Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, lục sắc quang mang trên người Lâm Dịch là biểu lộ duy nhất chứng minh hắn còn sống. Chỉ cần mình di chuyển thân thể Lâm Dịch vào rừng cây một bên, có cây cối yểm hộ, lục sắc quang mang hoàn toàn có thể bị che chắn. Cho dù phát hiện được thân thể Lâm Dịch đã không còn trong hố, nhưng muốn tìm hắn cũng mất một thời gian nhất định. Đương nhiên, chuyện sau đó cũng không phải Trương Tạp có thể khống chế, chỉ có thể nhìn vận khí hắn. Nhưng trước đó, Trương Tạp vẫn có năng lực khiến Lâm Dịch an toàn được một thời gian.
Dư âm ảnh hưởng từ công kích của Thư Nhiên và Tạp Lạc Tháp vẫn y nguyên không ngừng rơi xuống mặt đất. Dư âm của hai gã cường giả Đại tinh vị chiến đấu, đối với một gã Hạ tinh vị hạ giai mà nói, cũng là trí mạng. Cũng may không có người điều khiển, hơn nữa lại là dư âm. Trương Tạp cẩn thận từng ly từng tí, sau khi trải qua nhiều hung hiểm, cuối cùng thành công mang Lâm Dịch vào trong rừng cây.
Biên giới rừng cây, chính là phạm vi dư âm của hai vị cường giả Đại tinh vị ảnh hưởng lớn nhất rồi. Sau khi tiến vào rừng cây, Trương Tạp mới thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thân thể Lâm Dịch đã hoàn toàn bị lục sắc quang mang bao phủ, hít sâu một hơi, triển khai toàn bộ tốc độ, tháo chạy vào trong rừng sâu.
Trương Tạp không thể xác định những người khác có thể phát hiện ra Lâm Dịch hay không, cho nên hắn chỉ có thể tận lực mang Lâm Dịch đi thật xa. Bởi như vậy, tại lúc người khác phát hiện không thấy thân thể Lâm Dịch, muốn tìm kiếm, ít nhất cũng kéo dài được một thời gian.
- Dịch tử, ngươi nhất định phải nhanh tỉnh lại a.
Trương Tạp thầm nghĩ trong lòng, nhìn Lâm Dịch, thân thể hắn lại cực tốc chạy trốn trong rừng cây. Hắn không thể phi hành, nếu không, rất dễ dàng bị phát hiện.
Thư Bác lại nhìn thoáng qua, thấy thân hình Trương Tạp và Lâm Dịch đã biến mất, trong lòng mới thở dài một hơi. Trên mặt không tự chủ được lộ ra dáng tươi cười, ánh mắt lại không khỏi nhìn về hướng những người Tứ đại gia tộc khác.
Nhưng mà sau khi xem xét, dáng tươi cười lập tức cứng ngắc lại. Con mắt Á Lực Khắc, đã nhìn về phía Lâm Dịch ngã xuống, hơn nữa, trên mặt lại lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
- Bị phát hiện rồi!
Thư Bác lập tức nhảy dựng trong lòng.
Chỉ thấy sắc mặt Á Lực Khắc có chút khẩn trương, dò xét bốn phía mặt đất, nhưng lại không phát hiện thân hình Lâm Dịch. Hắn lập tức trở nên khẩn trương.
Lực lượng Lâm Dịch kia cường đại như thế nào, vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn.
Nhìn một vòng không tìm được, Á Lực Khắc không khỏi quăng ánh mắt về hướng Thư gia. Thư Bác thấy thế, trong lòng giật mình, lập tức di động ánh mắt về cuộc chiến giữa Thư Nhiên và Tạp Lạc Tháp. Hai người y nguyên đánh đến khó lòng hòa giải, không gian gợn sóng cường đại, từ mỗi một kích bọn hắn giao thủ tràn ra.
