Mẫu thân ... Người chưa chết?
Lâm Dịch thoáng cái loạn cả lên, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ biết về hình dáng của mẫu thân thông qua bức họa treo ở chánh đường, nhưng mà hết thảy về nàng, mỗi khi hắn truy vấn Lâm Cường, Lâm Cường lại lộ ra thần sắc ảm đạm, sau đó trầm mặc không nói.
Lúc nhỏ không hiểu, sau này dần dần lớn lên, Lâm Dịch cho rằng vấn đề này khiến biểu hiện của Lâm Cường thống khổ như vậy, cho nên cũng không hề truy vấn.
Đương nhiên, cái này cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của mẹ trong lòng hắn, xinh đẹp, uyển nhu, hiền lành, thiện lương, cơ hồ tất cả phẩm đức mỹ hảo đều xuất hiện trên người mẫu thân Lâm Dịch.
Cho đến ngày tên lữ hành kia vũ nhục mẫu thân Lâm Dịch một câu, liền bị Lâm Dịch cắt đầu lưỡi, đối với Lâm Dịch mà nói, mẫu thân là tồn tại thần thánh nhất trong lòng hắn, không ai có thể vấy bẩn hình tượng của nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể!
Lâm Dịch một mực cho rằng mẫu thân đã chết nhiều năm, lúc này Lâm Cường đột nhiên nói nàng không chết, có thể tưởng tượng được cảm giác trong lòng hắn như thế nào.
- Cái kia, mẫu.. mẫu thân, người ở đâu?
Thanh âm Lâm Dịch có chút run rẩy.
Lâm Cường nhìn biểu lộ kích động của Lâm Dịch, chậm rãi nhìn thoáng qua trăng sáng trên không trung, mở miệng nói.
- Tại Cổ năng truyền thừa.
- Cổ năng truyền thừa?
Lâm Dịch lập tức ngạc nhiên, hắn như thế nào cũng không tưởng tượng ra, mẫu thân lại có thể ở Cổ năng truyền thừa.
- Cha, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Lâm Dịch nghi hoặc, lập tức vội vàng hỏi.
Lâm Cường chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về không trung, chậm rãi mở miệng nói:
- Mọi chuyện cần thiết, còn phải nói về Ma Nguyên Động Quật hai trăm năm trước..
- Chính như con biết rõ đấy, Ma Nguyên Động Quật do hoàng tộc đế quốc khống chế, cứ mỗi trăm năm mới mở cửa một lần, một lần có thể có mười lăm người tiến vào, nhưng trên thực tế, thời gian Ma Nguyên Động Quật chính thức mở cửa, chính là mười năm một lần, bất quá, cái kia còn tùy thuộc vào hoàng tộc đế quốc.
- Mỗi mười năm mở một lần?
Lâm Cường nhẹ gật đầu, chợt nói:
- Cái này không có gì kỳ quái, dù sao thì Chưởng khống giả Ma Nguyên Động Quật là hoàng tộc đế quốc, số lượng bảo vật trong Ma Nguyên Động Quật rất lớn, chỉ sợ đạt đến mức khiến người kinh ngạc, với tư cách là Chưởng khống giả, hoàng tộc đế quốc sử dụng một ít đặc quyền cũng là nằm trong dự liệu.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm, yên tĩnh chờ đợi hắn nói tiếp.
Lâm Cường thoáng dừng một phát, sau đó thanh âm mang một ít cảm khái, nói:
- Khoảng cách hiện giờ, vừa vặn hai trăm ba mươi mốt năm trước, Ma Nguyên Động Quật mở ra dưới tình huống bên ngoài hoàn toàn không biết, tiến vào trong đó, là mười lăm tên nhân viên trong nội bộ hoàng tộc đế quốc, mà câu chuyện cũng bắt đầu từ lúc này.
- Cha biết con cũng đang một mực suy đoán, đến tột cùng cha có phải là người có Cổ văn truyền thừa hay không, hiện giờ nói cho con biết, đúng vậy, chính như con tưởng tượng, cha là người có Cổ văn truyền thừa, hơn nữa, lúc ấy, so với những đệ tử hạch tâm có Cổ văn truyền thừa, chiến văn của cha, chính là Bạch hổ chiến văn, đương nhiên, là chiến văn thượng đẳng.
- Chiến văn thượng đẳng? Không phải ngày đó cha đã nói..
Lâm Dịch thoáng kinh ngạc một phát, không khỏi cắt đứt lời Lâm Cường.
Lâm Cường cười cười nói:
- Không nên gấp gáp, từ từ nghe ta nói.
Sau khi dừng lại một chút, Lâm Cường tiếp tục nói:
- Cha là đệ tử hạch tâm có Cổ văn truyền thừa Bạch Hổ hệ, mà mẹ của con, là đệ tử hạch tâm có cổ năng truyền thừa thủy hệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao con và Yến nhi đều sẽ có được dị năng thủy hệ, bởi vì dị năng của các con đều là truyền thừa từ mẹ các con.
