Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 75: Chương 75: Lam Thanh Thanh




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ----------------------------------------------------

Lúc này, những sinh viên vây xem mới phát hiện Đường Phiên Phiên cũng đang đứng trong đám người.

Đường Phiên Phiên không quan tâm mọi người chăm chú nhìn mình, đưa di động cho Trương Thành.

Trương Thành xem một lần, sau đó nói.

- Có thể copy video cho tôi không?

- Đương nhiên có thể.

Đường Phiên Phiên nói xong, gửi video qua bluetooth cho Trương Thành.

- Mang những tên tụ tập gây rối này về cục cảnh sát cho tôi.

Trương Thành trầm giọng nói.

Đúng lúc này, chủ nhiệm phòng giáo vụ của đại học Trung Y và Lãnh Tuyết chạy tới.

Lúc họ thấy cảnh thê thảm của 12 sinh viên, mới trầm giọng nói.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Trương Thành nói gắn gọn mọi chuyện một lần.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ hơi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, nhưng ông nghiêm mặt lên tiếng.

- Bọn họ chỉ là đám trẻ con, cho bọn họ một cơ hội được không?

Nếu cả đám sinh viên bọ bắt vào cục cảnh sát vậy họ sẽ có tiền án, nếu chuyện đó xảy ra, chúng đừng hòng lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học Trung Y nữa, vất vả nhiều năm như vậy rất có thể uổng phí.

- Chủ nhiệm, thầy nói cho bọn họ một cơ hội, thầy có nghĩ đến người trong cuộc như em không?

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn thầy chủ nhiệm.

- Nếu như lần này em bị đám Mạnh Vĩnh Ngôn chặn đánh, thầy thấy em sẽ bị họ đánh thành dạng gì? Trạng thái tâm lý em tốt một chút thì không sao, trạng thái không tốt, em có thể tiếp tục học nữa à?

- Trước khi họ ra tay đã nghĩ đến kết quả này, nhưng chúng vẫn không chút do dự mà làm.

Diệp Hạo nói đến đây, giọng lạnh xuống.

- Nhưng cuối cùng chúng không tạo ra hậu quả gì mà.

- Em chỉ biết họ đã làm sai chuyện, nếu không bị trừng phạt sẽ không hối cải.

Diệp Hạo nói đầy khí phách.

- Phó cục trưởng Trương, nếu nếu trong đám có ba người cầm vũ khí trở lên có thể định tội liên quan tới xã hội đen không?

Nghe Diệp Hạo nói câu này, sắc mặt đám Mạnh Vĩnh Ngôn trắng bệch.

Thời đại này chỉ cần liên quan đến xã hội đen, ngồi tù ít nhất phải 3 năm.

- Có thể tính như thế nhưng chúng tôi còn phải tiến hành bước điều tra.

Trương Thành khẽ gật đầu.

Cả đám bị dọa muốn té đái, bọn chúng đi đến đánh lộn thôi mà, làm gì dính tới xã hội đen rồi.

- Diệp Hạo, nếu như vậy, đời này của bọn chúng xong rồi.

Chủ nhiệm cũng nhìn ra Trương Thành và Diệp Hạo có quen biết.

- Bọn họ không cho em dễ chịu, em cần gì để ý sống chết của họ?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Diệp Hạo.

Lãnh Tuyết đi tới:

- Cho bọn họ một cơ hội có được không?

Diệp Hạo im lặng một chút rồi trả lời.

- Không thể.

- Diệp Hạo.

- Lúc nên xuất hiện cô không xuất hiện, vậy nên lúc không nên xuất hiện, cô cũng đừng nên xuất hiện nữa.

Lãnh Tuyết hiểu cậu học trò này của mình oán trách việc mình chạy đến quá muộn:

- Vừa rồi tôi có việc bên ngoài.

- Em chỉ biết nếu em đến chậm 1 phút, đầu Viên Cao Tinh sẽ bị đập ra hoa.

Diệp Hạo bình tĩnh như thường nói.

- Mang đi.

Trương Thành vung tay, ra lệnh bắt hết 12 sinh viên đi.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ giận dữ.

- Diệp Hạo, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

- Chủ nhiệm, bọn họ chỉ bị nhốt nửa tháng sẽ được thả ra.

Diệp Hạo cười nói.

- Vừa rồi em chỉ làm trò để bọn họ hiểu rõ, trước khi làm việc phải nghĩ đến hậu quả thôi.

Ông không khỏi giật mình, sau đó vỗ vỗ vai Diệp Hạo nói.

- Sau này đừng ra tay nặng quá.

- Em sẽ chú ý.

- Tên nhóc này.

Đợi chủ nhiệm phòng giáo vụ rời đi, Lãnh Tuyết hung dữ nhìn hắn nói.

- Cô Lãnh, em muốn xin nghỉ một ngày.

Diệp Hạo dời đề tài.

- Xin nghỉ làm gì?

- Đi đón bạn.

- Đi đi.

