Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 612: Chương 612: Thiệp Mời




Thiệp Mời

- ---------------------

Lăn ra ngoài!

Nhục nhã một cách công khai đây mà!

Lãnh Phong nhìn ánh mắt đầy oán hận của Lãnh Tuyết, hắn liền thu hồi oán hận, bởi vì hắn biết mình không thể đắc tội với cô gái trước mắt.

Lãnh Tuyết có thân phận gì?

Lục Đại Trưởng Lão của Võ Điện a.

Còn nữa Điện Chủ Võ Điện là Đạo Sư cũ của Lãnh Tuyết, địa vị Lãnh Tuyết khẳng định sẽ theo Trương Lan như nước lên thì thuyền lên, chưa kể Lãnh Tuyết có quen biết với Diệp Hạo nữa.

Nếu đắc tội với vị này, người ta muốn giải quyết một Lãnh gia nhỏ bé không phải chỉ cần một câu nói.

- Tôi đi là được chứ gì.

Lãnh Phong nói đến đây xoay người rời đi, nhưng được vài bước, hắn quay người nhìn Lãnh Tuyết nói.

- Lãnh gia lúc nào cũng hoan nghênh cô trở về nhà.

Nói xong, vội vàng rời đi.

Tâm cơ a.

Lãnh Phong nói câu này cũng không phải đơn giản cho Lãnh Tuyết nghe mà muốn nói cho giai tầng quyền quý ở đây nghe.

Lãnh Tuyết dù như thế nào cũng là người của Lãnh gia.

Lãnh Tuyết nhìn bóng lưng của Lãnh Phong, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.

- Người như vậy không đáng để bực bội.

Diệp Hạo cười lên tiếng.

Lãnh Tuyết bóp miệng nặn ra nụ cười rồi ngồi xuống.

Lúc này một nữ tử có dáng người không tệ đến mời rượu.

Dù ai đến Diệp Hạo cũng không cự tuyệt.

Rất nhanh mấy trăm khách quý giữa sân đều cùng Diệp Hạo kính một lần.

- Diệp Chân Tiên, ngài quả nhiên ngàn ly không say nha.

Lâm Như Long là người cuối cùng bưng chén rượu tới.

Kỳ thật Lâm Như Long cũng không muốn kính Diệp Hạo chén rượu này.

Nhưng khách quý toàn trường đều đến mời hết rồi.

Nếu Lâm Như Long hắn không mời rượu chẳng khác nào không nể mặt Diệp Hạo.

Không nể mặt Diệp Hạo, ý này rất nguy hiểm a, khó nói việc có người ra tay với Lâm gia hay không.

Chén rượu trong tay Diệp Hạo cùng Lâm Như Long chạm nhau một cái.

- Còn tốt.

Không có quá nhiều lời, tùy ý một câu.

Nhưng trong lòng Lâm Như Long lại tuôn ra một tia cảm kích, bởi vì nếu đổi ngược lại hắn là Diệp Hạo thì sẽ không chào đón đối phương đâu.

Diệp Hạo không những chạm cốc cùng mình mà còn nói chuyện vui vẻ.

Có thể nói cho bản thân mặt mũi.

- Nhu Nhi, năm đó do người làm anh này không đúng.

Tiếp đó Lâm Như Long nhìn về phía Lâm Nhu Nhi đang ngồi bên cạnh Diệp Hạo nói.

- Nếu em trở về Lâm gia, lúc này anh cũng có thể giao lại vị trí Gia Chủ.

- Không cần đâu.

Lâm Nhu Nhi đanh thép đáp.

- Nếu có rảnh thì nên về nhà, Gia Gia rất nhớ em.

Lâm Như Long nói xong câu này, dùng ánh mắt báo cho Diệp Hạo biết mình rời đi.

- Dối trá.

Lâm Nhu Nhi lầm bầm một câu.

Lấy nhãn lực của Lâm Nhu Nhi sao không nhìn ra Lâm Như Long rất ham muốn quyền lợi chứ.

Nếu cô trở về Lâm gia, đừng nói làm Gia Chủ Lâm gia, ngay cả tài phú của bản thân hiện tại, tất cả đều phải quy về Lâm gia.

Sự việc này có một lần đủ rồi.

Lâm Nhu Nhi còn nhớ rõ lúc mình bị đuổi khỏi nhà, trên người còn không có lấy một đồng.

Buồn cười hay không?

Đáng buồn hay không?

Đáng thương hay không?

Phải biết Lâm Nhu Nhi quản lí trên 10 tỷ tiền lời từ các Tập Đoàn lớn, hằng năm kiếm được bao nhiêu cho Lâm Gia? Mà bản thân có được cái gì?

Cái gì cũng không có!

Bởi vậy cô làm sao tin tưởng lời của Lâm Như Long chứ.

Hiện tại tài phú trong tay Lâm Nhu Nhi cũng không kém hơn ba Gia Tộc lớn nhất tại Ma Đô đâu.

Nhưng cô không công bố ra thôi.

Về phần Đường Phiên Phiên thì đã thuộc dạng quý tộc Ma Đô, tài sản của nàng vượt qua rất xa so với người đứng thứ hai rồi.

Diệp Hạo cười cười nói.

- Lấy tâm cảnh của cô, không nên chấp nhặt với hắn.

Lâm Nhu Nhi lúc này mới ý thức được hiện giờ đã là Tu Sĩ Nguyên Anh Cảnh rồi.

Tranh chấp đồ vật nơi thế tục thực sự không có ý nghĩa.

Bởi vì lấy thân phận của cô hiện tại, muốn bao nhiêu mà không có.

