Nhưng mà những thợ mỏ này dẫn nữ nhi tới đây. Tại địa phương lên trời không đường, xuống đất không cửa này, bọn họ căn bản ngay cả trốn cũng không thể. Bọn họ căn bản đã không có chút nhân quyền có thể nói. Dẫn người đến, phụ nữ thì lưu lạc làm công cụ để những đốc công kia tiết dục hỏa, căn bản là sinh hoạt không bằng chó lợn.
Lâu dài, bọn họ đã đem căn cứ này gọi là doanh địa nô lệ. Bởi vì bọn họ sinh hoạt cùng nô lệ cũng hoàn toàn không có gì khác biệt. Nói đến đây, tất cả mọi người đều trầm mặc. Ba nữ hài càng run nhẹ thân thể, nỗ lực ôm chặt lấy trung niên nhân. Tựa hồ chỉ có như vậy mới mang đến cho các nàng cảm giác an toàn.
Khi thấy một tia sợ hãi trong mắt tiểu nữ hài tên là Ny Nhi kia, một cổ tức giận không hiểu nhất thời từ đáy lòng Lâm Dịch dũng mãnh dâng lên.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng, trầm giọng hỏi:
- Vậy các ngươi làm sao trốn tới đây?
Lôi Cách liếc hắn một cái, sau đó liền đem quá trình chạy trốn của bọn họ, cùng với sự tình bị đồng bạn phản bội nói ra.
Lâm Dịch nghe xong, sau đó đã hoàn toàn hiểu được. Trong lòng một cổ tà hỏa không hiểu bắt đầu nhảy lên. Hít sâu một hơi, mới hỏi:
- Doanh địa cách nơi này có xa hay không?
Đám người Lôi Cách vừa nghe, nhất thời minh bạch suy nghĩ của Lâm Dịch. Nhưng bọn họ thiên tính thuần phác, lại nghĩ tới chỗ đáng sợ của đám đốc công kia, tuy rằng đối với thực lực của Lâm Dịch có lòng tin nhất định, những vẫn không khỏi có chút bất an, lo lắng nói:
- Bọn họ rất nhiều người. E là không dưới mấy trăm. Đại nhân, ngài...
Lâm Dịch khẽ lắc đầu, nói:
- Các ngươi chỉ cần phụ trách đem ta tới doanh địa là được. Chuyện kế tiếp, để ta làm.
Nói đến cuối cùng, một cổ hàn mang kinh nhân chợt lóe trong mắt Lâm Dịch. Tao ngộ mà đám người Ny Nhi gặp phải, khiến hắn tưởng tượng như là tiểu muội Yến nhi của hắn phải chịu đựng, điều này đã khiến Lâm Dịch thực sự nổi giận, động chân hỏa.
Sát khí trong lúc vô tình lộ ra một chút, tất cả mọi người ở đây không khỏi cảm giác được một cổ cảm giác sợ hãi, phát lạnh trong lòng nhất thời trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch mang theo một chút kính nể.
Lôi Cách càng là trong lòng kinh hoảng. Hắn là gặp qua nhiều người. Tuy rằng đi tới nơi này đã chừng năm sáu năm có thừa. Nhưng đã từng hành tẩu đại lục, hắn tự vấn đã gặp qua rất nhiều người. Nhưng người bề ngoài ôn hòa, lại có sát khí như Lâm Dịch đã ít lại càng ít.
Bất quá Lôi Cách rất thông minh không có nói nhiều. Mà là thần sắc bi ai hướng thi thể ba gã đồng bạn liếc mắt nhìn, mới nói:
- Đại nhân. Trước để chúng ta đem thi thể bọn họ chôn cất a...
Nói tới cuối, lại có một cổ cảm giác bi thương nói không nên lời.
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng. Ấn tượng không tốt lúc trước đối với Lôi Cách đã hoàn toàn biến mất. Tại trong lòng Lâm Dịch, hình tượng Lôi Cách hẳn là thuộc về loại người tính cách trầm ổn, rất trọng tình nghĩa.
