Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 264: Chương 264: Lừa dối




Lừa dối

- ---------------------------------

- Tại sao lại không thể gọi điện thoại cho cậu?

Bên kia chuyền đến một âm thanh không vui.

- Chỉ là có chút kinh ngạc thôi, hihi.

Diệp Hạo cười cười nói.

- Nói đi, có chuyện gì à?.

- Tôi tìm cậu thì nhất định phải có việc?

- Được rồi, tôi không hỏi nữa.

Bên kia dừng một chút rồi nói.

Diệp Hạo, cậu hiện tại đang ở đâu.

- Ở trường học.

- Cậu còn đang đi học?

- Đúng vậy.

- Vượt quá suy đoán của tôi nha.

- Tôi vẫn là sinh viên mà.

- Nhưng tôi không hề gặp qua một Tiên thiên cao thủ nào lại đi học như thế hết.

- Bên ngoài muôn nghìn chúng sinh còn có rất nhiều kì năng dị sĩ, có lẽ người bình thường bên cạnh cô chính là vị cao thủ đang ẩn tàng đấy.

- Cậu đã nhấn mạnh là kì năng dị sĩ, như vậy đã nói loại tồn tại này rất ít.

- Cùng người thông minh nói chuyện phiếm thật tốn sức, muốn đưa đẩy cô một chút đều thật gian nan.

- Ở trước mặt cậu, tôi nào dám tự xưng là người thông minh.

- Lâu rồi không thấy cô, tối nay có thời gian không?

Diệp Hạo thấy Chu Uyển Thanh bên đầu dây bên kia vẫn không nói vào vấn đề chính, bởi vậy hắn liền chủ động hẹn Chu Uyển Thanh.

Chu Uyển Thanh cho Diệp Hạo cảm giác vẫn luôn rất tốt.

Còn nữa cô đã nhiều lần giải vây cho hắn.

Về tình về lý Chu Uyển Thanh có chuyện gì Diệp Hạo đều phải giúp.

- Có, tối tôi đến đón cậu.

- Nói đùa, làm sao có thể để tiểu thư như cô đến đón đây.

Diệp Hạo cười nói:

- Cô nói địa điểm, tôi lái xe đến.

- Tử La Lan Hội Sở.

- Được.

Cúp điện thoại Chu Uyển Thanh, Diệp Hạo nhấc chân trở về phòng học.

2 giờ sau khóa buổi sáng kết thúc.

Diệp Hạo dọn dẹp bàn học một chút, sau giờ học vốn định cùng Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực rời đi.

Trương Lan tự nhiên cũng theo sau.

- Trương Lan, giữa trưa có thời gian không?

- Có chứ!

Ánh mắt Trương Lan sáng lên.

Đợi chút nữa phòng tôi liên hoan, cô có hứng thú tham gia không?

Trương Lan nghe được như thế chần chờ một chút rồi nói.

- Phòng ngủ cậu liên hoan mà tôi đến không hợp cho lắm.

- Trương Lan, Tống Cầm có phải bạn cùng phòng với cô không?

Lúc này Viên Cao Tinh bỗng nhiên hỏi.

- Đúng vậy.

Hay hai phòng chúng ta tổ chức đi chơi chung đi.

- Cậu đang có dụng tâm bất chính à?

Trương Lan sao không nhìn ra tâm tư Viên Cao Tinh chứ?

- Cái này…

Viên Cao Tinh cười hắc hắc nói.

- Tống Cầm, Bạch Hà đều đang trong giai đoạn ôn tập, muốn làm quen phải đợi đến khi kết thúc kì thi đã.

- Tôi thích kiểu này nhất.

Viên Cao Tinh vội nói.

Bạn cùng phòng Trương Lan cần ôn tập, bọn họ cũng vậy à.

- Vậy cứ như thế đi.

Tiếu Lão Thực xoa xoa đôi bàn tay nói.

- Tôi nói Lão Thực cậu kích động làm gì?

Viên Cao Tinh nhìn bộ dáng Tiếu Lão Thực, bất mãn nói:

- Trương Lan đã giới thiệu cho cậu một muội tử rồi còn gì.

- Ồ, chuyện từ khi nào?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi lại Tiếu Lão Thực.

- Hôm trước.

Tiếu Lão Thực không ý tứ nói.

- Lão Thực, không thể làm chuyện không tử tế nha.

Viên Cao Tinh vỗ vỗ bả vai Tiếu Lão Thực nói.

- Đại gia cậu, đừng cho rằng tôi không biết trong nhà cậu còn có một cô bạn gái nhỏ.

Tiếu Lão Thực khinh bỉ nhìn Viên Cao Tinh một cái.

Mặt Trương Lan tức khắc đen lại.

Hóa ra hai người này đều không phải hạng người đáng tin.

- Tình cảm là thứ thần thánh không cho phép chà đạp, hai người các cậu khiến tôi quá thất vọng.

Diệp Hạo lắc đầu nhìn hai thằng bạn của mình.

Nhưng không nghĩ tới nghênh đón bản thân Diệp Hạo là hai ngón giữa.

