Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 448: Chương 448: Thịt Khách




Thịt Khách

- ---------------------------------

Nói tới Hải Nam thì nổi tiếng nhất là hải sản.

Mắt Diệp Hạo lộ vẻ hứng thú nhìn những lão bản rao hàng hai bên đường.

Bởi vì nơi này có rất nhiều cá mà Diệp Hạo chưa từng thấy qua.

- Nói anh biết, ăn hải sản ở Hải Nam ngon nhất.

Văn Tâm nói khẽ.

- Vậy phải nếm thử cho đã mới được.

Diệp Hạo cười nói.

- Con cá này thật lớn.

Văn tâm chỉ một con cá ven đường nói.

Ông lão ngồi xổm chỗ gian hàng nghe được liền cầm đao mổ bụng con cá.

- Đúng như cô nói, cô gái nhỏ, ánh mắt rất tốt, cả con đường này chỉ có cá của Lão Hứa tôi là tốt nhất.

Lão bản mập mạp cắt bỏ nội tạng cá, sau đó bỏ trên cân điện tử trước sự kinh ngạc của Văn Tâm.

- 12 cân ba lượng (12 ký 300 gam), lấy 12 cân đi, bỏ ba lượng.

Lão bản cười nói:

- Các cô cậu muốn hấp hay muốn làm thịt kho tàu? Tôi đề nghị đem hấp, bởi vì như thế mới bảo trì nguyên vị ngon của cá mú.

- A.

Văn Tâm lúc này mới kịp phản ứng.

- Tôi không có nói muốn mua mà.

- Cô gái nhỏ, con cá cũng giết rồi, cô nói không mua, làm sao được chứ.

Lão bản bất đắc dĩ nói.

- Tôi cũng có ý tốt bỏ hết nội tạng rồi, cô xem…?

Văn Tâm nhìn con cá đã bỏ nội tạng suy nghĩ một chút rồi quay qua nói với Diệp Hạo.

- Con cá này… chúng ta mang về nhà ăn đi, được không?

- Lão bản, cá mú này của ông bao tiền một cân?

Diệp Hạo sớm đã nhìn ra lão bản này muốn thịt những vị khách mới đến như hắn.

- Cá mú của tôi bắt từ tự nhiên.

Lão bản vừa nói vừa chỉ hoa văn phía trên con cá nói:

- Nhìn thấy chấm đỏ trên người nó không? Đây là cá mú thượng đẳng, một cân 480.

Văn Tâm nghe được như thế, thân thể mềm mại run lên

Một cân 480, 12 cân chẳng phải 6000 sao?

Hố a!

- Ông xác định đây là cá mú chấm đỏ?

Diệp Hạo cười híp mắt nói ra.

Nếu là cá mú chấm đỏ thì giá cả này rất bình thường.

Nhưng ông chủ này làm sao có thể bán cá mú chấm đỏ chính tông được.

- Nhóc con, cơm có thể ăn bậy, nói thì không được nói lung tung à.

Lão bản vừa nói vừa xách cây đao mổ bụng cá lên.

- Cậu không ngại đi hết con đường này hỏi thăm, Lão Hứa tôi làm ăn uy tín có tiếng, tôi chưa bao giờ làm chuyện lừa gạt khách hàng cả.

Lão Hứa nói tay thì cố ý huy động thanh đao trong tay.

- Ông có phải làm ăn uy tín hay không tôi không biết, tôi biết nếu có gan thì đâm chỗ này.

Diệp Hạo ra sức chỉ ngực mình nói:

- Đúng chỗ này, dùng sức đâm.

Sắc mặt Lão Hứa hơi đổi.

Nếu đổi lại thành người khác thấy lão khua đao lên như thế thì sẽ nhận túng, đương nhiên nhiều năm qua, Lão Hứa cũng gặp không ít người không sợ uy của lão, nhưng tên này tuổi còn trẻ nhưng khi đối mặt với lão mà gương mặt vẫn không đổi sắc.

Bất quá cá cũng làm rồi.

Vô luận thế nào thì đầu dê béo này cũng không thể chạy.

Con đao nhọn trong tay lão đâm cái thớt một cái, nó vững vàng đâm vào trung tâm tấm thớt, tiếp đó bảy tám tên xăm mình đô con xuất hiện, bọn họ vây quanh hai người Diệp Hạo.

Sắc mặt Văn Tâm đại biến đồng thời Diệp Hạo vỗ nhẹ tay nàng nói.

- Không cần lo lắng.

Văn Tâm lúc này mới nhớ tới tràng cảnh trước đó Diệp Hạo đã cứu mình.

Cao Thủ Võ Học!

Cao Thủ Võ Học đâu có e ngại mấy tên cặn bã này?

Nghĩ tới đây, thân thể căng cứng của Văn Tâm mới dần buông lỏng.

- Tên nhóc, mày muốn chết sao?

