Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 543: Chương 543: Lấp Biển




Lấp Biển

- ---------------------

- Lấp biển là một công trình lớn a.

Võ Đào suy nghĩ một chút nói.

- Chuyện này sẽ giao cho người chuyên nghiệp.

Diệp Hạo cười đáp.

Hắn biết chính phủ cũng đã nối liền không ích hòn đảo ở Nam Hải.

Khoa học kĩ thuật và Tu Đạo kết hợp để mở rộng diện tích hòn đảo này sẽ không mất thời gian bao lâu. Lấp biển là một hành động vứt tiền, nhưng bây giờ Diệp Hạo thiếu tiền sao?

Sau khi tiến vào hoang đảo, Diệp Hạo quét mắt nhìn xung quanh.

- Thời gian sau này, Đệ Tử Ám Tinh Môn sẽ tu luyện ở đây.

- Nơi này ư? Võ Đào khẽ giật mình hỏi lại.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo vừa nói xong, tay không mở ra một khoảng không gian to lớn.

- Các ngươi muốn tăng tu vi thì đi đến nơi này.

Sau đó Diệp Hạo lấy ra một bình ngọc, trút toàn bộ năng lượng trong bình vào bên trong không gian.

Võ Đào cảm thụ một phen, cả kinh bật thốt:

- Cỗ năng lượng này tinh thuần hơn gấp 10 lần so với Ngũ Thải Linh Lực a.

- Nếu không có hiệu quả này ta làm sao đưa các ngươi tới đây.

Diệp Hạo cười nói.

Đợi lát nữa ta sẽ cải tạo luôn trụ sở Tông Môn.

- Có cần ta hỗ trợ không?

Võ Đào hỏi.

- Ngươi hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần làm - chính là tăng tu vi lên.

Diệp Hạo hơi lắc đầu nói.

Võ Đào nhẹ gật đầu.

Trên dưới Ám Tinh Môn đã sớm biết Tông Môn do Diệp Hạo định đoạt.

Cho dù Võ Đào cũng phải nghe theo lời Diệp Hạo.

Cải tạo theo như lời Diệp Hạo thực ra chỉ là bố trí một cái Linh Trận ở bốn phía Tông Môn, khác biệt duy nhất là Linh Trận này vận dụng số lớn Thượng Phẩm Linh Thạch.

Phải biết dù Ngũ Đại Kiếm Tông cũng không xa xỉ như vậy.

Bất quá Diệp Hạo không quan tâm.

Thứ nhất, Thượng Phẩm Linh Thạch trong tay hắn rất nhiều, thứ hai Đệ Tử Ám Tinh Môn chỉ có hơn một ngàn người.

Sau khi cải tạo trụ sở Ám Tinh Môn, Diệp Hạo liền rời đi.

Lấy thực lực Ám Tinh Môn hiện tại, cho dù Chân Tiên cũng đừng mơ san bằng trong thời gian ngắn.



Rời khỏi Ám Tinh Môn, Diệp Hạo trở về Ma Đô.

Còn chưa về đến biệt thự, Diệp Hạo đã thấy bốn thiếu nữ thần sắc kích động đứng trước cửa ra vào.

- Diệp Hạo.

Thần Niệm Đường Phiên Phiên quét đến Diệp Hạo, lập tức đằng không bay lên.

Diệp Hạo nhìn thấy thân ảnh này, trong mắt lộ vẻ yêu thương.

Ôm thân thể mềm mại của Đường Phiên Phiên vào trong ngực, ngửi ngửi mái tóc thơm ngát của nàng, trong lòng Diệp Hạo sở ngộ.

Đây là một loại hạnh phúc a!

- Em rất nhớ anh.

Đường Phiên Phiên lẩm bẩm nói.

- Về sau đi đâu cũng dẫn em theo.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Thật?

- Thật.

Đường Phiên Phiên nghiêm túc nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Không được gạt em.

- Anh có khi nào gạt em đâu?

- Vâng.

Khi Đường Phiên Phiên và Diệp Hạo tách ra, Đường Đưỡng liền nhào tới.

- Công Tử, ôm một cái.

Diệp Hạo rất nhanh cảm thấy sự thay đổi của Đường Đường.

Vòng ngực đã lớn hơn so với một năm trước rồi a.

- Ngươi phát dục cũng nhanh quá.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua bộ ngực Đường Đường nói.

Mặc Mặc đứng bên cạnh Đường Đường nhẹ nhàng cắn bờ môi.

Bất quá cuối cùng cũng không dám tiến lên ôm Diệp Hạo.

Thanh Thanh vẫn mang bộ dáng lạnh lùng, chỉ khi nhìn Diệp Hạo thì sâu trong mắt mới hiện lên chút nhu tình.

Sau khi đến biệt thự Vô Nha Tử cung kính ra chào:

- Công Tử.

Diệp Hạo cười cười.

- Vô Nha Tử, ngươi đến đây trò chuyện đi.

