Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2: Chương 2: Thấu Thị Nhãn




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

--------------------------------------------------

**Thấu thị: Xuyên thấu.

Diệp Hạo đoán rất chính xác.

Ba ngày sau, hắn tỉnh dậy.

Thời điểm mở mắt, hắn giật nẩy mình.

Hắn cảm thụ thế giới này cực kì rõ ràng.

Diệp Hạo trước đó có chút cận, nhưng hiện tại hắn khẳng định, thị lực bản thân đạt đến cấp độ kinh khủng.

Thính giác cũng nhạy bén hẳn lên, hắn lờ mờ nghe được hai người tường bên nói chuyện.

- Làm phát đi!

- Nơi này là bệnh viện đó!

- Giờ không phải chỉ có hai ta thôi sao?

- Vậy cũng không được, người ta thấy chắc đội quần!

- Một nháy thôi, có được hay không?

- Cái này —— vậy nhanh đi!

Diệp Hạo nghe thế, trong lòng tự nhiên muốn nhìn tình hình phòng kế bên.

Thời điểm hắn nghĩ như vậy, vách tường trước mặt đột nhiên biến mất, tiếp theo đó hắn thấy cảnh đôi nam nữ đang hôn nhau đắm đuối.

A!

Diệp Hạo la toán lên!

Quách Tú đang ghé đầu ngủ trên giường bệnh bỗng nhiên bừng tỉnh, khi nàng nhìn thấy con trai ngồi dậy, lộ vẻ mừng như điên.

- Tiểu Hạo, con tỉnh rồi!

Diệp Hạo nhìn thấy mẹ gầy gò hơn nhiều, trong lòng đầy hổ thẹn.

- Mẹ!

Quách Tú chợt nhớ đến cái gì, vội vàng ấn nút gọi khẩn cấp trên giường bệnh.

Chỉ chốc lát sau, một y tá đi vào, cô nàng thấy Diệp Hạo thức tỉnh liền biến sắc.

Bởi vì tình huống Diệp Hạo hết sức phức tạp, theo lý thuyết sẽ không tỉnh dậy nữa.

Nàng tiến lên kiểm tra Diệp Hạo một phen rồi vội vàng chạy ra ngoài bẩm báo với bác sĩ trực ban.

Nghe tin Diệp Hạo tỉnh dậy, bác sĩ đang trực cũng nhanh chóng chạy vào.

- Để ta kiểm tra toàn thân cậu một chút!

Bác sĩ nghiêm túc kiểm tra sau đó cho ra kết luận.

Diệp Hạo hoàn toàn bình thường, hơn nữa, thân thể hắn còn khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Thật vô lý!

Phải biết, phần lớn những bệnh nhân nằm trên giường nửa năm sẽ vô cùng suy yếu, có ai giống Diệp Hạo, đang khỏe như trâu trước mắt chứ.

Dẹp bỏ nghi hoặc trong lòng, bác sĩ vẫn cho hắn xuất viện.

Diệp Chí Quốc nghe được tin vội vả chạy đến, hắn trả hết số tiền còn thiếu bệnh viện rồi đưa Diệp Hạo về nhà.

Sau khi về đến trong nhà, Diệp Hạo ngây ngẩn cả người!

Bởi vì trong nhà trống không, mọi thứ như có cánh bay mất hết rồi.

- Cha, đây là ——?

Diệp Hạo chưa nói hết lời đã thấy thần sắc cha mình bắt đầu ảm đạm.

Lúc này, điện thoại Diệp Chí Quốc vang lên.

Diệp Chí Quốc ừm ừm hai tiếng rồi cầm lấy chìa khoá sau đó nói với vợ.

- Anh có chút chuyện ra ngoài một chuyến!

Sau khi Diệp Chí Quốc rời đi, Quách Tú trầm ngâm một chút rồi nói.

- Tiểu Hạo, con bệnh nặng mới khỏi, vào phòng nghỉ ngơi đi, mẹ ra ngoài mua đồ ăn, trưa làm sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất!

Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu, nhanh chóng trở về phòng mình.

Trong phòng, hắn ngồi bất động, một chút cũng không động.

Hốc mắt Diệp Hạo không khỏi ướt đẫm.

- Cha mẹ, con nhất định sẽ cho hai người cuộc sống hạnh phúc!

Nếu như trước đó, hắn quả thật không dám thốt ra câu nói này, nhưng hôm nay Hạo ta đã không còn như xưa nữa.

Diệp Hạo nằm trên giường tự hỏi biện pháp kiếm tiền.

(Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần - )

Hắn không phải đồ đần, không nhìn ra tình trạng quẫn bách trong nhà.

Đúng rồi, Thấu Thị.

Diệp Hạo rất nhanh nghĩ đến một màn khi mình vừa mới tỉnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhìn ra hướng phòng khách.

Khi Diệp Hạo sinh ra ý nghĩ, mấy chục mét tường trước mặt đột nhiên biến mất, hắn thấy rõ hoàn cảnh trong phòng khách lúc này.

