Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 26: Chương 26: Tức giận công tâm




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- -------------------------------------------------

Trương Kim Sinh không thể không giận a!

Lão không thể ngờ trong đội ngủ giáo viên hiện nay có người ti tiện như Hứa Lệ này.

Người sáng suốt đều nhìn ra bà ta cố ý ngăn cản Diệp Hạo vào thi, Trương Kim Sinh giảng dạy nhiều năm như vậy sao không nhìn ra chứ.

Trương Kim Sinh còn chưa chạm được Hứa Lệ đã bị đám bảo an ngăn cản.

- Thầy muốn làm cái gì?

- Thầy Trương, đừng xung động!

Lương Mặc cũng vội vàng nói.

Trương Kim Sinh nếu đánh Hứa Lệ, sự tình sẽ bị làm lớn, không thể vãn hồi.

Vẻ mặt Hứa Lệ cũng có một chút bối rối, mà khi bà nhìn thấy Trương Kim Sinh bị bảo an ngăn lại, vẻ bối rối mới dần khôi phục.

- Xông loạn trường thi, ẩu đả tuần giám, Trương Kim Sinh, tôi thấy ông không muốn làm giáo viên nữa rồi!

- Hứa lão sư, tiền đồ của một thí sinh bởi vì tư lợi cá nhân bà mà bị mất, lương tâm bà không bị cắn rứt gì sao?

Đúng lúc này, một cô gái mặc một chiếc váy vàng tươi nhỏ nhắn, ló đầu ra hỏi.

- Cô là ai?

Sắc mặt Hứa Lệ khó nhìn cô gái vừa lên tiếng.

Văn Tinh, một ký giả thực tập.

Nàng vẫn luôn muốn tìm một cái tin tức giựt gân để làm nên tên tuổi, nhưng tin hot đâu dễ dàng kiếm ra như vậy.

Hôm nay, thời điểm cô nàng lái xe đại lộ Văn Hóa, lơ đãng chứng kiến vụ tai nạn liên hoàn vữa nãy, đạp vào mắt nàng là thời điểm Diệp Hạo vì cứu giúp Lâm Viễn Đồ mà bị tên sát thủ bắn một phát, lúc này Văn Tinh mới ý thức được bản thân tìm được một cái tin tức giựt gân rồi.

Văn Tinh một bên yên lặng chụp ảnh.

Mà điều nàng càng kinh ngạc hơn chính là, Diệp Hạo rõ ràng đã trúng đạn, nhưng vẫn có thể kiên trì đi thi đại học?

Ngực gia hỏa này trúng đạn nha!

Bất quá rất nhanh, Văn Tinh đã không care được chuyện này nữa, bởi vì ẻm thấy Hứa Lệ lại đang ngăn cản Diệp Hạo vào trường thi.

Văn Tinh không để lại dấu vết, ngắm camera mini trên cúc áo camera quay lại chuyện nãy giờ, tiếp đó, Văn Tinh trầm giọng nói.

- Tôi là phóng viên Nhật Báo Giang Nam, Văn Tinh, tôi xin hỏi cô, lý do tại sao ngăn cản thí sinh này vào thi?

Hứa Lệ vừa muốn giải thích đã bị Văn Tinh ngắt lời nói thêm.

- Dựa theo quy định của bộ, trong vòng 15 phút vẫn có thể vào trường thi, hơn nữa, cũng không có quy định thi Anh văn khảo là không thể tiến vào mà.

- Cái này…

Hứa Lệ nghe Văn Tinh giới thiệu là phóng viên, không dám nói loạn nữa.

- Cô Hứa, cô còn không trả lời vấn đề của tôi.

Văn Tinh thấy Hứa Lệ không đáp lời, hỏi lại lần nữa.

Hứa Lệ xác thực không biết nên trả lời như thế nào.

Mà ngay tại lúc này, bà bỗng nhiên nghe được tiến thông báo vang lên toàn trường, mặt bà lóe lên nụ cười rạn rỡ, nhìn đồng hồ một chút, đã là 9 giờ 15 phút.

- Tôi thấy phóng viên tiểu thư trước khi hỏi câu này có phải nên xem đồng hồ không?

Khi Văn Tinh nghe thấy thê, sắc mặt biến đổi.

- Bà kéo dài thời gian?

- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung nha!

Hứa Lệ nói đến đây liền nhìn bảo vệ canh cổng.

- Khóa cửa chính lại, bất kỳ ai cũng không được phép tiến vào.

- Bà...

Trương Kim Sinh tức đến sắp ngất.

- Được rồi, thầy Trương.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Bà ta đang hủy tiền đồ của cậu a.

Trong mắt Trương Kim Sinh đầy vẻ phẫn nộ nói.

- Thi đại học không thể đại biểu tất cả.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Cậu…. nhưng thành tích của cậu có thể trùng kích Long Môn Bảng nha.

Trương Kim Sinh nói xong, nước mắt liền rơi xuống.

Long Môn Bảng!

Lúc Văn Tinh nghe được ba chữ này liền biến sắc.

Khắp cả nước, có tư cách lên Long Môn Bảng chỉ có ba người thôi.

Đệ nhất Trạng Nguyên;

Đệ nhị Bảng Nhãn;

Đệ tam Thám Hoa.

- Thầy nói cậu ấy có thể trùng kích Long Môn Bảng?

Văn Tinh tiến lên hỏi.