Bốn phía không có đồ vật thích hợp, mấy trung niên nhân nỗ lực nửa ngày lại cũng không có đào ra hố sâu trên mặt đất. Lâm Dịch nhân tiện nói:
- Vẫn là để ta làm đi.
Tất cả mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Lâm Dịch cũng không làm bộ thế nào, hữu quyền đánh tới, một quyền trực tiếp mạnh mẽ đánh lên mặt đất.
- Ầm!
Một tiếng nổ ầm ầm để con mắt mọi người đều trợn tròn.
Bụi bặm bốc lên, sau khi biến mất, vị trí Lâm Dịch đang đứng đã xuất hiện một hố to rộng chừng ba thước, sâu chừng hai thước. Đám người Lôi Cách nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
Lâm Dịch tính toán, hố sâu như vậy ba người chôn xuống cũng đủ. Vì vậy nói:
- Không có biện pháp. Tất cả giản lược liền đem ba người họ cùng chôn ở bên trong, miễn cho bọn họ cô đơn.
Đám người Lôi Cách từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, sau đó gật đầu. Yên lặng đem thi thể ba người trung niên bỏ vào trong hố. Lâm Dịch lại là một chưởng đem đất lấp lên. Mấy người trầm mặc vái mấy cái đối với nấm mồ này, liền do Lôi Cách dẫn đường, hướng phía doanh địa nô lệ đi tới.
Tuy lúc ấy bọn người Lôi Cách cuống quít chạy thục mạng, hơn nữa lúc ấy là đang rạng sáng, mặc dù trong rừng rậm vẫn tối đen, nhưng phương hướng đại khái Lôi Cách vẫn biết rõ.
Dưới sự dẫn đường của Lôi Cách, một đoàn người phân rõ đường lối mà đi.
Đây là địa phương gần sát biên giới, tuy nói cũng có ma thú qua lại, nhưng số lượng không nhiều, một đường bước đi, nhưng không gặp phải ma thú nào cả.
Bọn người Lôi Cách chạy trốn từ trưa tới giờ, cộng thêm nô lệ trong doanh địa chưa được ăn bữa cơm nước no nê nào cả, cho nên lúc này ngực dán sát vào lưng rồi, nhưng hôm nay bọn họ có Lâm Dịch là người mạnh mẽ nguyện ý dẫn theo bọn họ trở lại nơi trú quân, tuy nói không nhất định có thể đào thoát, nhưng Lâm Dịch và bọn họ cũng không thân không quen mà vì bọn họ bôn ba, cho nên loại chuyện đói bụng nhỏ nhặt này họ cũng không để ý.
Một đường bước đi, sau khi đi được ước chừng bốn năm tiếng đồng hồ, cánh rừng cũng sáng lên.
Mặt trời đã hạ xuống tới sườn núi, ánh chiều tà nghiêng rơi chiếu rọi ánh sáng màu đỏ xuống bao phủ cả khu rừng.
Lôi Cách chỉ chỉ về phía trước, nhìn Lâm Dịch nói ra:
- Đại nhân, chỉ mấy km nữa, có thể nhìn thấy nơi trú quân.
Lâm Dịch nghe vậy gật gật đầu, lúc chuẩn bị mở miệng nói chuyện. Lông mày nhíu lại một cái, thấp giọng nói:
- Chờ một chút!
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe.
Mấy người khác thấy động tác của Lâm Dịch liền lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng sự tôn kính của họ với Lâm Dịch, cho nên không ai nói gì.
Thật lâu sau, trên mặt Lôi Cách mang theo thần sắc bất an nói ra:
- Đại nhân... Có chuyện gì không đúng sao?
Lâm Dịch cũng lúc đó mở to mắt, khóe miệng xuất hiện nụ cười tán khốc, nói:
- Rất tốt...
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng hắn nghiến răng ken két.
Tất cả mọi người đều bị cảm xúc phẫn nộ của Lâm Dịch mà cảm thấy giật mình! Ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, lúc này quên cả phản ứng.