Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 237: Chương 237: Mở Phòng Khám




Mở Phòng Khám

- ---------------------------------

Diệp Hạo nhìn theo phương hướng Mai Doãn Tuyết chỉ được một lúc đã thấy một khoả Tinh Thần sáng chói trên tinh không.

Bất quá rất nhanh, hắn đã chú ý đến tám khỏa Mệnh Tinh đang xoay chung quanh mệnh tinh Mai Doãn Tuyết.

- Tám khỏa kia cũng là Mệnh Tinh à?

- Đúng vậy.

- Cô không phải đã nói Tam Tông Lục Môn đều có một khỏa Mệnh Tinh của riêng mình à?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi lại.

- Theo lời Lão Tổ tông nói thì đúng như vậy.

- Các người có phải không để những Tà Đạo Tông Môn kia vào trong mắt không?

- Cũng không phải như vậy.

Nghe Mai Doãn Tuyết đáp một cách thiếu trách nhiệm như vậy, Diệp Hạo cảm thấy cụt hứng.

- Bất quá bây giờ xung quanh 9 khỏa mệnh tinh đã xuất hiện một khỏa Ám Tinh, nó ảnh hưởng đến quỹ đạo vận chuyển của 9 khỏa còn lại, nhưng Lão Tổ tông lại không hề thôi diễn ra bất cứ tin tức gì về khỏa Ám Tinh này cả.

Mai Doãn Tuyết khẽ thở dài

- Phải biết Ám Tinh không phải tùy tiện mà xuất hiện, sự xuất hiện của nó có thể thay đổi cả kết cục của Thiên Địa.

- Lấy năng lực Lão Tổ tông các cô mà cũng không thể tra ra?

- Đúng vậy.

- Kế Thừa Thiên Mệnh và Thanh Đồng Tiên Điện có liên quan gì đến nhau không?

- Chuyện này tôi không rõ.

Diệp Hạo hỏi vài vấn đề rồi rơi vào trầm tư.

Diệp Hạo không biết Kế Thừa Thiên Mệnh mang ý nghĩa gì, nhưng đối với danh hiệu này, Mai Doãn Tuyết rất hài lòng về nó.

Trường học tạm thời không thể đi.

Bời vì có rất nhiều ký giả truyền thông đang chú ý đến hắn.

Đối với việc này, Diệp Hạo chỉ cảm thấy bất dăc dĩ, nên hắn đành phải tĩnh tu trong biệt thữ.

Hắn tu luyện đến ngày thứ ba, một cuộc gọi của Hứa Manh Manh gọi đến.

- Diệp Hạo, khi nào anh dạy tôi Ngân Châm Điểm Huyệt thế.

Diệp Hạo vỗ đầu.

Làm sao lại quên chuyện này nhỉ.

- Đợi chút tôi sẽ liên lạc với cô sau.

Diệp Hạo nói đến đây cúp máy.

Hắn đầu tiên gọi cho Hoa Tư.

Hoa Tư hơi ngạc nhiên khi nhìn dãy số của Diệp Hạo, không biết cu cậu tìm mình làm gì?

- Hiệu Trưởng em có chuyện muốn thầy giúp.

- Nói đi thầy sẽ tận lực hỗ trợ.

Hoa Tư trả lời.

- Em muốn mở một phòng khám bệnh nhưng thầy biết đó, điều đó cần rất nhiều thủ tục phiền phức, không biết thầy có thể…?

Diệp Hạo cười nói.

- Được rồi, chuyện này cứ giao cho thầy.

Hoa Tư hoàn toàn không lo lắng về chuyên môn của Diệp Hạo.

Tên học sinh này là một Yêu Nghiệt.

- Em chỉ nhận mỗi ngày 100 bệnh nhân, thầy có thể đề cử 10 bệnh nhân, mặc kệ bệnh nan y hay phổ thông gì cũng được, cứ mang đến cho em, em sẽ giải quyết.

- Giá tiền như nào?

- Không phân biệt giàu nghèo 500 tệ.

Không thể không nói Diệp Hạo yêu cầu cái giá quá rẻ.

Trung bình một bệnh viện dù cảm mạo nóng sốt cũng phải ít nhất 400 – 500.

- Thầy nghĩ phòng khám của em nhất định sẽ mã đáo thành công.

Hoa Tư nói khẽ.

Diệp Hạo Thần Y cái biệt danh này đã quá nổi và tiếng tăm, nhưng đáng tiếc, Diệp Hạo hoàn toàn phớt lờ nó.

Diệp Hạo nhờ Trương Kình Tùng tìm một cữa tiệm nhỏ, hơi trang trí một chút rồi ngay lập tức khai trương.

Diệp Hạo ngay lập tức đưa tin tức khai trương phòng khám của mình cho Long Xã Trưởng của Nhật Báo Giang Nam.

Nhận được tin tức, Long Xã Trưởng vô cùng hưng phấn, chạy đến phòng khám của Diệp Hạo.

Nhờ internet mà tin tức Diệp Hạo khai trương phòng khám bệnh đã lan truyền trên các phương tiện truyền thông.