- Ba ngày trước, trường chúng ta cho cậu ấy thi thử một bài thi đại học rồi, cô có biết cậu ấy thi được bao nhiêu điểm không? 996 điểm a.

Đôi mắt Trương Kim Sinh đỏ bừng, nói.

- Còn 4 điểm thiếu kia bởi vì phần viết văn trong môn Ngữ Văn và Anh văn thôi đó.

- Làm sao có thể?

Thời điểm Văn Tinh nghe được 996 điểm, cảm giác đầu tiên là không dám tin.

Có ai làm bài thi đến số điểm như thế chứ?

Phải biết, Trạng Nguyên năm ngoái cũng chỉ thi được 980 điểm thôi.

- Không tin, vậy đến lúc công bố thành tích các môn của cậu ấy, cô sẽ thấy, tôi cũng không cần nói nhiều!

- Cái này.

Nếu chuyện này là thật, Văn Tinh có thể lý giải tại sao Trương Kim Sinh lại phẫn nộ như vậy.

Hứa Lệ rõ ràng đang hủy hoại tiền đồ của một thiên tài a!

- Có thể cho tôi biết, cậu và cô giáo kia có mâu thuẫn gì không?

Văn Tinh quay qua nhìn Diệp Hạo, nói.

Diệp Hạo đang muốn nói cái gì, nhưng bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhói, sau đó hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Ngoài miệng hắn nói không thèm để ý, nhưng thật có thể không thèm để ý sao? Hắn vẫn luôn muốn trùng kích Trạng Nguyên để vinh quang cửa nhà!

Nhưng bây giờ, hết thảy đều xong rồi!

Thiếu luôn cả một môn, dù Diệp Hạo có max điểm hết tất cả các môn khác cũng vô duyên Long Môn Bảng, thậm chí có thể rớt luôn Sáu Đại Học Phủ.

- Diệp Hạo, cậu thế nào rồi?

Lương Mặc vội vàng đỡ lấy hắn, quan tâm hỏi nói.

- Mang tôi đi bệnh viện nghỉ ngơi một chút đi!

Diệp Hạo vô cùng yếu ớt nói.

- Được.

- Để tôi giúp một tay, đỡ cậu ấy!

Văn Tinh cũng tiến lên phía trước nói.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )

...

Nằm trên giường bệnh, sắc mặt Diệp Hạo tái nhợt không có một giọt máu, Quách Tú nhìn bộ dáng con trai, không ngừng lau nước mắt.

- Dì Tú, tôi nghĩ Diệp Hạo hiện tại cần nghỉ ngơi.

Văn Tinh nhắc khẽ.

Diệp Chí Quốc phụ họa theo nói.

- Văn phóng viên nói đúng đó bà!

Quách Tú nghe vậy liền đứng lên.

- Tiểu Hạo, con dưỡng thương cho tốt, mẹ ở ngay phía ngoài thôi, có việc gì cứ gọi mẹ.

Quách Tú phân phó một câu rồi theo Văn Tinh ra ngoài.

- Dì Quách, tôi có thể hỏi dì mấy vấn đề không?

- Cô muốn hỏi gì?

- Tôi muốn biết rõ Diệp Hạo và cô Hứa kia có xích mích như thế nào?

- Cái này phải kể từ lúc...

Diệp Hạo lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường bệnh, hắn có thể cảm giác được thân thể mình đang từ từ khôi phục.

Trầm ngâm một chút, Diệp Hạo ấn nút khẩn cấp trên đầu giường. Rất nhanh, Quách Tú và y tá chạy vào.

- Tiểu Hạo, thế nào?

Quách Tú lo lắng hỏi.

- Con muốn phẫu thuật lấy viên đạn ra.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Diệp Hạo vốn không muốn lấy đạn ra đâu, vì hắn lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến buổi thi xế chiều.

Vấn đề là, sai khi thi xong buổi chiều, bản thân hắn có thể khôi phục đến trình độ nào? Khảo thí buổi chiều mất đến hai giờ a.

Diệp Hạo tin tưởng, trong vòng bốn tiếng thôi, hắn có thể đi lại bình thường.

Quách Tú thấy con trai suy nghĩ thông suốt, khuôn mặt hiện ra vẻ vui mừng.

- Để tôi đi thông báo cho phòng giải phẫu.

Y tá giám hộ vội nói.

Diệp Hạo nhanh chóng được đẩy tới phòng giải phẫu.

Bác sĩ mổ chính kiểm tra vết thương Diệp Hạo, trong mắt đầy vẻ kinh dị.

Bởi vì vết thương của hắn đã khép lại không ít.

Làm sao có thể?

Đạn vẫn còn trong ngực hắn nha? Vết thương không chuyển xấu cũng không bị nhiễm trùng, mà có dấu hiệu khôi phục, sao lại như thế?

Lúc này, bác sĩ mới nghĩ đến chuyện Lương Mặc nói cho mình, nhìn thấy chuyện kỳ lạ, không cần phải ra vẻ ngạc nhiên, coi như chuyện gì đều không phát sinh.

Ông nhanh chóng điều chỉnh trạng thái bản thân, rồi trầm giọng nói.

- Chuẩn bị gây tê.

- Thời gian gây tê kéo dài bao lâu ạ?

- 2 giờ.

- Tiêm thuốc tê.

Nhưng không ngờ, cả phòng hoảng hốt phát hiện, thuốc tê không tác dụng đối với Diệp Hạo.

- Trói tay chân cậu ta lại.

Bác sĩ quyết định thật nhanh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.