Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 285: Chương 285: Thực Lực Cường Hãn




Thực Lực Cường Hãn

- ---------------------------------

Phách lối sao?

Đương nhiên là không!

Bây giờ, không ai cảm thấy Diệp Hạo phách lối nữa.

Ai bảo thực lực của hắn mạnh như vậy?

- Tôi đánh với cậu.

Cô gái mặc áo đen tính cách táo bạo, thấy phân thân Diệp Hạo nhục nhã mình như vậy lập tức lao nhanh đến như một con báo.

Cô ta nhanh như không có cân nặng.

Vì vậy, lúc cô lao về phía Diệp Hạo chỉ để lại những tàn ảnh phía sau.

Nháy mắt, cô gái áo đen đã xuất hiện sau lưng Diệp Hạo, sau đó, cô lấy ra một con dao găm đánh đến cổ Diệp Hạo:

- Cậu thua.

Cô ta nói câu này, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười thắng lợi.

- Vân Bộ của Hắc Môi tiến triển không ít a.

- Ở cùng cấp bậc, có mấy người có thể thoát khỏi sự đánh lén của Hắc Môi chứ?

- Diệp Hạo cuối cùng vẫn quá tự tin đi.

Ngay lúc những tu sĩ xung quanh thấy Diệp Hạo bị chế trụ, sắc mặt Hắc Môi nháy mắt thay đổi.

Bởi vì cô không cảm giác được thân thể trước mặt.

Hoặc là nói, đây chỉ là một Huyễn Ảnh.

Cũng lúc đó, một bàn tay đè trên vai Hắc Môi:

- Cô nói tôi thua hả?

- Tránh ra cho tôi.

Hắc Môi tức giận, sau đó, cô đánh dao găm ra phía sau nhưng lần này vẫn đánh trúng Huyễn Ảnh.

- Tôi không tin tốc độ của cậu nhanh hơn tôi.

Hắc Môi nói xong tăng tốc độ của mình lên cực hạn, cùng lúc đó, chủy thủ trong tay tạo ra một đường kiếm ảnh, nhưng kiếm ảnh này vẫn không thể chém trúng Diệp Hạo được.

- Cô cảm thấy tính tôi rất kiên nhẫn phải không?

Ngay lúc chủy thủ Hắc Môi chém Diệp Hạo lần nữa, hắn nhanh như thiểm điện bắt được cổ tay trắng noãn của cô.

Cô theo bản năng đá một cái về phía Diệp Hạo.

Tốc độ Hắc Môi không chậm nhưng tốc độ của Diệp Hạo còn nhanh hơn.

Chân phải Hắc Môi vừa ra được một nữa đã bị chân trái Diệp Hạo đã đạp trên đầu gối của cô. Hắc Môi lảo đảo một cái ngã vào trong ngực Diệp Hạo.

Hắc Môi định giãy dụa nhưng cô phát hiện không thể sử dụng được chân nguyên nữa.

- Cậu đã làm gì với tôi?

- Tôi chỉ làm một cái cấm chế nho nhỏ mà thôi.

Diệp Hạo nói xong ném Hắc Môi ra ngoài. Trong nháy mắt này, hắn cũng giải trừ cấm chế trên người cô.

Hắc Môi ổn định cơ thể ở giữa không trung rồi vững vàng rơi xuống đất.

Thần sắc cô trở nên e dè nhìn qua Diệp Hạo.

Các tu sĩ Ích Cốc Cảnh thấy cảnh này, sắc mặt ngưng trọng lên.

Bây giờ, không ai dám nói Diệp Hạo ngông cuồng nữa.

- Mọi người không cần để ý đến đạo nghĩa giang hồ đâu, cùng lên hết là được.

- Chúng tôi không thể làm yếu đi uy phong nhà mình được.

- Nếu chúng ta đều bị hắn đánh bại, chẳng phải nói Ám Tinh Môn không có người sao?

Dưới mưu kế của Hoàng Nhất, lần lượt từng người nhao nhao lên, mười tu sĩ Ích Cốc Cảnh vây quanh Diệp Hạo.

Thần sắc Diệp Hạo không biến hóa chút nào.

Thời gian trôi qua, chiến lực của Diệp Hạo ngày càng mạnh, hắn cảm thấy mình có thể khiêu chiến với người cao hơn hai cảnh giới.

Phân thân của hắn lại có sức mạnh bằng một nữa bản thể, Diệp Hạo tự tin cho dù gặp mấy người Ích Cốc Cảnh tầng ba cũng có thể nghiền ép. Càng không cần phải nói đến những Ích Cốc Cảnh tầng một, tầng hai, tầng ba lẫn lộn này.

Hơn mười tu sĩ dưới sự dẫn đầu của Hoàng Nhất đánh về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo đưa tay lên đẩy một cái, một vòng ánh sáng bao phủ toàn thân, Hoàng Nhất cùng với hơn mười tu sĩ đánh tới chỉ làm cho tầng ánh sáng này hơi gợn sóng.