Sắc mặt Á Lực Khắc khẩn trương, nhìn chằm chằm Thư Bác và người Thư gia, đầu tiên hắn phải xác định, Lâm Dịch là tự mình rời đi hay là bị người khác mang đi.
Ánh mắt hắn quét mấy vòng, Á Lực Khắc lập tức phát hiện Thư gia thiếu đi một người!
Á Lực Khắc rất tin tưởng trí nhớ của mình. Lúc trước người Thư gia tới, Á Lực Khắc từng chú ý qua, lúc ấy bên người Thư Bác còn có một thanh niên lạ mắt, nhưng lúc này đã không thấy thanh niên kia rồi.
- Chẳng lẽ thanh niên kia đã mang thi thể Lâm Dịch đi?
Á Lực Khắc không khỏi nhíu mày nghĩ đến, vừa rồi Thư Nhiên và Đại trưởng lão Tạp Lạc Tháp đối thoái, hắn nghe rất rõ ràng, tự nhiên cũng minh bạch người ngay từ đầu chiến đấu với Đại Trưởng lão Tạp Lạc Tháp, chính là Lâm Dịch. Ngoài kinh hãi, hắn còn thực sự khắc ghi trong lòng.
Lúc này, không nhìn thấy thi thể Lâm Dịch rồi, lập tức không khỏi suy đoán, nói.
Kỳ thật cái này cũng rất là bình thường, người sau khi chết, hảo hữu mang thi thể đi, cũng là lẽ thường tình. Nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, Á Lực Khắc vẫn có một tia bất an ẩn ẩn trong lòng.
Hắn có chút nhíu mày, cuối cùng cũng cân nhắc, đột nhiên quay đầu nói ra với một người bên cạnh:
- Ngươi mang theo mấy người, tìm trong rừng cây chung quanh thoáng một chaút, xem có người đã mang thi thể tiểu tử kia đi hay không. Nếu như tìm được, giết hắn!
Người nọ có chút sửng sốt, chợt khom người nói:
- Vâng, đại nhân.
Sau đó hắn quay đầu lại, hướng về sau lưng hô hào vài tiếng, lập tức mang theo năm người, từ không trung hạ xuống, bay vào rừng cây.
- Mọi người tách ra tìm, sau khi tìm được kêu gào để truyền tin tức.
Lúc người nọ hạ xuống cách mặt đất khoảng một trăm mét, mở miệng nói ra. Mọi người lĩnh mệnh, lập tức bay về hướng rừng cây.
Thư Bác thấy thế lập tức khẩn trương, trong nội tâm lại lộ vẻ do dự. Nếu là làm bộ như không nhìn thấy, Lâm Dịch và Trương Tạp tất nhiên sẽ lâm vào nguy hiểm. Dù sao thì Trương Tạp cũng chỉ là võ giả Hạ tinh vị hạ giai, đối phương rõ ràng mạnh hơn hắn. Cường giả như vậy truy tìm, hắn không có khả năng có thể chạy thoát. Bởi như vậy, hắn và Lâm Dịch đều gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu lúc này phái người tiến đến ngăn trở, chỉ sợ song phương sẽ lập tức bắt đầu chiến đấu. Mà phe mình rõ ràng lâm vào hoàn cảnh xấu, nếu quả thực bắt đầu chiến đấu, chỉ sợ sẽ có tổn thương rất lớn.
Nhưng lúc này cũng không có thời gian để hắn do dự, hắn nhìn thấy rõ ràng, đã có một người đuổi theo về hướng Trương Tạp rời đi. Chỉ sợ không lâu sau sẽ phát hiện được Trương Tạp.
- Làm sao bây giờ?
Thư Bác khẩn trương trong nội tâm, nhưng lập tức cắn răng một cái, chợt quát lên:
- Á Lực Khắc, ngươi thật hèn hạ! Chẳng lẽ ngươi muốn phái người đi giết đệ tử bình thường Thư gia chúng ta sao?