Cho dù danh tiếng đang thịnh như Ko Mitsuru cũng bị che mờ đi vài phần.

- Diệp Hạo nói có thể trị được mọi chứng bệnh.

- Cái này không phải đang hasaghi chứ (nguồn: Yasuo LMHT).

- Bảo Bảo nhà ta tất nhiên nói thật rồi, tôi tin tưởng cậu ấy có năng lực như thế, còn có ông đã gặp qua Diệp Hạo chưa mà hỏi?

- Bà tôi đã bị tê liệt mấy năm trời không đi lại được nhưng Diệp Hạo đã chữa tốt đấy.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Hứa Manh Manh chạy tới nơi, đã bị tràng cảnh ở đây dọa sợ.

Một biển người chen chúc xếp hàng, tất cả các con đường đều bị lấp kín.

- Chuyện này có hơi phô trương thì phải?

Hứa Manh Manh nhìn một màn này, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Cô hiểu rõ Diệp Hạo mở phòng khám chỉ vì muốn dạy mình Ngân Châm Điểm Huyệt, nhưng tràng cảnh trước mắt như thế thì làm sao vào đó đây?

Dù thế nhưng Hứa Manh Manh vẫn lao thẳng vào dòng người đang chen lấn.

Cũng may đi được một chút, có vài nhân viên cảnh sát đã đến dẹp đường, bọn họ rất nhanh đã mở ra một lối đi.

- Mọi người lui về sau.

- Chừa lối đi cho nhà người ta chứ.

- Mọi người phối hợp một chút, được không?

Fan hâm mô Diệp Hạo rất có tố chất, các nàng rất phối hợp theo sự điều động của cảnh sát.

Hứa Manh Manh thấy một màn này, vội vàng chạy tới.

- Mời đứng sang bên này.

Một viên cảnh sát vội vàng nhắc nhở.

- Tôi là trợ thủ của Diệp Hạo.

Hứa Manh Manh mang thẻ sinh viên của mình cho viên cảnh sát xem rồi nói.

Viên cảnh sát nhìn tấm thẻ đã nhớ đến cô nàng trước mặt là bạn học của Diệp Hạo.

Viên cảnh sát vội vàng nhường lối cho cô bước vào.

Thời điểm cô chạy đến cửa phòng khám lại gặp thêm một hàng dài rồng rắn người xếp hàng nữa.

- Số lượng cũng quá nhiều đi?

Hứa Manh Manh biết một ngày Diệp Hạo chỉ xem cho 100 người, mà cái hàng trước mặt ít nhất cũng lên đến hơn 800 a.

Theo thời gian con số này có thể gia tăng gấp mấy lần.

- Tốt người kế tiếp.

Hứa Manh Manh đi đến phòng trị liệu nghe giọng của Diệp Hạo.

Cô vội vàng thay áo Blouse vào rồi tiến vào trong phòng trị liệu.

Diệp Hạo thấy Hứa Manh Manh vừa đến nói.

- Đã nhớ kỹ Tâm Pháp chưa?

- Tôi đã nhớ tất cả rồi.

- Có run không?

- Không.

- Tôi sẽ dạy cô một lộ tuyến của Chân Nguyên.

Diệp Hạo nói rồi ra hiệu Hứa Manh Manh đứng trước mặt mình.

Theo việc Diệp Hạo đưa một tia Chân Nguyên vào trong thể nội Hứa Manh Manh, cô cảm thấy môt dòng khí lưu chảy vào cơ thể mình.

Cỗ khí lưu này chạy dọc theo thân thể cô tạo thành một vòng tuần hoàn.

- Đã nhớ kỹ chưa?

- Chỉ một bộ phận trước đó.

- Vậy một lần nữa.

Diệp Hạo vận khí làm thêm một lần nữa.

- Lần này đã ghi nhớ kỹ.

Hứa Manh Manh ngạc nhiên nói.

- Chờ lúc tan làm, tôi sẽ dạy cho cô thêm hai lần nữa như vậy sau hai đến ba ngày cô có thể nhớ kỹ mọi thứ.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Uhm.

- Hiện tại tôi sẽ dạy cô phương pháp vận châm.

- Ông trị liệu cái gì ạ?

Diệp Hạo nói xong nhìn lão bệnh nhân hơn 70 tuổi trước mặt hỏi.

- Cậu cảm thấy tôi có bệnh gì?

- Ông có thể đi ra ngoài.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

Ông lão khẽ giật mình.

Ông ta không ngờ Diệp Hạo sẽ trả lời như vậy.

- Cậu… cậu… một chút phẩm chất y đức mà cũng không có ư?

- Đúng như vậy đấy, tôi không hề có chút y đức gì cả, giờ ông đi được chưa?

Diệp Hạo nói rõ ràng với ông lão.

- Tôi – tôi có bệnh ở động mạch vành.

- Tôi nói rồi, ông có thể đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Cậu – cậu sao có thể đối xử với bệnh nhân của mình như vậy?

Ông lão đầy phẫn nộ quát Diệp Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.