Lãnh Tuyết trầm ngâm một chút rồi đồng ý.

Diệp Hạo nói chuyện một chút với đám Viên Cao Tinh, rồi cùng Đường Phiên Phiên đến sân bay Ma Đô.

Diệp Hạo không chú ý trong đám người, có một bóng dáng đang lẳng lặng quan sát hết cảnh này, lúc cô nàng thấy Diệp Hạo sóng vai cùng Đường Phiên Phiên, đôi mắt cô càng u ám hơn.

- Cái tên khốn nạn này….!

Bạch Hà vừa định xông ra đã bị giữ lại.

- Cậu làm gì vậy?

- Diệp Hạo chân đạp hai thuyền, tôi giúp cậu dạy dỗ anh ta.

Bạch Hà nắm chặt tay, phẫn nộ quats.

- Không nên nói lung tung.

Trương Lan nhìn Bạch Hà.

- Tôi với Diệp Hạo không có quan hệ gì hết.

- Cậu lừa ai vậy?

Bạch Hà nào tin lời này!

- Tôi luôn theo đuổi Diệp Hạo, nhưng Diệp Hạo không đồng ý.

Trương Lan nghiêm túc nói.

- Diệp Hạo có quyền lựa chọn, còn nữa, cậu đừng tham gia chuyện này, được không?

- Cậu… Tôi đang giúp cậu đó.

Bạch Hà giậm chân tức tối.

- Tôi biết, tôi biết, tôi biết…

Trương Lan nói xong tự dưng cảm thấy choáng váng không lý do, Bạch Hà nhanh chân tiến lên đỡ lấy cô nàng đã lâm vào hôn mê.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – )



Sau khi hai người gặp Thái Sử Hưu liền quyết định chi tiết hợp tác, sau đó Thái Sử Hưu ngựa không ngừng vó mua vé máy bay trở về thủ đô.

Muốn làm một cái APP, một mình Thái Sử Hưu không thể làm được, mà về phương diện này, nhân mạch của hắn phát huy ưu thế lớn, đây là lý do vì sao Diệp Hạo chấp nhận mức lương 500 vạn của hắn.

- Cậu cùng tôi đi xem văn phòng nhé?

Đường Phiên Phiên mong đợi hỏi.

- Được.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

Tối qua, Đường Phiên Phiên đã xem vài tòa văn phòng, cuối cùng quyết định chọn một trong số chúng, tiền thuê 1 năm 300 vạn.

Diệp Hạo thanh toán 5 vạn tiền đặt cọc tạm thời, còn chuyện tài chính sau đó, sau khi ký hợp đồng rồi sẽ thanh toán một lượt.

Nhưng chuyện không ngờ xảy ra, khoảng ba giờ chiều, di động hắn nhận được một tin nhắn.

“Thẻ ngân hàng của quý khách nhận được 2888 vạn”

- Có tiền rồi!

Diệp Hạo cho Đường Phiên Phiên xem tin nhắn.

- Với số tiền này tôi có thể nắm chắc tạo ra APP, đến lúc đó, chỉ cần có sức ảnh hưởng nhất định, chúng ta có thể đầu tư bỏ vốn.

Đường Phiên Phiên nói khẽ.

Đầu tư bỏ vốn, một chuyện bình thường trong giới kinh doanh, vấn đề là phải có tiền mới được, không có tài chính, phát triển đầu tư, bỏ vốn như thế nào đây?

- Chị xem rồi xử lý là được.

Diệp Hạo lười nghe quá trình.

- Ừm, bây giờ chúng ta đi đặt một số vật dụng cần cho công việc.

GIờ có tiền rồi, nên sớm chuẩn bị một chút.

Lúc Diệp Hạo đang định nói gì đó thì di động lại vang lên.

- Lam tiểu thư, cô đến rồi sao?

Hôm qua, sau khi hắn lấy được Kiện Thân Hoàn từ Hiểu Minh, hắn đã nói chuyện này ngay cho Lam Thanh Thanh.

Nhưng hắn không ngờ, cô nàng vậy mà chạy tới Ma Đô luôn.

Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt Diệp Hạo càng nghiêm trọng hơn.

Nếu không phải tình huống nguy cấp, sao Lam Thanh Thanh vội vàng như thế?

- Ừm, tôi đã đến sân bay Ma Đô.

Giọng nói Lam Thanh Thanh mềm mại vang lên.

- Kế tiếp, tôi sẽ đến khách sạn Nguyên Nhất.

- Ừm, giờ tôi qua đó.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ừm, gặp lại sau nhe.

Lam Thanh Thanh nói xong bắt đầu ho khan dữ dội, đợi cô ho xong, lòng bàn tay đầy máu tươi.

- Tôi nói Thanh Thanh nên ở nhà điều dưỡng, nhưng con nó lại tin tưởng chuyện ma quỷ của một sinh viên đại học, ông xem bây giờ bị hành hạ thành dạng gì rồi?

Một phu nhân trung niên lạnh lùng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.