Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ----------------------------------------------------
- Tôi phải tìm một người giống tốt để cải thiện gien đời sau mới được.
Tiếu Lão Thực xấu hổ nói.
- Thế người này ra sao nè?
Diệp Hạo quét mắt một vòng, giúp Tiếu Lão Thực khóa được một đối tượng.
- Lão Thực cậu đừng mơ tưởng nữa.
Trịnh Tiểu Long khẽ cười nói.
- Mình phải gọi người ta là chị đó, muốn đổi nghề làm phi công à?
- Xời, hiện giờ nó là mốt nha, phi công đầy đường chứ éo đùa?
Tiếu Lão Thực căm giận bất bình đáp trả.
- Lo cái gì mà lo?
Viên Cao Tinh một bên cười ha ha.
- Đại Học Trung Y chúng ta cái gì không có chứ nữ sinh thì đầy, đếm không hết ấy chứ, cứ từ từ mà lựa, gấp làm chi.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
…
Hạ Kinh phát hiện năng lực học tập của Diệp Hạo cực kỳ cường hãn.
Những động tác bản thân dạy, cậu ta có thể làm y chang, không chê được tý nào.
E hèm…!
Không sai một ly a…
Hạ Kinh đã đặc biệt quan sát vài lần.
Diệp Hạo tập bước điều đi nghiêm, mỗi bước đi đều đúng y 25 cm.
Mà làm được điểm ấy chỉ toàn những người đã được huấn luyện đặc biệt thôi, nhưng gia hỏa này mới học bao lâu chứ, 3 buổi là cùng.
Bình thường, huấn luyện viên ghét nhất dạng học sinh động một tí đã muốn xin nghỉ, nhưng khi hắn thấy một màn này, những khó chịu trong lòng đều tiêu tán.
Lúc Diệp Hạo vừa mới kết thúc huấn luyện quân sự, đang đi tới căn tin trường, điện thoại vang lên.
- Diệp Hạo, cậu đang ở đâu vậy?
- Chuẩn bị đi ăn cơm.
- Vậy ăn xong, qua giúp tôi chuyển đồ nha.
- Ok, girl!
Trương Lan nghi ngờ nhìn hắn hỏi.
- Cậu bận rộn nhỉ?
- Bận gì đâu, lâu lâu mới nhận được cuộc gọi, đâu như ai đó, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng a.
- Sao cậu biết?
- Hỏi thừa, hai ta gần như vậy, tôi sao có thể không biết?
Nghe thế, khóe miệng Trương Lan không khỏi nở một nụ cười xinh đẹp, hắn nếu không chú ý cô nàng, làm sao biết được chi tiết này? Tên này cũng không phải đồ ngốc, hihi!
Trương Lan chủ động muốn ăn cơm với hắn, mà được ăn cơm cùng người đẹp, main ta nào có từ chối bao giờ.
Rất nhanh, Diệp Hạo phát hiện đi ăn cơm cùng Trương Lan không cần tốn thời xếp hàng nha, vì rất nhiều nam sinh đều chủ động nhường vị trí cho cô nàng.
Trương Lan không chen ngang, nhưng nhân gia được nhường mà, không tiến lên cũng không được.
Ăn xong bữa trưa, Diệp Hạo chủ động đưa nàng về phòng, không phải nói Diệp Hạo hiểu lòng người, mà bởi vì phòng Đường Phiên Phiên cũng gần chỗ Trương Lan a, nhưng cô nàng nào biết hắn như thế, trong lòng như ăn mật ngọt, gia hỏa này ngày càng xứng chức!
Khi đến dưới lầu phòng Đường Phiên Phiên, Diệp Hạo bấm gọi cô xuống, không qua bao lâu, Đường Phiên Phiên xuất hiện cùng một cái rương đồ to đùng.
- Đồ cô nhiều như vậy?
Diệp Hạo kinh ngạc thốt.
Cái rương này còn lớn hơn cái mẹ hắn mua cho hắn trước khi vào đại học nữa.
- Còn một cái nữa!
Đường Phiên Phiên nói xong quay người chạy về phòng.
Chốc lát sau, nàng lại xách thêm một cái rương.
- Tôi phải lấy hết chăn, mền, đệm giường theo nên thế.
Diệp Hạo vội cắt đứt lời cô.
- Chăn, mền, đệm giường để lại đi, đợi chút nữa chúng ta đi siêu thị mua cái mới.
- Hả?
- Phòng ngủ bên ngoài đều có kích thước 2.0 * 1.8, mà chăn, mền, đệm giường của trường ta đều 2.0*1.2, không vừa đâu.
Diệp Hạo cười nói.
*- Nhưng nếu mua luôn một bộ mới đắc lắm, ít nhất cũng phải 1000 tệ đấy.
Đường Phiên Phiên chần chừ một chút vẫn cự tuyệt.
Diệp Hạo nghe thế đã biết tình huống gia đình cô nàng chắc không được tốt nên cười nói.
- Phòng tôi thuê, đương nhiên tôi phải mua chăn đệm rồi!
- Nhưng tôi cũng vào đó ở mà!
