Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 128: Chương 128: Miệng Lưỡi Sắc Bén




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

- Thực lực toàn bộ liên minh bị suy yếu ít nhất ba phần.

- Còn có các đại gia tộc, đã không thể đồng tâm hiệp lực như trước.

Gọi ta gọi đây là sự vận dụng của trí tuệ.

Lâm Nhu Nhi đào một cái hố.

Cho dù Trịnh gia đứng đầu hào môn biết rõ đó có hố, nhưng bọn họ vẫn nghĩa vô phản cố nhảy vào đó.

Bởi vì đây là dương mưu.

Âm mưu không thể bẫy đám lão hồ ly kia.

Mà lúc Ma Đô đang gió tanh mưa máu, một video bỗng nhiên xuất hiện trên iternet.

Nội dung video này là cảnh Diệp Hạo cố gắng cưỡng bức nữ sinh kia và mấy giáo viên chạy đến nghĩ cách cứu viện.

Cả nước xôn xao.

- Trước đó tôi từng nói tên Diệp Hạo này không phải người tốt gì, mọi người còn không tin?

- Video này không có dấu vết cắt nối biên tập nào a.

- Người cặn bã như vậy không xứng ở lại thế giới này.

- Yêu cầu đề nghị Trung Quốc học tập pháp luật Hàn Quốc, thiến tên khốn nạn Diệp Hạo này đi.

- Thiến sao? Tôi đề nghị hình phạt treo cổ.

- Thật không có đạo đức, đường đường là một đại sinh viên thuộc trường đại học hàng đầu vậy mà làm ra chuyện người thần đều phẫn nộ giữa ban ngày ban mặt thế này.

Khi trên internet liên tục lên án, mười mấy bạn học ở đại học Trung Y cũng cầm biểu ngữ kêu to một đường đi tới phòng hiệu trưởng.

- Người khốn nạn như Diệp Hạo không xứng ở lại đại học Trung Y.

- Đề nghị hủy bỏ học tịch của Diệp Hạo, đuổi Diệp Hạo ra khỏi trường.

- Chúng em xấu hổ khi học cùng tên bại hoại này.

Mà theo thời gian trôi qua càng nhiều sinh viên tụ tập hơn, đợi đến phòng hiệu trưởng đã lên tới mấy trăm.

- Mạnh Vĩnh Ngôn.

Lúc này ba người Viên Cao Tinh chạy tới, Viên Cao Tinh thấy người cầm đầu là Mạnh Vĩnh Ngôn, lạnh lùng nói.

- Tôi biết ngay, người dẫn đầu là mấy đứa cháu tụi mày mà.

Tiếu Lão Thực tức giận nói.

- Mày nói cái gì?

Mạnh Vĩnh Ngôn giận dữ nói.

- Ông đây nói tụi mày đó.

Tiếu Lão Thực chỉ Mạnh Vĩnh Ngôn nói:

- Làm sao? Còn chưa ăn đủ cơm tù à? Có gan mày chào hỏi nơi này của ông đây xem.

Tiếu Lão Thực vừa nói vừa chỉ mặt mình.

- Còn mười hai tên cặn bã tụi mày nữa, tất cả đều có thể cùng chào hỏi.

Lời Tiếu Lão Thực nói lập tức kích thích 12 người anh em của Mạnh Vĩnh Ngôn.

Lúc nhóm bọn họ chuẩn bị ra tay, Mạnh Vĩnh Ngôn tiến lên ngăn lại.

- Không thể ra tay.

13 người còn đang trong thời gian quan án treo, nếu lại đánh nhau mà nói chắc chắn động đến pháp luật, đến lúc đó sẽ hủy bỏ học tịch của bọn họ.

Sau khi Mạnh Vĩnh Ngôn nhỏ giọng nói lợi hại của việc này, cả đám lập tức tỉnh táo lại.

- Mấy con hàng nhát gan.

Tiếu Lão Thực mắng.

- Một nhóm thích chơi bỏ đá xuống giếng.

Viên Cao Tinh cười mỉa mai.

- Video được đăng kia có vấn đề, hơn nữa rõ ràng đoạn video đó thiếu một phần.

- Bên cục Công An còn chưa đưa ra kết luận gì, tụi mày đã định tội Diệp Hạo, còn không biết thẹn mà bảo hiệu trưởng hủy bỏ học tịch của cậu ta? Ai cho tụi mày quyền lợi đó?

Lúc này Trịnh Tiểu Long cũng đứng ra nói.

- Video quá rõ ràng rồi.

Mạnh Vĩnh Ngôn trầm giọng nói:

- Các người hung hăng quấy rối trong này có tác dụng gì?

- Thật giả không được, giả thật không được.

Lúc này một bóng dáng cao lớn đi ra khỏi đám người:

- Dù không có đoạn video này tội của Diệp Hạo cũng vững như núi.

- Chung Tứ Phương, không phải Diệp Hạo từng đánh anh một trận sao?

Bóng dáng kia mới nói xong, Trương Lan lạnh lùng quát.

