệp Hạo chỉ chỉ Trương Lan hỏi.

- Cậu thả tôi ra, tôi sẽ khai hết mọi chuyện.

Hồng y nữ tử cắn răng nói.

- Cô thử đến gần cô ta đi.

- Nhưng tôi sợ lắm.

- Cậu lại gần khoảng 1m sẽ xuất hiện một chuyện vô cùng thần kỳ, mà có tôi ở đây rồi, không cần phải sợ.

Diệp Hạo cười nói.

Trương Lan chần chừ một vẫn cố gắng bước từng bước đến gần, di chuyển thêm hai bước nữa, cô thấy cánh tay mình ngứa lên, trên người Nữ Quỷ xuất hiện một đạo kim sắc hỏa diễm.

Thần sắc Hồng y nử tử vặn vẹo, hét thảm lên.

- Tiếp tục đi.

Diệp Hạo nhìn Trương Lan một cái nói tiếp.

Trương Lan không chút nghi ngờ tiếp tục bước về phía trước một bước nữa.

Một bước này của Trương Lan vừa đặt xuống, tiếng kêu của hồng y nử tử càng thảm hơn, cả người ả đã bị hỏa diễm bao trùm.

- Tiếp tục.

Diệp Hạo mở miệng lần nữa.

- Dừng lại dừng lại dừng lại.

Nữ Quỷ vội vàng kêu lên.

Ả biết rằng chỉ cần Trương Lan bước thêm một bước nữa, bản thân sẽ hồn phi phách tán, mình sẽ không có cơ hội được đầu thai nữa.

Diệp Hạo ra hiệu cho Trương Lan lùi về phía sau.

Trương Lan nhanh chóng thối lui về bên người Diệp Hạo.

- Tác dụng của Hộ Thân Phù như thế đó hả?

- Đúng thế.

- Cái này cũng quá thần kỳ rồi.

- Ngày hôm nay cô đã nói bao nhiêu chữ thần kỳ biết không?

Diệp Hạo cười cười nói rồi quay nhìn nình Nữ quỷ.

- Nói.

- Tôi phụng mệnh một vị cường giả tên Quỷ Bà Bà, bà ấy khống chế rất nhiều hồn phách để phục vụ cho mình.

- Tiếp đi.

- Bà ta để chúng tôi đi bắt một vài Võ Sĩ có một chút thành tựu tu luyện để hấp thu Tinh Huyết bọn họ nhằm tu luyện Tà Công.

- Dẫn đường.

Ánh mặt Diệp Hạo trở nên lạnh lẽo quát.

- Cậu không phải đối thủ của bà ta, tu vi của bà ấy sâu không lường được.

Hồng y nữ tử vội vàng nói.

- Mạnh tới mức nào?

- Tiểu nữ không biết.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nói với Trương Lan.

- Cô trở lại phòng mình đi.

- Tôi cũng muốn đi.

- Đậy không phải chuyện cô có thể tham gia vào.

- Nhưng mà….

- Còn nữa, chuyện đêm nay đừng nói với Thiều Hoa.

- Tại sao?

- Nhớ kỹ là được!

Diệp Hạo nói đến đây rồi nắm lấy hồng y nử tử kia biến mất ngay tại chỗ.

Trương Lan kinh ngạc nhìn nơi Diệp Hạo vừa biến mất rất lâu sau không nói gì.

Sau khi rời đi, Diệp Hạo liên liên lạc với Hiểu Minh.

- Quỷ Bà Bà?

Hiếu Minh nghe cái tên này rơi vào trầm mặt.

- Nếu là Quỷ Bà Bà đó thì tôi để nghị cậu nên gọi thêm người.

- Tại sao?

- Thời điểm tôi mới bắt đầu tu luyện tu vi, bà ta đã là cường giả Phân Thân Cảnh.

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi biến đổi.

Nếu như gặp Ích Cốc Cảnh, Diệp Hạo đến đó như dê vào miệng cọp.

- Cường giả Mao Sơn Phái các anh khi nào có thể đến?

- Một ngày.

- Cậu liên hệ các cường giả trong tông môn, tôi bay giờ sẽ đi thám thính tình hình ở đó.

- Ca ca của tôi ơi, đừng đi được không, đợi mọi người đến đã.