Diệp Hạo bây giờ mới ý thức được bản thân tựa hồ không thích hợp nói lời này.

- Chuyện đi chơi hủy bỏ đi, tôi trở về phòng ngủ bù đây.

- Buổi chiều tôi đi viện Cẩm Tú, cô có đi không?

- Đi chứ.

- Vậy 2 giờ gặp trước cổng trường.

- Được.

...

Ba người Diệp Hạo tùy tiện chọn một quán ăn, gọi vài món rồi ngồi tán dóc tứ phía.

- Rất lâu đã không có xa xỉ như vậy.

Viên Cao Tinh nhìn một bàn gà xào được bưng tới, chậc chậc nói.

- Không đến mức thế chứ?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Tiền của tôi đều cho Tiểu Long mượn, hiện tại tôi đang vay tiền sống qua ngày đó.

Viên Cao Tinh nói đến đây, bộ mặt khổ sở nói.

- Hắn mượn cậu bao nhiêu rồi?

- Đến bây giờ đã lên 8000 tệ rồi.

- Nhiều như vậy cậu còn cho mượn sao?

- Cậu không biết hắn nợ bên ngoài bao nhiêu đâu.

Tiếu Lão Thực lúc này nói ra.

Không tính 5000 của tôi và Lão Viên 8000, Tiểu Long còn nợ bên ngoài phải tầm 3~4 vạn.

- Hắn mượn nhiều tiền như thế làm gì?

- Đương nhiên để yêu đương rồi.

- Nhìn bộ dáng tiểu tử này chắcđã chìm hãm vào trong đó rồi.

- Nữ sinh kia nhìn có vẻ như người ngại nghèo thích giàu, nhưng gia hỏa Tiểu Long lại không nghe lời khuyên.

- Bản thân tự tìm đường chết thì oán ai được đây?

Viên Cao Tinh âm thanh lạnh lùng nói.

Tôi nghe nói hắn còn vay nặng lãi, đến lúc đó trả không nổi tôi xem hắn làm sao bây giờ.

- Được rồi, chúng ta vẫn nên trò chuyện chút để giải khuây cảm xúc đi.

Tiếu Lão Thực dời đề tài nói.

Thật sự hiện tại tôi cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Viên Cao Tinh khẽ thở dài.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

- Mấy cậu mua vé về nhà rồi sao?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Mua rồi, đáng tiếc chỉ là ghế ngồi cứng.

Viên Cao Tinh bất đắc dĩ nói.

Đến lúc đó sẽ phải ngồi liên tục 10 giờ trên cái ghế cứng ngắc a.

- Tôi cũng ngồi 8 tiếng.

Tiếu Lão Thực nhếch miệng nói.

Diệp Hạo nghe được hai người mua vé cũng không lại hỗ trợ mà nói.

- Diệp Hạo, còn cậu thì sao?

- Chờ kết thúc kì thi tôi ở Ma Đô một tuần rồi mới về.

- Đến lúc đó cũng gần Tết rồi, không có mấy ngày nữa đâu.

- Không sao, lúc đó tôi lái xe về nhà.

- Vậy cái này thì không có vấn đề gì rồi.

Hai người biết rõ Diệp Hạo thu nhập có chút phong phú, không nói đến 500 vạn tiền thưởng, vẻn vẹn phí chữa trị mỗi bệnh nhân 500, thu nhập mỗi ngày ít nhất cũng 5 vạn a.

Có thể nói nếu làm liên tục trong một tháng thu nhập của Diệp Hạo là 150 vạn.

Nhưng Diệp Hạo gia hỏa này ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới.

Bất quá ai có trình độ như Diệp Hạo cũng không phải nhất thiết ngày nào cũng làm vất vả, không phải sao.

Ngay lúc ba người Diệp Hạo đang nói chuyện phiến, một cô gái mặc một bộ quần áo đơn giản đi tới cửa đại học Trung Y.

Cô gái nhìn thoáng qua bốn chữ đại học Trung Y rồi lấy một tờ báo lớn từ trong ba lô ra.

- Diệp Hạo, cậu lừa đảo, trả lại tiền mồ hôi nước mắt của tôi đây.

Hành vi của thiếu nữ này rất nhanh được các học sinh đại học Trung Y chú ý.

- Chuyện gì đây?

- Diệp Hạo làm sao đi lừa lấy tiền mồ hôi nước mắt của cô ta được chứ?

- Lừa đảo? Nói đùa!

- Lấy năng lực Diệp Hạo còn cần đi lừa đảo sao? Vị này tùy tiện một tháng đã có thể thu nhập đến 100 vạn đó?

- Cô ta không phải lẫn lộn gì chứ?

- Khó mà nói, thời đại này đến bước đường cùng con người chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Thiếu nữ này không nhìn học sinh thảo luận mà một lần lại một lần hô hào câu nói đó, điều này dẫn đến kết quả, số lượng học sinh vây xem ngày càng nhiều.

Mà ngay lúc này, một thiếu nữ mặc áo lông vàng cùng với mấy vị bảo tiêu đồng hành đến trước mặt thiếu nữ.

- Cô nói Diệp Hạo lừa đảo, lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.