- Bản thân mình có được năng lực Thấu Thị!

Hắn lần này nắm chắc 100% rồi.

Nghĩ tới đây Diệp Hạo nghĩ đến đường đi phát tài.

Vé Số Sổ Liền!

Hắn trước kia cũng thỉnh mua vài tờ, bất quá tất cả đều trắng tay.

Hiện tại có khả năng nhìn xuyên thấu, không dùng là thằng ngu.

Nghĩ đến liền làm.

Diệp Hạo từ ngăn kéo lấy ra 20 tệ, chạy nhanh qua tiệm vé số gần nhà.

- Ông chủ, ta muốn mua một tờ vé số sổ liền.

Diệp Hạo lớn tiếng nói.

Ông chủ bán ừm một tiếng rồi đưa một tờ cho Diệp Hạo.

Hắn vội vàng ngăn cản.

- Để ta tự chọn.

- Đây!.

Ông chủ cũng không nói nhiều, đưa cả xấp vé cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo cầm chồng vé số, đầu tiên nhìn quy tắc trúng thưởng, tiếp đó hắn nhanh chóng nhìn vào kết quả sổ số kế bên.

Vừa nhìn qua đã thấy được tất cả ký tự phía sau màn che.

Không trúng!

Diệp Hạo nhìn tiếp tấm thứ hai.

Vẫn không trúng!

Tiếp tấm thứ ba.

20 tệ!

Diệp Hạo đương nhiên không lựa tấm này, tờ này huề vốn mẹ nó rồi.

Khi Diệp Hạo nhìn tới tấm thứ mười, mắt không khỏi sáng lên, bên trong ‘[[[có tiền thưởng 100 tệ.

Hắn ghi nhớ tờ này rồi nhìn hết đám vé số còn lại.

Sau khi xem xong, mặt hắn lộ vẻ hơi thất vọng, chồng số này trúng to nhất cũng chỉ có 100 tệ, bất quá suy nghĩ một chút, Diệp Hạo thấy thoải mái, nếu tùy tiện một chồng vé đã có tờ trúng 8 vạn, 10 vạn tệ, công ty xổ số Vạn Phúc Lợi sớm phá sản bà nó rồi.

Từ từ sẽ đến!

Dù sao ca cũng không lỗ.

- Lão bản, ta muốn tờ này!

Diệp Hạo vừa kéo tấm vé thứ mười vừa nói.

Quả nhiên trúng được 100 tệ.

Trên mặt ông chủ cũng lộ ra vẻ kinh dị.

- Tiểu tử vận khí không tệ, muốn lấy thêm một hai tờ nữa không?

Tên này đúng là gian thương, không có hảo tâm.

Hắn rất rõ ràng, giải thưởng lớn nhất trong đống vé số là tờ 100 tệ này, không ngờ tiểu tử trước mắt chọn đúng ngay nó.

- Vậy để ta chọn thêm một tờ.

Diệp Hạo cũng không phải ngu, sao có thể để người khác dẫn dắt?

Ông chủ nghe vậy cũng lộ ra vẻ thất vọng, bất quá vẫn đưa cho Diệp Hạo một chồng mới.

Diệp Hạo lần nữa phát động năng lực Thấu Thị.

Lần này vận khí kém hơn trước một chút.

Chồng này chỉ cao nhất có 50 đồng.

Hắn rút ra tờ 50 tệ kia luôn.

Lão bản lần này giật mình thật.

- Vận khí tiểu tử ngươi cũng quá tốt đi?

- Haha, ăn ở tốt nó thế!

Diệp Hạo nhận thêm 50 tệ rồi rút lui.

Sự tình này có thể có một, có hai không thể có ba, nếu không sẽ làm người ta nghi ngờ.

Cất 130 tệ vào túi, hắn chạy đến một tiệm vé số khác xa hơn chỗ này.

(Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần - )

Thời điểm hắn phát động Thấu Thị, không những không thể nhìn thấu mà còn cảm thấy một trận suy yếu khó nói.

- Cái này?

Sắc mặt hắn đại biến!

Thấu Thị Nhãn không còn?

Nghĩ đến đây, toàn thân Diệp Hạo đổ mồ hôi lạnh.

Hắn vừa mới chiếm được năng lực Thấu Thị, nhưng hiện tại ông trời đã mang nó đi?

Không!

Không thể!

Nhưng mặc kệ Diệp Hạo cố gắng như thế nào vẫn không thể xem thấu được nữa.

Tâm tình hắn có chút ảm đạm trở lại nhà.

Đến trưa, Quách Tú làm cho con trai món nó thích ăn nhất, nhưng giờ Diệp Hạo nào có tâm tình ăn uống, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi thôi!

Quách Tú còn nghĩ con trai còn hư nhược cũng không suy nghĩ nhiều.

Diệp Hạo cả đêm không ngủ nổi, hắn nằm trên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà.

Không biết qua thời gian bao lâu, hắn đột nhiên thấy được bầu trời đầy sao phía trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.