- Cổ năng truyền thừa là của mẫu thân? Khó trách nàng có thể truyền thừa, bất quá, vì cái gì mà nàng không sinh hoạt cùng một chỗ với chúng ta?
Lâm Dịch nhíu mày, đột nhiên nghi hoặc hỏi thăm.
Nghe được vấn đề này, sắc mặt Lâm Cường trầm xuống, chợt, thanh âm trầm thấp nói:
- Bởi vì nàng bị nhốt rồi.
- Nhốt?
Lâm Dịch khẽ giật mình, hai mắt lập tức trừng trừng.
- Tại sao bọn hắn nhốt mẫu thân?
Thần sắc Lâm Cường lộ ra một tia ảm đạm, thật lâu sau mới nói:
- Là vì cha.
Lâm Dịch lập tức sững sờ, chợt, cũng trầm mặc lại, đợi câu tiếp theo của Lâm Cường.
- Tuy rằng Cổ văn truyền thừa và Cổ năng truyền thừa là đều là một trong Tam đại truyền thừa, nhưng quan hệ cả hai lại như nước với lửa, cũng may là còn một cổ thuật truyền thừa với tư cách bình quân cả hai lại, dù sao thì thế lực Cổ thuật truyền thừa cũng không nhỏ, Tam đại truyền thừa đều từ Thượng Cổ, Cổ thuật truyền thừa một mực đảm nhiệm vị trí hòa giải Cổ văn và cổ năng, cũng chính vì quan hệ này, Cổ văn và cổ năng tuy rằng không thuận nhau, nhưng cũng không đến nỗi phát sinh chiến đấu lớn, chỉ là hai người này, đều nhìn nhau không thoải mái.
Lâm Cường lại làm Lâm Dịch có chút nghi hoặc:
- Vậy con và mẫu thân..
Lâm Cường cười cười chua xót, chợt nói:
- Cha và mẹ con, đều là nhân vật trọng yếu của hai thế lực, cũng chính vì quan hệ này, thái độ căm thù của đệ tử so với đối phương càng mãnh liệt hơn, nhìn tình huống như vậy, chúng ta tuyệt đối không có khả năng đến cùng một chỗ.
Nói đến đây, Lâm Cường dừng lại một chút, trên mặt lộ ra thần sắc như đang hồi ức lại.
- Nhưng đôi khi, lý trí con người không thể chiến thắng được tình cảm, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ con, cha biết ngay cha đã yêu nàng.
Lâm Dịch trầm mặc, nhìn mặt mũi Lâm Cường lúc này tràn đầy nhu hòa, Lâm Dịch không khó tưởng tượng tình cảm giữa hắn và mẫu thân, nhất định phi thường thâm hậu.
- Gặp nàng, là vì một nhiệm vụ, thực lực Tam đại truyền thừa đều đồng thời xuất động, cùng làm một nhiệm vụ.
Lâm Dịch lập tức nhíu mày, lộ ra biểu lộ kinh ngạc, thế lực Tam đại truyền thừa đều đồng thời xuất động, vì cái gì?
Đến tột cùng, thế lực Tam đại truyền thừa là một loại khổng lồ như thế nào, Lâm Dịch cũng không rõ ràng lắm, nhưng chỉ nhìn vẻ tôn sùng kính sợ của những Thánh Giai khác tại đại lục đối với thế lực Tam đại truyền thừa, có thể suy đoán ra một ít, nhưng ba thế lực khổng lồ như thế lại đồng thời xuất động vì một vật, đến tột cùng vật kia là gì?
Lâm Dịch lập tức nhíu mày hỏi:
- Cái kia là vật gì?
Nhưng Lâm Cường lại không nói gì, ánh mắt nhìn về hướng Lâm Dịch, Lâm Dịch nhíu mày nguy hoặc, sau nửa ngày, đột nhiên thân thể chấn động, cau mày nói:
- Không phải là..
Nói xong, tay của hắn, không khỏi mò tới trên tai trái, kia chính là một đôi bông tai mang phong cách cổ xưa, tản ra quang mang lành lạnh dưới ánh trăng.
Lâm Cường nhẹ gật đầu, ánh mắt ngưng lại:
- Không tệ, chính là nó, cũng chính vì cướp lấy nó, cha và mẹ của con mới có thể gặp nhau.
Lâm Dịch lập tức liên tưởng đến lời Lâm Cường nói trước kia, lập tức phản ứng lại:
- Chẳng lẽ, cái bông tai này, chính là đồ vật bị người mang ra khỏi Ma Nguyên Động Quật hai trăm ba mươi mốt năm trước?