- Vâng!
Nghe được mấy người lớn tiếng trả lời, Tông Dương thoả mãn gật đầu, nói:
- Các ngươi đi xuống đi. Lực Khương lưu lại.
Mấy người nghe vậy khom người, sau đó rời khỏi gian phòng. Chỉ để một thanh niên. Thanh niên kia, đúng là một trong ba gã thanh niên mà Tông Dương phái đi tìm hiểu tin tức .
- Tin tức về Mề Thử có gì mới không?
Tông Dương trực tiếp hỏi.
Lực khương nghe vậy hạ thấp người nói:
- Còn không có. Mề Thử thiên tính nhát gan, lần trước nhất định là đã chấn kinh quá độ, cho nên đã trốn đi... Theo ta thấy, không có vài năm, nó không thể nào lần nữa ra hiện tại trước mắt mọi người .
Tông Dương nghe vậy nhẹ gật đầu, nói:
- Tuy như thế... Nhưng Mề Thử đã xuất hiện một lần, ai cũng không biết nó xuất hiện lần thứ hai là lúc nào. Cho nên ngươi nhất định phải lưu tâm... Cho đến khi nào nó xuất hiện!Không thể để cho người khác vượt lên trước một bước! Biết không?
Lực Khương đáp tiếng nói:
- Vâng!
Tông Dương lại lần nữa gật đầu, khua tay nói:
- Được rồi. Ngươi đi xuống đi.
Lực Khương khom người, lui ra ngoài.
Tông Dương ngẩng đầu nhìn lên không trung, lẩm bẩm nói:
- Ai... Mề Thử...
Chợt lắc đầu, xoay người đi vào trong phòng...
Một tuần lễ trôi qua.
- Hôm nay cũng không cần đi học. Chờ đợi tham gia đại hội khen thưởng của trường học .
Ngụy Kiếm thản nhiên nói. Tất cả mọi người ngẩn người, chợt nhớ tới những tin đồn mấy ngày này nghe được trong học viện.
- Ngụy lão sư... Là đại hội khen thưởng Lang Sa tiểu thư sao?
Một tên đệ tử mở miệng hỏi.
Ngụy Kiếm lắc đầu nói:
- Là đại hội khen thưởng toàn bộ cả trường. Ngoại trừ Lang Sa, còn có các học viên ưu tú. Lâm Dịch lớp chúng ta cũng trong số đó.
Lâm Dịch nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu, sững sờ nói:
- Ta? Ta làm sao?
Chứng kiến bộ dạng ngây ngô của Lâm Dịch, Ngụy Kiếm lắc đầu cười nói:
- Tiểu tử ngươi thời gian một cái học kỳ liên tục tấn chức hai cấp. Hơn nữa tại trong cuộc thi cuối học kỳ, ngoại trừ lễ nghi giao tiếp, những môn học còn lại đều đạt điểm tối đa ... Nếu ngay cả ngươi không được khen ngợi, thì còn muốn khen ngợi ai?
- Ách...
Lâm Dịch ngạc nhiên. Hắn vẫn thật không nghĩ tới mình lại ưu tú như thế... Theo thói quen gãi gãi đầu, không biết nên nói cái gì.
Ngụy Kiếm nhịn không được lại lắc đầu cười cười, sau đó nói với tất cả mọi người:
- Tốt lắm, hiện tại tan học a. Hai giờ chiều tập hợp tại thao trường, đừng đến muộn.
Nói xong, liền xoay người ra phòng học.
Đợi cho Ngụy Kiếm đi, Ám Tương vẻ mặt âm trầm đi tới bên người Lâm Dịch, nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch.
Khi thấy bộ dạng Lâm Dịch không hiểu, gãi gãi đầu, Ám Tương mới lộ ra biểu lộ bi phẫn nói:
- Ông trời thật là không công bình! Vì cái gì cho tên ngu ngốc này thiên phú ưu dị như thế ? !
Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Dịch, giận dữ ra khỏi phòng học...
Lâm Dịch sửng sốt nửa ngày quay đầu nhìn về phía La Á đứng bên cạnh đã sắp bò lăn ra cười, sững sờ nói:
- Ta đắc tội với nàng sao? Nàng tại sao phải mắng ta?