Mục quang tất cả mọi người lập tức tập trung lên người hắn. Mà bọn người Trương Dịch và đệ tử Thư gia phía sau hắn cũng tự nhiên nhìn thấy được cường giả Tinh vị của tứ đại gia tộc bay về hướng rừng cây.
- Thật hèn hạ!
Đệ tử Thư gia lập tức cả giận nói. Chợt, đuổi theo hướng những cường giả tinh vị kia. Mà những cường giả tinh vị đang đuổi theo Trương Tạp kia, phát giác có người đến đây, cũng lập tức ngẩng đầu. Sắc mặt biến hóa, sau đó lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Sắc mặt Á Lực Khắc cũng là hơi đổi, chợt hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Vốn không có ý định để người Thư gia sống sót. Sát!
Chỉ một thoáng, rốt cuộc hỗn chiến đã bắt đầu!
Thư Nhiên và Tạp Lạc Tháp đang kịch đấu cũng lập tức phát hiện đội ngũ song phương đã bắt đầu lao vào nhau, Thư Nhiên cả kinh trong nội tâm, hắn rất rõ ràng Thư gia hôm nay đã lâm vào khốn cảnh, mà Tạp Lạc Tháp lại vui vẻ trong lòng, dù sao thì bọn hắn cũng chiếm ưu thế.
Sau khi va chạm một cái, thanh âm Tạp Lạc Tháp lại vang lên trong đầu Thư Nhiên:
- Vừa mới tấn giai mà có thể sử dụng cỗ lực lượng này thuần thục như thế, quả không hổ là đối thủ vừa ý của ta. Bất quá, đáng tiếc a, Lâm Dịch đã mất đi, mà dưới sự liên thủ của tứ đại gia tộc chúng ta, Thư gia ngươi y nguyên vẫn quá yếu. Ngươi nói chờ đến lúc ngươi chiến bại, có thể còn mấy người Thư gia còn sống?
Tuy rằng là thần thức truyền âm, nhưng Tạp Lạc Tháp hạ thủ vẫn không chậm chút nào, hai người ầm ầm va chạm nhau.
Thư Nhiên không khỏi buồn bực hừ một tiếng. Ngực đau đớn, hôm nay đã ẩn ẩn khiến hắn khó lòng duy trì. Mỗi một lần va chạm đều dùng phương thức cứng đối cứng mạnh như thế, Thư Nhiên có thương tích trên người, tự nhiên không phải đối thủ Tạp Lạc Tháp.
Sau một cái va chạm, Thư Nhiên thừa cơ ầm ầm nhanh lùi lại, Tạp Lạc Tháp thấy thế, khóe miệng tràn ra một vòng cười lạnh, thần thức truyền âm nói:
- Như thế nào? Muốn chạy trốn rồi hả?
Dưới thân hắn không chậm chút nào, gắt gao đuổi theo.
Thư Nhiên hừ lạnh một tiếng, không để ý tới giọng điệu mỉa mai của Tạp Lạc Tháp, tay phải lộn ra, một thanh trường kiếm liền xuất hiện. Chợt hữu thủ hơi run một chút, một đạo kiếm quang lập tức ầm ầm phi kích ra.
Lực lượng lúc này của Thư Nhiên, cũng không phải lúc trước có thể so sánh được rồi. Tạp Lạc Tháp thấy kiếm quang bay tới, lập tức không dám chủ quan chút nào, xuất ra một quyền, năng lượng mạnh mẽ tụ tập lại, khiến không gian gợn sóng nổ tung, kiếm quang biến mất.
- Hừ, đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi có vũ khí.
Tạp Lạc Tháp hừ lạnh một tiếng, bàn tay đảo một phen, một đạo ngân mang hiện lên, một thanh trường đao liền xuất hiện trong tay hắn.
Cầm trường đao trong tay, ầm ầm huy động một cái. Một đạo đao mang hình bán nguyệt ầm ầm kích về hướng Thư Nhiên.