- Tôi không hiểu cô đang nói gì?

Trong mắt Chung Tứ Phương nhìn Trương Lan đầy lạnh lẽo.

Ban đầu lúc ở quán cơm Chung Tứ Phương muốn chen ngang tâm sự nhân sinh với cô nàng, ai ngờ tới Diệp Hạo không những không cho anh ta mặt mũi, còn đánh anh ta một trận trước mặt toàn dân thiên hạ, vì thế hắn luôn oán hận trong lòng.

Cho tới nay, Chung Tứ Phương đều muốn trả thù, đáng tiếc luôn không có cơ hội.

Cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội, sao hắn ta có thể không nắm lấy?

- Hiểu hay không anh rõ hơn ai khác.

Trương Lan cắn răng nghiến lợi nói.

Tình hình của Diệp Hạo vốn bấp bênh nguy hiểm, bọn Chung Tứ Phương còn muốn chọc dao vào.

Ngay lúc hai bên không ngừng tranh cãi, cửa phòng hiệu trưởng mở ra, sau đó Hoa Tư mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn xuất hiện trước mặt đám người.

- Hiệu trưởng, xin đuổi tên khốn nạn Diệp Hạo ra khỏi trường học.

Mạnh Vĩnh Ngôn nhìn Hoa Tư trịnh trọng nói.

- Diệp Hạo là gì của em?

Hoa Tư bình tĩnh hỏi.

- …

Vấn đề gì thế?

Trong lúc nhất thời Mạnh Vĩnh Ngôn không biết nên trả lời như thế nào?

- Em đã bị cừu hận che mờ mắt mất phương hướng, như vậy tôi sẽ nói cho em biết, Diệp Hạo là bạn học của em, Diệp Hạo là đồng đội của em, Diệp Hạo là đồng môn của em.

Vẻ mặt Hoa Tư đầy thương tiếc nói:

- Tôi chỉ thấy cừu hận trong mắt em, em ước gì có thể khiến Diệp Hạo rơi xuống vực sâu, em ước có thể băm Diệp Hạo ngàn dao.

- Cừu hận giữa hai em đạt tới không đội trời chung à?

Hoa Tư lớn tiếng chất vấn.

- Mạnh Vĩnh Ngôn, em dám vỗ ngực mình nói không xen lẫn ân oán cá nhân hay không?

Sắc mặt Mạnh Vĩnh Ngôn tái mét.

Quả thực những lời Hoa Tư nói làm hắn ta không dám trả lời.

- Tất cả giải tán đi.

Hoa Tư vẫy vẫy tay:

- Trước khi chuyện chưa có kết luận cuối cùng, tuyệt đối không nên lỗ mãng định nghĩa một người.

Lời nói Hoa Tư có lực uy hiếp nhất định.

Thời gian dần trôi qua bạn học vây xem cũng giải tán.

Trương Lan đi đến trước mặt Hoa Tư cung kính nói:

- Cảm ơn hiệu trưởng vì Diệp Hạo mở rộng chính nghĩa.

Hoa Tư nhìn chằm chằm Trương Lan một lát hỏi:

- Tại sao em lại thay Diệp Hạo cảm ơn tôi?

- Bởi vì.

Vì sao Trương Lan không nói ra được.

- Em có biết vì sao vừa rồi tôi lại nói những lời như vậy không?

- Không phải thầy nói trước khi chuyện chưa có kết luận cuối cùng tuyệt đối không nên lỗ mãng định nghĩa một người sao?

Nằm ngoài dự đoán của Trương Lan, Hoa Tư nhẹ nhàng lắc đầu:

- Bởi vì tôi hiểu rõ Diệp Hạo thuộc dạng người gì.

- Thầy có ý gì?

- Cô bé, Diệp Hạo và em là người của hai thế giới.

Hoa Tư nhìn Trương Lan, dùng giọng điệu nghiêm trọng nói:

- Sau này đừng thả tâm tư lên người cậu ấy nữa.

- Em không hiểu ý của thầy.

- Dựa theo lời tôi nói làm là được.

Hoa Tư không nhiều lời nữa xoay người quay về phòng hiệu trưởng.

Đợi Hoa Tư rời đi, Bạch Hà tò mò hỏi:

- Hiệu trưởng có ý gì thế?

- Tôi cũng không biết.

Trương Lan lắc đầu.

Nhưng trong lòng Trương Lan có một dự cảm không tốt.

Đương nhiên Hoa Tư không có khả năng nói đùa.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



Lúc Lâm Nhu Nhi lấy được video kia, nhanh chóng để cao thủ máy tính của tập đoàn tiến hành phân tích video này, người nọ đưa ra kết luận, video này không có bất kỳ dấu vết làm giả nào.

Nói cách khác video này chân thực đáng tin.

- Chẳng lẽ Diệp Hạo thật sự làm chuyện này?

Tiểu Mai lẩm bẩm nói.

- Không có khả năng.

Tiểu Lan không cần nghĩ đã đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.