La Á rốt cục nhịn không được bật cười thành tiếng, cười không ngừng, mãi mới nói với Lâm Dịch đang nghi hoặc:
- Không có, không có...
Rất nhanh, đã đến xế chiều.
Người người tấp nập đã không đủ để hình dung không khí trên thao trường lúc này. Toàn đầu người đen kịt. Toàn bộ thao trường đã biến thành một biển người!
Giống như điển lễ khai giảng, đài cao đã dựng xong. Nhưng so với điển lễ khai giảng, lần này trên đài cao rõ ràng bố trí càng thêm hoa lệ.
Một hoành phi kéo thật dài qua đài cao, "Hoan nghênh quan Chấp hành đại nhân đến học viện thị sát" mười hai chữ to hết sức chói mắt. Mà ở trên vách tường sau lưng hoành phi thì viết mấy chữ to 'Đại hội khen thưởng học viện chiến kĩ Tông Phạm '.
Lớp 'Đặc biệt' lớp có đặc quyền. Nói thí dụ như tại loại lễ hội này, học viên lớp 'Đặc biệt' đều là đứng ở hàng đầu.
Không có việc gì, Lâm Dịch nhìn quanh, đột nhiên sững sờ.
- Là nàng?
Vẫn là một bộ bạch y, vẫn là vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mặc dù là đứng lẫn trong đám người, nhưng nàng lại hết sức nổi bật, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo vẫn toát ra như thế! - - đúng là người Lâm Dịch từng có hai lần gặp mặt- - - tuyệt sắc thiếu nữ áo trắng!
- Nàng cũng là học viên lớp'Đặc biệt' sao?
Lâm Dịch nghi hoặc nói thầm. Bởi vì tại lễ hội trước đây, hắn chưa từng có gặp qua nàng. Mà lúc này nàng nhưng lại đứng ở phía trước bên trái hắn. Đó chính là đội ngũ lớp 'Đặc biệt' năm thứ hai. Nếu như nàng thật sự là học viên lớp 'Đặc biệt', thời điểm tham gia lễ hội, không có lý do mình không chú ý đến nàng ?
Lâm Dịch nghi hoặc. Nhưng cũng chỉ là nghi hoặc trong chốc lát, rồi cũng không để ý nữa .
Đợi ước chừng sau hơn mười phút, hiệu trưởng rốt cục cũng đi ra.
Hơn mười người cùng bước lên đài cao. Đối với hiệu trưởng Lâm Dịch cũng sớm đã không xa lạ gì. Bởi vậy thời điểm chứng kiến một trung niên lạ lẫm cùng hiệu trưởng bước song song, Lâm Dịch liền đoán được thân phận của hắn - - quan chấp hành cao nhất hành tỉnh Khắc Lâm, Trương Hạo.
Trương Hạo là một người trung niên. Lâm Dịch cách đài cao cũng không xa. Dùng nhãn lực của hắn cũng có thể thấy rõ bộ dáng Trương Hạo.
Trương Hạo bề ngoài thoạt nhìn bộ dạng khoảng bốn mươi tuổi. Không cách nào đánh giá số tuổi thật sự của hắn là bao nhiêu. Hình dạng anh tuấn, hai mắt có thần. Lưng thẳng tắp làm mọi người nhìn thấy hắn luôn cảm thấy hắn lằ người có địa vị cao trong xã hội. Nhưng mà trên mặt mang nụ cười thân thiết, rất dễ dàng làm cho người ta sinh thiện cảm.
Tông Dương đi ở bên trái, cùng hắn vừa nói vừa cười đi lên đài cao. Sau đó Tông Dương gật đầu với thầy chủ nhiệm bên cạnh, thầy chủ nhiệm liền đi tới trước đài cao. Trang bị khuếch đại âm thanh đã mở ra, chợt nghe hắn nói:
- Yêu cầu các học sinh yên tĩnh một chút.
Thanh âm theo trang bị khuếch đại âm thanh truyền khắp toàn bộ thao trường... Dần dần, nguyên bản thao trường vô cùng ầm ĩ đã trở lại yên tĩnh. .