- Đây là thần thông gì?

- Chúng ta cùng nhau liên thủ cho dù Thông Thiên Cảnh cũng phải tạm tránh xa chín mươi dặm nha.

- Sao hắn làm được như thế?

Lúc đám người Hoàng Nhất kinh ngạc, vòng ánh sáng năm màu này phát sinh biến hóa.

Năng lượng màu vàng, xanh lục, trắng, vàng, đen, năm màu bắt đầu giao hòa hóa thành một loại năng lượng không màu sắc.

Năng lượng này phát ra một khí thế đáng sợ.

- Phá.

Diệp Hạo trầm giọng nói. Năng lượng lấy Diệp Hạo làm trung tâm đánh mạnh về bốn phía.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Nguyên một đám tu sĩ miêng phun máu tươi rơi xuống phía xa.

Hoàng Nhất cũng không ngoại lệ.

- Cái này…

Hoàng Nhất kinh ngạc nhìn Diệp Hạo vẫn đứng một chỗ phía xa.

Diệp Hạo bất đắc dĩ lắc đầu:

- Thực lực của Ám Tinh Môn các người đây hả?

Hắn nói xong thu hồi phân thân của mình.

- Cái này…

Khuôn mặt Võ Đào xấu hổ.

Sao lão không biết thực lực đám đệ tử Ám Tinh Môn được?

Nhưng ông không ngờ thực lực Diệp Hạo lại mạnh như vậy?

- Quá yếu ớt!

Diệp Hạo tiếp tục xát muối lên vết thương của Võ Đào.

- Cái này… Sau này phiền cậu bồi dưỡng nhiều thêm.

Võ Đào nhẹ giọng nói.

Diệp Hạo chỉ cười cười.

Lúc này, Võ Đào nhìn toàn trường nói:

- Bây giờ còn ai có ý kiến nữa không?

Ai có thể có ý kiến nữa?

Tu Đạo Giới thật có phân biệt đối xử nhưng đồng thời cũng tôn sùng thực lực.

Diệp Hạo đã chứng minh thực lực của mình trước tất cả đệ tử Ám Tinh Môn. Bản thân hắn có tư cách trở thành Thiếu Tông Chủ.

Sự việc sau đó rất đơn giản.

Sau một loạt chương trình chào đón, Diệp Hạo chính thức trở thành Thiếu Tông Chủ của nơi đây.

- Sau này, tôi chỉ trợ giúp Diệp Hạo quản lý Tông Môn, Diệp Hạo có quyền quyết định tất cả các việc lớn nhỏ trong Tông a.

Võ Đào nói câu này làm cho sắc mặt cao tầng Ám Tinh Môn thay đổi.

Võ Đào chuẩn bị bỏ quyền sao?!

- Diệp Hạo, cậu không muốn nói cái gì sao?

- Tôi nhớ rõ ban đầu Sư Tổ thành lập Ám Tinh Môn vì diệt ác hành thiện, nhưng hiện tại, Ám Tinh Môn vì Linh Thạch mà chuyện gì cũng dám làm.

Diệp Hạo quét mắt toàn trường nói tiếp.

- Từ bây giờ trở đi, Ám Tinh Môn chỉ nhận nhiệm vụ giết những người có tội nghiệp sâu nặng, nếu không phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Tông Môn.

Diệp Hạo nói câu này ra rất nặng.

Phế bỏ tu vi không khác gì giết người cả.

- Cái này… Thiếu Tông chủ, nếu một sự việc chúng ta đều xét duyệt thì sẽ tiêu hao rất nhiều nhân lực, vật lực.

Đại Trưởng Lão trầm ngâm nói ra.

- Lông dê ở trên người dê, ông không hiểu đạo lý này sao?

Diệp Hạo liếc nhìn Đại Trưởng Lão đáp trả:

- Còn có, việc cấp bách của Ám Tinh môn bây giờ không phải nhận nhiệm vụ, mà trước khi đại biến đến, tăng thực lực lên hết sức có thể.

- Đại biến?

Diệp Hạo nhìn sắc mặc mơ màng của đám tu sĩ giải thích:

- Tôi muốn nói, một khi đại biến đến cho dù các người có trốn ở chân trời góc biển cũng vô dụng.

- Còn có, hiện tại mời Tông chủ xuất ra tất cả tài nguyên để hết sức bồi dưỡng đệ tử.

Diệp Hạo nói xong nhìn qua Võ Đào, nói tiếp:

- Bời vì thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm.

- Đồng thời, tôi sẽ kiểm tra định kỳ tu vi các người, nếu ai có thành tích ưu tú, tôi sẽ cho người đó một phần cơ duyên.

Diệp Hạo dừng lại một chút đưa ra một miếng bánh ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.