Chợt Diệp Hạo đứng lên đi đến bên người Chu Uyển Thanh, đưa một tấm thiệp màu vàng cho cô, trên tấm thiệp này lại phát ra ánh sáng vàng nhạt.

- Đây là…?

Chu Uyển Thanh khẽ giật mình hỏi lại.

- Ngày mùng 3 tháng 3 tôi và Đường Phiên Phiên sẽ cử hành hôn lễ tại Ám Tinh Môn.

Diệp Hạo nhìn Chu Uyển Thanh nói.

Thân thể mềm mại của Chu Uyển Thanh nhẹ nhàng run lên.

Chợt cô đưa hai tay ra nhận lấy thiệp mời, khẽ đáp.

- Tôi nhất định sẽ đi.

- Đến lúc đó, tấm thiệp này sẽ hóa thành một chiếc Vân Chu chở cô đi.

- Thiệp mời này sẽ hóa thành Vân Chu?

Chu Uyển Thanh hoảng sợ thốt.

- Sau này đặt thiệp mời trong nhà, bất luận Yêu Ma hay Tà ma đều không thể đến gần, nếu có nguy hiểm cứ xé rách thiệp mời, bên trong ẩn chứa một lực lượng, có thể trảm sát tất cả.

Diệp Hạo nhìn Chu Uyển Thanh nói.

- Bất quá nhớ, không nên tùy tiện sử dụng.

- Được.

Chu Uyển Thanh gật đầu.

Quyền quý toàn trường nghe được câu này của Diệp Hạo, tròng mắt đều đỏ lên nhìn tấm thiệp mời trong tay Chu Uyển Thanh.

Thứ này có thể xem như bảo vật gia truyền từng đời truyền xuống dưới a.

Chu gia có tấm thiệp mời này thì ai dám động tới.

Chu Uyển Thanh thu hồi tấm thiệp mời này, sau đó Diệp Hạo lại lấy thêm một tấm thiệp mời nữa đưa cho Thủ Phụ.

Dù Thủ Phụ trong lòng cũng tràn đầy kích động.

Trên người Thủ Phụ có Hộ Thân Phù của Long Đằng đưa cho, bất qua Hộ Thân Phù của Long Đằng sao có thể sánh với Diệp Hạo?

Đôi bên không cùng một cấp độ.

- Tại sao tôi không có?

Lãnh Tuyết nhìn Diệp Hạo ngồi xuống lại không có ý đưa thiệp, hỏi.

- Đến lúc đó cô đi với Trương Lan là được.

Diệp Hạo nhìn Lãnh Tuyết nói.

- Thế nhưng tôi vẫn muốn có một tấm thiệp mời.

Lãnh Tuyết đáng thương cảm thán.

- Đến lúc đó, cô cùng Trương Lan ở lại Ám Tinh Môn tu hành một khoảng thời gian, tu vi của mình dù sao cũng tốt hơn một tấm thiệp mời chứ.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười đáp.

- Đương nhiên nếu cô muốn lựa chọn thiệp mời, tôi sẽ đưa cho cô một tấm.

- Đừng, đừng, đừng, tôi từ bỏ.

Lãnh Tuyết không phải kẻ đần.

Ám Tinh Môn là Tông Môn của Diệp Hạo.

Nếu có thể tu hành trong đó một đoạn thời gian thì tu vi không bạo tăng mới lạ.

Thời gian sau đó đám người không ngừng nâng ly cạn chén.

Diệp Hạo ngồi chơi không lâu thì cáo từ rời đi.

Lúc Diệp Hạo rời đi, quyền quý toàn trường bao gồm cả Thủ Phụ đều đứng lên đưa tiễn.

- Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp Diệp Hạo.

- Đường Phiên Phiên quả thực có phúc duyên to lớn.

- Ban đầu tôi còn cảm thấy Diệp Hạo trèo cao, nhưng bây giờ mới biết mình vô tri đến mức nào.



Mà sau khi Diệp Hạo rời đi, tin tức liên quan đến hắn nhanh chóng lan truyền ra toàn bộ Hoa Hạ.

Toàn trường có mấy trăm quan chức cùng phục vụ, tin tức này muốn dấu cũng không có khả năng.

- Chân Tiên.

- Thân phận thực sự của Diệp Hạo là Tu Sĩ cao cao tại thượng! Hơn nữa còn là người mạnh nhất Tu Đạo Giới từng tồn tại - - Chân Tiên.

- Ít ngày nữa Diệp Hạo sẽ phi thăng lên Tiên Vực.

- Cũng chỉ có nữ tử như Đường Phiên Phiên mới xứng với Diệp Hạo a.

- Tôi rất muốn đi tham dự hôn lễ của Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên nha.

- Có ai mà không muốn chứ?

- Nghe nói toàn bộ Hoa Hạ không có bao nhiêu người có được thiệp mời của Diệp Hạo đâu.

- Thiệp mời của Diệp Hạo ngoài có thể hóa thành Vân Chu ra còn có thể làm trấn gia chi bảo mà.

- Nghe nói có bao nhiêu quyền quý muốn một tấm thiệp mời cũng không được.

- Diệp Hạo có đắc tội đến những giai tầng quyền quý này không?

- Nói đùa! Với thân phận của Diệp Hạo thì cần quan tâm ai? Dù Thủ Phụ mà còn rất vinh dự lấy được thiệp mời của Diệp Hạo, tôi nghe nói mấy vị Nhất Phẩm Đại Quan đều muốn có thiệp mời nhưng cũng không được kìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.