Thần sắc Thư Nhiên không thay đổi, trong tay dồn dập, lập tức chấn động ra vô số đạo kiếm hoa, lốm đốm như sao đầy trời, hướng về phía đao mang hình bán nguyệt. Chỉ thấy tốc độ đao mang kia bỗng nhiên giảm lại, có chút công kích kiếm hoa giống như sao đầy trời kia, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Tạp Lạc Tháp không có chút cảm giác ngoài ý muốn nào, chiến đấu cùng Thư Nhiên nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc năng lực đối phương. Chỉ thấy hắn bỗng nhiên múa đao trong tay nhanh hơn, chém ra một đạo đao mang giống như ngân ti, quấn dày đặc không gian, bay về hướng Thư Nhiên. Công kích dày đặc, căn bản không có chút chỗ trống nào để né tránh.
Sắc mặt Thư Nhiên không thay đổi, chỉ thấy hắn huy kiếm, cuối cùng mãnh liệt huy động một cái, bắn ra một đạo kiếm quang cỡ chừng thùng nước! Kiếm quang và ngân ti va chạm, quang mang đại thịnh, chỉ thấy kiếm mang kia ầm ầm vỡ ra, nhìn phía trên như là một đóa bạch liên hoa tinh khiết, hấp dẫn tất cả ngân ti. Bồng! Một tiếng thật lớn vang lên, sau đó công kích của hai người đều biến mất vô tung.
Nhưng mà Thư Nhiên đã nhịn không được, buồn bực hừ một tiếng, ngực đau đớn giống như là bị kim châm, khiến hắn cảm giác được hít thở không thông ngắn ngủi.
- Không thể tiếp tục như vậy được.
Thư Nhiên rất rõ ràng trạng thái bây giờ của mình. Nếu một mực tiếp tục như vậy, mình căn bản không kiên trì được bao lâu. Ánh mắt vừa di động, đã thấy người hai phe đã lao vào cùng chiến đấu một chỗ. Nhưng Thư gia lại lâm vào thế yếu.
Luận số lượng cao thủ, Thư gia không bằng tứ đại gia tộc. Luận nhân thủ, Thư gia vẫn y nguyên không bằng tứ đại gia tộc. Hiện giờ chiến đấu, căn bản là bị đè nặng.
Cũng mày là thực lực Thư Hồng và Trương Dịch tựa hồ so với đối phương thì mạnh hơn một ít, lúc một ít người Thư gia bị công kích trí mạng, hai người bọn họ đều có thể ra tay giải cứu thoáng một phát. Nhưng cuối cùng vẫn không thể kéo dài.
Thư Nhiên cắn răng, nhưng lúc này lại không có một chút phương pháp xử lý nào. Tiếng kêu, tiếng hét phẫn nộ, tiếng va đập, âm thanh khí bạo...Liên tiếp vang lên. Không gian gợn sóng hoặc nhỏ hoặc lớn lan truyền ra.
Hơn ba mươi vị cường giả tinh vị cảnh đồng thời đại chiến, lực phá hoại kinh người như thế nào? Chỉ thấy mặt đất trên rừng cây nhanh chóng bị lực lượng cường đại oanh thành bột mịn. Chỉ một thoáng, vốn ảnh hưởng đến phạm vi ba cây số, giờ đã khuếch trương đến mười cây số. Rừng cây vốn xanh um tươi tốt, xuất hiện một đống đất đỏ bừa bộn.
Lúc này, Trương Tạp dồn hết sức không ngừng phi tốc chạy trốn. Cũng may, hắn như thế nào cũng là tinh vị cảnh chiến sĩ, mặc dù có cây cối không ngừng che chắn, nhưng tốc độ của hắn vẫn không chậm. Hơn nữa lại bắt đầu chuyển động trước khi đại chiến bắt đầu, cho nên khi ảnh hưởng đến phạm vi lớn nhất, hắn đã trốn ra khỏi phạm vi kia.