Vô Nha Tử khom người đi theo sau lưng ba nữ.

Diệp Hạo nói cặn kẽ sự việc ở Chú Kiếm Đại Lục một lần.

- Công Tử, Chú Kiếm Đại Lục có nhiều tài nguyên như vậy hả?

Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo nói đến đây nghi ngờ nhìn Thanh Thanh một cái nói:

- Ngươi muốn đi Chú Kiếm Đại Lục sao?

- Muốn đi lịch luyện một phen.

Thanh Thanh nhẹ gật đầu.

- Qua một thời gian nữa ta mang các ngươi đi Chú Kiếm Đại Lục lịch luyện.

Diệp Hạo làm sao yên tâm để một mình Thanh Thanh đi.

- Tại sao phải qua một thời gian nữa?

- Bởi vì cơ duyên Trọng Kiếp Cảnh mà Hiểu Minh nói sắp đến.

Diệp Hạo nhìn Thanh Thanh nói.

- Cơ duyên lần này có lẽ có thể sẽ giúp các ngươi tăng tu vi lên Trọng Kiếp Cao Giai.

- Nếu nói như vậy ta vẫn nên chờ một chút a.

Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp.

Thanh Thanh cũng không ngốc.

Lúc nào mà không thể lịch luyện, không nhất thiết phải đi ngay.

- Đúng rồi, Phiên Phiên, trong tài khoản Tập Đoàn Internet Đông Phương hiện tại còn bao nhiêu tiền?

- Vốn lưu động chắc có hơn mười tỷ.

- Hơn mười tỷ chỉ sợ không đủ a.

Diệp Hạo tính toán một cái nói.

- Bên trong tài khoản của anh còn hơn 100 tỷ a.

Đường Phiên Phiên kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Bên trong tài khoản của anh tại sao có nhiều tiền như vậy?

- Em chuyển cho anh mà.

- Nếu như vậy thì đủ rồi.

- Anh muốn làm gì?

- Anh muốn mở rộng đảo.

- Ám Tinh Môn?

- Ừ.

- Trong nước không có bao nhiêu nhà thầu đủ sức làm cái công trình này.

- Vậy thì đấu thầu đi.



Tập Đoàn Internet Đông Phương đã trở thành công ty đứng đầu về Internet trong nước.

Mà hôm nay trên website của công ty xuất hiện một quảng cáo.

Lấp biển mở rộng đảo!

- Người nào có thủ bút lớn như vậy?

- Dù kĩ thuật hiện tại đã phát triển gấp 10 lần thì cũng phải đầu tư trên 10 tỷ a.

- Tôi thực sự muốn biết hòn đảo này có giá trị gì?

- Thảm thực vật trên hòn đảo này rất kém cỏi, hơn nữa phụ cận cũng không có cảnh đẹp gì, cải tạo hòn đảo này có giá trị gì chứ?

- Tôi thấy đang lừa gạt người khác.

- Trên quảng cáo cũng có viết rõ ràng. Ba ngày sau sẽ công khai đấu thầu tại Khách Sạn Bồng Lai.

- Ba ngày sau đấu thầu? Cái này có nhanh quá không?

- Trong vòng hai ngày phải chuẩn bị kĩ càng bảng thiết kế, khó đây?

- Tôi nghe nói công ty có thực lực trong nước cũng đã khởi hành tiến về hòn đảo để khảo sát.

- Có công ty tin tưởng thật hả?

- Công ty Internet Đông Phương không lấy uy tín của mình ra đùa đâu.

Lấp biển, công trình này mang ý nghĩa ít nhất phải đầu tư 10 tỷ.

Bởi vậy các công ty có thực lực trong nước mới nhao nhao hành động.

Chu gia, Trịnh Gia, Lâm gia cùng Lãnh gia, Tống gia ở Ma Đô cũng gia nhập vào hàng ngũ đó.

- Căn cứ theo dự đoán công trình này tiền kỳ đầu tư phải vượt qua 10 tỷ, mà dựa theo yêu cầu phía trên thì chí ít phải cần 30 tỷ.

Lâm Nhu Nhi mặc một bộ đồ chức nghiệp trầm giọng nói.

- 30 tỷ.

Trong mắt Tam Đóa Kim Hoa của Tử La Lan Hội Sở lộ vẻ sáng rực.

- Tôi muốn biết chúng ta được bao nhiêu lợi nhuận?

Lương Tử gõ bàn một cái hỏi.

Cân nhắc sẽ có rất nhiều công ty đấu thầu, nên cái giá này sẽ bị ép đến rất thấp.

Lâm Nhu Nhi nhẹ giọng nói:

- Mặc dù thấp nhưng cũng có ba thành lợi nhuận.

- Ba thành?

Lương Tử giật mình hỏi lại.

Ba thành là 9 tỷ.

- Bất luận thế nào cũng phải thầu được công trình này.

Lương Tử đứng lên bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.