- Tôi tự có chừng mực.

Nói xong câu này, Diệp Hạo cúp máy.

Hiểu Minh nghe tiếng tút tút trong điện thoại, gấp rút liên hệ với các vị cường giả trong Tông Môn.

Sau khi nghe được tin tức, bên phía Tông Môn phái ra một vị trưởng lão đến.

Hiểu Minh đi tới đi lui trong văn phòng vài cái rồi cắn rắng đuổi theo Diệp Hạo.

Trên người Diệp Hạo đã được Hiểu Minh cài một ấn ký truy tung, đồng dạng, trên người Hiểu Minh cũng có một cái do Diệp Hạo cài vào, đây là kim chỉ nam thuận tiện nhất để tìm đến đối phương.

Trên đường Diệp Hạo dẫn theo hồng y nử tử, thuận tiện triệu hoán Phân Thân đang tuần tra trong phụ cần Ma Đô trở vể.

Đối phó với một cao thủ cường đại như Quỷ Bà Bà, cẩn tắc vô áy náy a.

- Quỷ Bà Bà rất cường đại, anh đừng lao vào chỗ chết.

Hồng y nử tử khổ sỡ khuyên nhủ.

- Tôi tự tìm cái chết thì liên quan gì đến cô?

Diệp Hạo lườm ả một cái.

- Tôi.

Không lẽ bây giờ lại nói do thằng chết bầm ngươi vác ta đến đây, đến lúc đó Quỷ Bà Bà lại giận cá chém thớt luôn ta thì sao?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút mới minh bạch việc vì sao Nữ quỷ lo lắng cho mình.

- Cô mà cũng sợ chết?

- Tôi làm sao giống một kẻ không sợ chết như anh được.

- Tới rồi!

Sắp đến Động Phủ của Quỷ Bà Bà, Diệp Hạo phái một phân thân tiến về phía trước.

Đi chừng một phút, một âm thanh thảm thiết vang lên.

Diệp Hạo không khỏi biến sắc.

Phải biết Phân Thân của hắn có sức mạnh tương đương với năm thành bản thể.

Thế nhưng trước mặt Quỷ Bà Bà không khiên trì nổi một chiêu.

Diệp Hạo quyết định đánh bài chuồn.

- Chạy à, để xem người chạy đi đâu?

Một âm thanh trầm thấp vang lên, một lão bà bà mặc áo đen xuất hiện giữa không trung, hai con mắt đỏ như máu khóa chặt Diệp Hạo.

Lúc này Diệp Hạo như con cá nằm trên thớt.

Sưu!

Thân hình lão bà bà như thiểm điện trong khoảnh khắc xuất hiện phía trên Diệp Hạo.

Diệp Hạo khổ không thể nói ra.

Quỷ Bà Bà mang lại cho Diệp Hạo một cảm giác không thể nào kháng cự.

Cường đại không thể tưởng tượng nỗi.

- Nhóc con, mi chạy đi đâu?

Quải trượng trong tay Quỷ bà Bà vung xuống đầu Diệp Hạo, mà cùng lúc đó một làn sương đen kịt xuất hiện.

Cùng lúc đó, trên người Diệp Hạo xuất hiện thêm một đạo thân ảnh.

Thân ảnh chém ra một nhát Thần Kiếm Quyết về phía đối phương.

Đối mặt với Kiếm Mang Chí Thần Chí Thánh, Quỷ Bà Bà không một chút biến hóa, mụ hừ lạnh một tiếng, một đạo sóng âm tỏa ra chấn vỡ Kiếm Mang.

Sắc mặt Diệp Hạo lúc này hoàn toàn thay đổi.

Mụ ta còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của hắn nữa.

Hiện tại Diệp Hạo còn phải đối mặt với công kích lôi đình của mụ.

Ngăn cản thế nào bây giờ?

Diệp Hạo đang chờ thời cơ sử dụng đạo Kiếm Phù của thanh niên áo trắng trong động phủ dưới biển lúc trước, thì đúng lúc này, giữa không trung vang lên một âm thanh yêu kiều.

- Quỷ Bà Bà người của ta mà mụ cũng dám động vào? Mụ chán sống rồi hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.