Nhìn thấy một hồi cường quang chưa đầy trăm mét sau lưng biến thành một mảnh đất đỏ, trái tim Trương Tạp kịch liệt chuyển động. Hắn chỉ là Hạ tinh vị hạ giai, những người chiến đấu hôm nay, bất luận kẻ nào cũng đều có thể khiến bản thân hắn bị trọng thương.
- Còn may.
Kịp thời trốn thoát khá tốt, Trương Tạp âm thầm thở dài một hơi trong nội tâm, quay đầu lại nhìn về Lâm Dịch đang nằm trong lồng ngực mình, lại nở một nụ cười. Hôm nay, hắn đã cảm giác trái tim đối phương đập càng lúc càng hữu lực rồi. Tuy rằng không phải rất rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng là chuyện đáng cao hứng.
Chỉ thấy lục sắc quang mang trên người Lâm Dịch càng ngày càng thịnh, sắc mặt vốn vô cùng tái nhơt, hôm nãy đã khôi phục vài phần hồng nhuận. Tuy rằng vẫn không rõ ràng lắm loại hôn mê này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng ít ra có thể bảo trụ được tính mệnh.
Trương Tạp hít sâu một hơi, sau đó ôm thân thể Lâm Dịch tiếp tục chạy đi. Hắn ở chỗ này không có tác dụng gì, mặc dù đối phương cũng có đối thủ hạ tinh vị hạ cấp, nhưng dù hắn có gia nhập cũng không cải biến được cục diện. Điều hắn phải làm hiện giờ, chính là có thể bảo vệ được Lâm Dịch là tốt rồi.
Hắn không dám xác định lục quang trên người Lâm Dịch có một mực cường thịnh như vậy hay không, cho nên hắn phải tận lực rời xa những người này. Nếu như Lâm Dịch sớm thanh tỉnh, dùng thực lực của hắn, không bao lâu nữa có thể chạy về. Nếu như hắn thật sự không tỉnh lại, vậy hết thảy chỉ có thể xem ông trời. Trương Tạp chỉ có thể làm được một bước này.
Thân hình Trương Tạp giống như một đạo hư ảnh, dùng lực lượng của hắn, ôm chặt một thân thể, cơ hồ không có chút cảm giác nào, phi tốc trong cây cối tốc độ cực nhanh, áp lực rất ít. Hướng về sâu trong rừng cây, một đường mà đi.
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên, Thư Bác lập tức nhìn lại. Chỉ thấy một gã trưởng lão Thư gia Hạ tinh vị, bị một kiếm của một người Tứ đại gia tộc đâm xuyên qua tim, mãnh liệt kéo dài một phát, máu tươi lập tức phún ra, mà tên trưởng lão Thư gia hét thảm kia, từ không trung rơi xuống đất.
Thương vong, rốt cuộc đã xuất hiện.
Thư Bác gầm thét, hiện giờ tất cả mọi người đã gia trì chiến văn. Một đầu tóc dài của Thư Nhiên cũng đã biến thành một đầu hỏa hồng sắc. Khí chất vốn nho nhã, hôm nay đã biến thành một cỗ phóng đãng không bị trói buộc, khí chất bạo ngược dị thường.
Hỗn chiến không ngừng tiếp tục. Thư Bác chỉ là Hạ tinh vị thượng giai mà thôi, trong những trưởng lão Thư gia khác, ngoại trừ Thư Hồng, chỉ có hai gã là cường giả Trung tinh vị hạ giai. Mà những người tứ đại gia tộc tham gia chiến đấu, lại có tám người là cường giả Trung tinh vị. Mặc dù thực lực Trương Dịch và Thư Hồng so với đối phương có lẽ đều mạnh hơn một ít, vốn lấy bốn chống đỡ tám, đối phương lại đồng nhất, mặc dù Trương Dịch và Thư Hồng cố tình giết đi vài người, nhưng thực sự vẫn lộ ra hữu tâm vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.