Một tên cường tráng hung thần ác sát nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo cười cười đá một cước vào đao nhọn, chuôi đao này lượn vài vòng giữa không trung liền rơi vào tay Diệp Hạo.

Diệp Hạo dùng ngón tay sờ lên mũi dao nhọn

- Có chút sắc bén đó.

Tất cả mọi người đều không hiểu Diệp Hạo đang muốn làm cái gì, chợt Diệp Hạo làm một việc để họ sửng sốt mà không khỏi lui về phía sau vài bước.

Bởi vì Diệp Hạo dùng ngón tay nhẹ nhàng mà gõ gõ lên mũi dao, mũi dao theo từng nhịp gõ cứ như socola mà đứt gãy từng khúc.

- Lão bản, dao này của ông độ không được cứng cho lắm nha.

Diệp Hạo lườm lão bản một cái nói.

Trong mắt lão bản hiện lên vẻ kiên kị.

- Các người đi đi.

- Đi?

Khóe miệng Diệp Hạo hiện lên một vòng tà dị độ cong nói:

- Ông vừa uy hiếp vừa trêu đùa, không bỏ ra cái gì mà muốn tôi cho qua, ông cảm thấy có chuyện này sao?

- Nếu vậy, hôm nay mời hai vị đến quán rượu, tất cả tôi bao hết.

Lão bản là một người quyết đoán, ông biết đụng phải thiết bản, không nên đắc tội.

- Lão bản sảng khoái như vậy, tôi không thể không cho ông mặt mũi.

Diệp Hạo nhìn Văn Tâm một cái nói.

- Lấy, coi trọng thứ gì thì lấy thứ đó.

- Làm vậy không sao chứ?

- Có tôi ở đây, cô sợ cái gì?

- Được.

Lấy được cam đoan của Diệp Hạo, Văn Tâm gọi toàn bộ những thứ muốn ăn lên.

Cô hơi chần chờ một chút rồi nói nhỏ:

- Diệp Hạo, chúng ta cứ như vậy mà tha cho ông này, có phải lợi cho hắn quá không?

- Sao có thể chứ?

Diệp Hạo cười cười trả lời.

- Hiện tại, Cục Công Thương và Cục Cảnh Sát đang tập kết, đợi hai chúng ta ăn xong thì bắt đầu tra hỏi hắn.

- A.

Văn Tâm lúc này mới biết Diệp Hạo rõ ràng không ý tha cho thằng cha này.

- Hình tượng Hải Nam bị mấy tên gian thương như hắn làm hỏng hết rồi.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Trước đó tôi có nghe qua mấy vị khách đã bị làm thịt chỗ này, không nghĩ đến lần đầu đến Hải Nam đã gặp phải.

- Những tên gian thương này tất nhiên đáng tức giận, nhưng em cảm thấy mấy tên nhân viên quản lý thị trường càng đáng giận hơn, những kẻ này cấu kết gian thương, làm rối loạn thị trường du lịch Hải Nam.

- Lần này sẽ đến phiên Hải Nam được chỉnh đốn một lần, tôi nghĩ tình huống này sẽ giảm không ít.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Sự việc như thế này nhiều lắm.

Diệp Hạo chỉ có thể quản lí nhưng chuyện mà mình nhìn thấy thôi.

Về phần không thấy Diệp Hạo cũng không xen vào.

Diệp Hạo và Văn Tâm ăn no sau đó đi ra quán rượu còn gặp lão bản cười hoan nghênh lần sau trở lại, bất quá hắn nhìn thấy số lớn cảnh sát cùng nhân viên Bộ Công Thương xuất hiện, vẻ cười trên mặt lập tức cứng ngắt.

Báo ứng tức thì!

Quán ăn này của y xong rồi, lão bản thầm nghĩ trong lòng.

Ngay đêm đó Thị Trưởng Hải Nam tổ chức buổi họp báo.

- Sẽ nghiêm trị và trừng phạt nặng những gian thương vô lương, làm những tên phá hư pháp chế, táng gia bại sản.

Không thể không nói vị Thị Trưởng này nói chuyện quá dọa người.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, số lớn gian thương bị bắt, về phần quán ăn và bất động sản của họ cũng bị Cục Công Thương niêm phong, hơn nữa một nhóm lớn viên chức còn bị cắt chức điều tra.



- Anh phải đi hả?

Trong một quán cà phê, Văn Tâm nhìn Diệp Hạo trầm mặt không nói, liền hỏi.

Kỳ thật Văn Tâm cũng không muốn hỏi.

Bởi vì Diệp Hạo cho đáp án, bản thân cũng không còn cơ hội ở chung với Diệp Hạo nữa.

Một tuần lễ này là thời gian Văn Tâm vui sướng nhất, nàng rốt cục gặp được nam thần mà trong lòng mình tha thiết ước mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.