Khuôn mặt Đường Phiên Phiên đỏ lựng nói.
- Vậy cô làm công cho tôi là được.
Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi đề nghị.
- Làm công?
Đường Phiên Phiên nghi ngờ hỏi.
- Về sau, vệ sinh trong nhà giao cho cô.
- Cái này ——?
Đường Phiên Phiên vốn không nghĩ đến việc bản thân phải quét dọn việc nhà.
- Không phải ai cũng có vinh hạnh được Hoa hậu Giảng đường quét dọn vệ vinh dùm đâu!
Diệp Hạo nhếch miệng cười.
- Còn nữa, tôi không thích làm bạn với người tối ngày hay nhăn nhăn nhó nhó.
Diệp Hạo đã nói đến đây, Đường Phiên Phiên cự tuyệt không có ý nghĩa.
Hai người mang hai cái rương đồ đưa đến Hải Hằng Hoa Viên, Đường Phiên Phiên ngay sau đó sắp xếp đồ mình vào vị trí.
Còn Diệp Hạo đi dạo nhìn xem chung quanh.
Đúng lúc này, di động hắn lại vang lên.
- Alo, ai đó?
Hắn thấy một dãy số lạ.
- Tôi là thư ký của Lâm Tổng, Tiểu Mai.
- Tiểu Mai? Có chuyện gì sao?
- Lâm Tổng có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu, tôi hiện tại đang đứng trước cửa trường cậu nè.
- Tôi chuyển qua Hải Hằng Hoa Viên rồi!
Diệp Hạo không biết chuyện quan trọng trong miệng Tiểu Mai như thế nào, nhưng hắn cảm thấy bản thân mình nên đi gặp họ một chuyến.
- Vậy cậu ra cửa Hoa Viên đợi tôi 3 phút.
- Được.
Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi đi vào phòng.
- Phiên Phiên.
- Sao thế?
- Trưa nay, tôi bận một chút, tý nữa cô một mình đi siêu thị mua đồ được không?
- Ừm, được.
- Thẻ ngân hàng của tôi đây, mật khẩu là 699669.
Diệp Hạo nói đến đây hơi dừng một chút.
- Tôi thuộc loại người thích sạch sẽ, cô đừng mua hàng khuyến mãi nhé!
- Ừm, tôi sẽ nghiêm túc chọn.
Đường Phiên Phiên nói khẽ, lúc trước, cô nàng mua đồ lúc nào cũng phải so sánh giá giữa cái này với cái kia, nhưng Diệp Hạo đã nói vậy, sao cô còn dám có tâm tư này nữa!
Lúc Diệp Hạo ra cửa Hải Hằng Hoa Viên, một chiếc Rolls-Royce cũng đang chờ ở đó.
Tiểu Mai thấy Diệp Hạo đến, vội vàng nghênh đón.
- Xin lỗi, tôi quên việc cậu đang học quân sự.
Huấn luyện quân sự sẽ ra sớm hơn các môn học bình thường, nhưng Tiểu Mai
không biết nên đến hơi trễ.
- Không sao!
Mặc kệ Diệp Hạo có để ý hay không, Tiểu Mai vẫn phải giải thích, cô biết rõ, vị
trước mắt này không phải một học sinh bình thường, vị này có thể là cao thủ Bát
Tinh cấp cao, còn mạnh hơn mình!
Giống Tiểu Lan, Thất Tinh cao thủ, người được bảo hộ đều là chính khách cấp
quốc gia! Diệp Hạo chỉ cần nguyện ý, cho dù đám Nguyên Lão đều sẽ cung kính
nghênh đón hắn.
Nhà hàng Hào Môn Quốc Tế!
Một trong những nhà hàng năm sao xa hoa nhất Ma Đô.
Diệp Hạo theo Tiểu Mai xuyên qua xa hành lang đi đến phòng 666, hai phục vụ viên xinh đẹp thanh lệ cung kính mở cửa phòng.
Lúc này, Lâm Nhu Nhi đang xem tư liệu cũng đứng lên tiến về phía Diệp Hạo.
- Tôi đang xem tài liệu nên không ra ngoài nghênh đón, mong cậu đừng trách.
- Lâm Tổng khách khí rồi.
- Lâm Tổng?
Khuôn mặt Lâm Nhu Nhi lộ vẻ không vui.
- Chúng ta xa lạ vậy hả?
Diệp Hạo đớ người, bộ hai chúng ta rất quen thuộc sao? Chỉ mới gặp được một lần thôi đó bà cô của tôi. Bất quá, từ câu nói này, hắn hiểu cô nàng đang có ý thân cận với mình.
- Nhi tỷ?
Hình như bà cô này lớn tuổi hơn mình, thôi cứ gọi tỷ tỷ đi.
Vẻ mặt Lâm Nhu Nhi lúc này mới dãn ra nở nụ cười.
- Cậu đã tôi một tiếng Nhi tỷ, vậy để tỷ tỷ tặng cậu lễ gặp mặt.
Lâm Nhu Nhi nói xong, Tiểu Lan đứng kế bên nhanh chóng lấy ra một cái hộp tinh sảo.*